Vì những câu chuyện hoàn

THÀNH PHỐ CỦA MẶT TRỜI - CHƯƠNG 16

Không có nhận xét nào
BƯỚC LÊN TRỜI

CHUYỂN NGỮ: H2O


“Bác sĩ Phan, bác sĩ Phan, chị xem loại thuốc này dùng để làm gì?”
Phan Mẫn giật mình bừng tỉnh,
cô ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ trên tường. Đã đi làm được hai tiếng, ngoài trời vẫn còn mưa, thời gian quả thực trôi qua quá chậm.

Một y tá đứng bên cạnh cô, trong tay cầm một cái lọ chứa bột trắng.

Phan Mẫn thở dài một hơi, cầm lấy cái lọ xem nhãn trên đó.

“Đây là thuốc được nhập về từ bên ngoài trong lô hàng đợt trước, trên nhãn chỉ viết Polymethyl Metacrylate [1], không biết để làm gì.”

[1] polymethyl metacrylate (bone cement): một loại cement sinh học, được sử dụng trong lĩnh vực chấn thương chỉnh hình

“Polymethyl Metacrylate, sao lại có thứ này!” Phan Mẫn mở cái lọ ra khẽ ngửi, sau đó đựng đứng lên, “Có thấy ai pha chúng với chất lỏng không?”

“Em không biết, thủ kho đưa cho em thứ này, anh ta nói không biết phải làm gì, chỉ duy nhất thứ này không có hướng dẫn sử dụng đi kèm, nên nhờ em hỏi chị một chút.”

“Chị còn tưởng vì không nhập bone cement, nên bọn em mới cố định xương bằng phương pháp đóng đinh lạc hậu, hóa ra đã nhập về rồi.”

“Đây chính là bone cement ạ?”

Phan Mẫn cầm cái lọ xem đi xem lại mấy lần, chợt nhớ lâu rồi mình không đến kho, không biết có thứ gì mới nhập không, cô nói với y tá: “Đi, đến kho xem xem.”

Về cuộc sống sau này, Phan Mẫn đã cân nhắc nhiều lần rồi mới đưa ra quyết định. Đối với công việc ở bệnh viện, cô chắc chắn mình rất yêu nghề, nghĩ đến chuyện sắp tới có lẽ phải bỏ bê công việc một thời gian, e rằng cuối cùng sẽ rơi vào kết cục bị sa thải, cô không khỏi vô cùng tiếc nuối.

Nhân cơ hội cuối cùng này, dốc hết sức vì bệnh viện đi, Phan Mẫn nghĩ.

Phan Mẫn và y tá đó cùng đi vào kho, ở tầng hai bệnh viện, thủ kho nhìn thấy người đến là nhân viên bệnh viện, sau khi hai cô ký tên thì cho thẳng vào trong. Trên giá chật kín các loại thuốc, phân loại từ A-Z theo công dụng, trên chiếc giá được đánh dấu là “chưa phân loại”, Phan Mẫn tìm thấy một thùng bột trắng và chất lỏng trong suốt không màu đi kèm.

“Hóa ra đã mua được từ bên ngoài!” Phan Mẫn cảm khái nói, vì khi thực tập ở khoa chỉnh hình, phẫu thuật bone cement là ca phẫu thuật đầu tiên cô tham gia, hơn nữa từ đó về sau cũng theo bác sĩ mổ chính thực tập mấy lần, rất có cảm giác thân thiết.

Cô trích dẫn lấy mẫu thuốc, ký tên lên sổ kho, sau đó cùng y tá trở về phòng nghỉ, tập hợp tất cả các bác sĩ và y tá đang nghỉ ngơi lại, thậm chí còn sắp xếp camera, để ghi lại toàn bộ quá trình.

Quá trình xảy ra nhanh chóng, đối tượng thực hiện là một khung xương mô phỏng hộp sọ, dựa theo yêu cầu, Phan Mẫn bẻ gẫy một khớp xương nhỏ.

Phan Mẫn cầm mẫu thuốc bắt đầu thuyết minh ngắn gọn, đây là một trong những nhiệm vụ của cô ở bệnh viện – giới thiệu trang thiết bị và thuốc men ở bên ngoài.

Polymethyl Metacrylate ở Trái Đất được gọi tắt là bone cement (xi măng xương), bởi vì công dụng của nó chính là như thế. Lấy ví dụ như bị gãy xương, với công dụng xi-măng hóa của polymethyl metacrylate, có thể dính đoạn xương lại một cách chắc chắn.

“Nhưng vì loại thuốc này có tính kích thích mạnh, nếu thấm sâu vào tủy xương sẽ rất dễ gây tổn thương đến hệ thần kinh, vậy nên phải khống chế liều lượng để không ảnh hưởng đến phần tủy của chiếc xương gãy.” Phan Mẫn vừa nói, vừa pha chất lỏng hòa với bột trắng.

Thoáng chốc, tất cả mọi người đều kích động.

Phan Mẫn giao cho mỗi đồng sự một phần làm thử, ban đầu thì giống như cháo loãng, qua vài phút, liền đặc quánh lại, giống như bột nhão. Đồng thời, nó dần dần ôm sát vào phần xương gãy, dính đoạn xương lại một cách thuận lợi.

“Chỉ đơn giản như vậy?” Một bác sĩ trừng lớn hai mắt, rất khó tin.

“Đúng vậy. Không có gì lạ cả, bone cement đã được nghiên cứu điều chế từ những năm 1960, tôi không biết cục quản lí hàng không có chuyện gì, rốt cuộc đi bằng con đường nào, mà giờ lại nhập được loại thuốc này, còn không có hướng dẫn sử dụng.”

Loại thuốc bone cement này quả thật đã được phát minh từ những năm 60 của thế kỷ 20, lúc ấy được sử dụng chủ yếu vào việc cấy ghép các khớp xương ở người, dính các khớp xương lại với nhau, sau đó dần phát triển sang lĩnh vực phẫu thuật chỉnh hình, dùng để gắn kết các mô xương.

Mấy bác sĩ y tá ngược lại không nói gì, trong đó có một người không chắc chắn lắm, nói: “Tôi có người quen ở cục quản lí hàng không, anh ta từng nói có vài cách nhập hàng, nhưng hình như đến thành phố gọi là “nội địa” [1] là chính. Nhân loại từ ngoài vào đều nói dược phẩm trong “nội địa” rẻ, nên bình thường đều vào đó nhập hàng.”

[1] nội địa: ý chỉ vùng nội địa phía Tây Trung Quốc. Đây là vùng cằn cỗi, nghèo nàn, lạc hậu hơn nhiều so với phía Đôn.

“…” Phan Mẫn không nói gì.

Cái nơi gọi là thành phố “nội địa”… Please, giá rẻ thì có lợi gì chứ, khoa chỉnh hình ở đó đến giờ vẫn sử dụng kỹ thuật từ Thế Chiến II đấy, đến chỗ hoang mạc đó nhập hàng cũng được ư?

“Nên mọi người vẫn sử dụng phương pháp mổ banh ra rồi khâu lại, vì chỉ nhập hàng ở nơi đó sao?” Phan Mẫn ôm mặt, quyết định khi có cơ hội nhất định phải tìm hiểu chút tình hình thực tế mới được. Ngay cả cảm sốt thông thường cũng phải truyền nước, này này, thật ra nhận thức của người Kent về người Trái Đất có vấn đề gì không vậy? Nơi đó không giống họ, cũng chẳng phải là thế giới khoa học như vầy đâu.

Thật muốn tìm Ngải Cát hỏi cho ra lẽ! Hễ động vào đinh là phải mất một năm rưỡi mới hồi phục được, nếu dán bone cement thì ngay hôm sau đã cử động bình thường, không hề đau đớn.

Phan Mẫn chợt nhớ ra Ngải Cát đã đi rồi.

Thế nhưng bây giờ nghĩ lại, người Kent và người Trái Đất vẫn có rất nhiều điểm khác nhau, ví dụ như ở chung một thế giới khoa học, người Trái Đất lại chẳng thể làm gì. Người Trái Đất ỷ lại quyết định phải đạt được lợi ích bằng cách cổ vũ khích lệ, khích lệ bọn họ không ngừng cải tiến kỹ thuật. Người Kent không được cổ vũ thì sao có thể phát triển được nền văn minh tiến bộ như thế chứ?

Còn một vấn đề nữa, thật ra Phan Mẫn đã muốn hỏi Ngải Cát từ lâu. “Luật hai Đảng luân phiên” của người Kent vì sao lại quy định sau khi phân rõ thắng bại, Đảng chiến thắng không thể đuổi tận giết tuyệt Đảng kia, trái lại còn phải xem chúng như động vật quý hiếm rồi bảo vệ, đưa tới rừng nguyên sinh gây mê, đợi đến khi chúng thức tỉnh. Nếu “thông minh” như người Trái Đất, chắc chắn sẽ nhổ cỏ nhổ tận gốc, như Hitler diệt tộc Do Thái, trên thế giới ngoài kia còn rất nhiều kẻ như vậy.

Phan Mẫn thấy những người Trái Đất đó đều tự cho mình là thông minh, kỳ thực lại rất ngu dốt, nhưng cô không thể đưa ra được một lý do nào, nên muốn biết suy nghĩ của người Kent về vấn đề này. Hy vọng sẽ có cơ hội hỏi Ngải Cát, anh đã quyết định làm như vậy thì chắc chắn sẽ có lý do hợp lý.

Phan Mẫn thấy bản thân không có gì thay đổi, vẫn là Phan Mẫn rụt rè nhút nhát, nên sau khi hòa hợp được với người Kent là Ngải Cát, cô không muốn tiếp xúc với người Kent khác, cảm giác vừa khủng bố vừa xấu hổ. Lại nói, dù cô có bằng lòng tiếp xúc, người Kent có để ý đến cô hay không mới là vấn đề.

Trở về khu khám và chữa bệnh, Phan Mẫn hơi phờ phạc, sau khi ra quyết định, Phan Mẫn muốn đi chứng thực một chuyện.

Ngải Lệ Toa cũng không cho rằng cô có thể ra ngoài, quả thật, nghe nói từ khi thành phố thực dân đổ bộ lên Trái Đất đến nay, di dân được nhiều người Trái Đất như vậy, vẫn không có ai có thể đi sang tầng khác. Chưa nói tới chuyện ra khỏi thành phố, lên xuống một tầng còn không làm được.

Người Trái Đất không có cánh, điều này quyết định việc họ không thể bay tới bầu trời chỉ cách 5km, mà nghe nói những tầng khác cũng đều có giới hạn riêng.

Năng lực của cô có lẽ là miếng đòn sát thủ đưa cô đến đích, nhưng Phan Mẫn không phải một nhân loại liều lĩnh, nếu không chuẩn bị kỹ càng, cô sẽ không liều mạng xông lên, gây thêm phiền phức cho người khác.

Phải có kế hoạch, từng bước một, không thể làm loạn.

Sau khi tan tầm, Phan Mẫn không về thẳng nhà. Về nhà có ích gì đâu? Bây giờ nó chỉ là một tòa nhà rộng rãi vắng vẻ, thỉnh thoảng nghe thấy giọng Ngải Lệ Toa, thỉnh thoảng có thể gặp quản gia lễ độ đến xa cách, hầu hết thời gian chỉ có chính mình.

Cô đến viện bảo tàng của thành phố thực dân cách bệnh viện nửa km, bên trong ghi lại những sự kiện từ khi người Kent đổ bộ Trái Đất đến nay.

Ở vị trí trung tâm là một cây đại thụ xanh tươi, tán lá rậm rạp, bên trong treo rất nhiều kén trắng được đánh số. Thoạt nhìn rất cũ kỹ, chỉ có một hòn đá phát sáng.

Nghe nói sau khi dùng hết năng lượng, người Kent sẽ ngủ đông trong kén, có thể ngủ vùi vĩnh viễn, có thể sẽ tỉnh lại… Sau đó, viện bảo tàng bắt đầu trình chiếu, thuyết minh cấu tạo tầng chín của thành phố thực dân.

Khi về đến nhà đã là mười giờ đêm.

Cả tòa nhà chìm trong bóng tối, chỉ có cửa lớn mở rộng, như cái miệng khổng lồ nuốt chửng con người.

Phan Mẫn đứng trước cửa nghe ngóng một lát, đích thực không có ai ở nhà, nơi này trị an cũng tốt thật, đến trộm cũng không có. Cô cẩn thận đi vào, thiết bị cảm ứng tự động ở cửa xác nhận thân phận Phan Mẫn, sau đó đèn trong phòng sáng lên.

“Ngải Lệ Toa?”

Không có lời đáp.

Trở về phòng ở của mình tại tầng ba, Phan Mẫn mệt mỏi ngã xuống giường.

Một lát sau, cô đứng dậy khỏi giường. Góc phòng ở đặt bàn trang điểm, nằm cạnh kệ sách. Cô trèo lên bàn trang điểm, lại đứng lên một cái ghế, trèo lên kệ sách cách mặt đất hai mét, đứng lên.

Bởi vì treo đèn thủy tinh dựa theo “phong tục người Trái Đất”, trần phòng rất cao, mặc dù Phan Mẫn đang đứng trên kệ sách, vẫn không thể chạm tới trần phòng.

Nhưng mục đích của Phan Mẫn không phải trần phòng.

Cô nhìn xuống dưới, nhìn từ kệ sách xuống có vẻ khá cao. Trước kia cô chưa bao giờ nhảy từ độ cao này xuống, vẫn sống rất quy củ, dường như chưa bao giờ làm việc gì ngoài khuôn phép.

Hai mét rất cao, gần bằng độ cao một tầng nhà, nếu ngã xuống chắc chắn sẽ rất đau.

Phan Mẫn cố lấy hết can đảm, khẽ giơ một chân ra.

Đứng một chân trên giá sách làm cô hơi sợ, hơn nữa không hề vững chắc, trọng tâm của cô hơi dao động một chút, rồi mới ổn định lại.

Nếu bước thêm bước nữa thì sẽ rất khủng khiếp, tư thế khi chạy của người bình thường không phải là một tư thế có bảo vệ cơ thể, nếu người đang chạy bình thường mà đột nhiên ngã sấp xuống, tám chín phần sẽ rất đau thậm chí còn bị thương. Nếu nhảy từ khoảng cách hai mét xuống, chắc chắn sẽ bị gãy tay hoặc gãy chân.

Có thể nhảy xuống, chắc chắn có thể. Phan Mẫn giận bản thân mình, không bước thêm nổi một bước đồng nghĩa với việc chẳng có tiến triển gì. Ngay cả trình độ bản thân thế nào cũng không biết được.

Phan Mẫn nhắm mắt, tưởng tượng trước mắt là mặt đất, cứ không ngừng tưởng tượng như vậy.

Cuối cùng cô cũng bước thêm một bước.

Cô hoàn toàn đứng thẳng ở khoảng không ngay cạnh kệ sách.

Dưới lòng bàn chân trống rỗng, nhưng quả thật không bị ngã, Phan Mẫn mở mắt, nhìn thấy dưới chân là độ cao hai mét. Đây là một loại cảm giác rất kỳ diệu, khó có thể diễn tả bằng lời, không có cánh cũng có thể lơ lửng trên không.

Chính là cảm giác lơ lửng, không giới hạn, thật tự do.

Phan Mẫn dè dặt thở ra, sợ hơi thở của mình phá hỏng tình trạng kỳ diệu này khiến cô ngã xuống. Cô vẫn bần thần đứng cách kệ sách một bước chân.

Thử hướng lên trên đi, Phan Mẫn thầm nghĩ.

Ngay sau đó lại bước từng bước một.

Thật giống như bước lên cầu thang bằng không khí, cuối cùng khi Phan Mẫn chạm tới trần phòng thì gặp họa, đầu óc đầy sao.

Không có nhận xét nào :