Vì những câu chuyện hoàn

THÀNH PHỐ CỦA MẶT TRỜI - CHƯƠNG 17

Không có nhận xét nào
THỦ LĨNH NGÃ NHÀO

CHUYỂN NGỮ: H2O


Trên ngón tay rõ ràng truyền đến cảm giác gồ ghề, Phan Mẫn chớp chớp mắt, dù đã xác định bản thân có thể, nhưng cô vẫn cảm thấy rất khó tin.
Khi cô đang mải kinh ngạc, thân thể bỗng chao đảo một cái rồi ngã xuống.
Phan Mẫn hét lên một tiếng đầy sợ hãi, nhưng chưa đợi đến khi cô hét xong, trong óc bỗng vang lên một tiếng vù vù, rồi ngã đập lên khung giường. Khung giường làm bằng gỗ hồ đào, cực kì rắn chắc, sau khi nảy lên một cái, cô liền ngã nhào xuống đất.

Mới đầu Phan Mẫn vẫn chưa thấy đau, chỉ thấy hoảng sợ. Không biết vừa nãy vì sao lại mất đi tác dụng, khi đầu óc chậm chạp phản ứng kịp thì, cảm giác đau đớn đã dâng tràn.

Đau eo quá, đau chân quá, chỗ nào cũng đau hết. Cô nằm sấp trên mặt đất nửa ngày cũng chưa đứng dậy, trào nước mắt.

Đây là một tin tức tồi tệ, nếu năng lực cứ không ổn định như vậy, đến lúc đó còn chưa chạy ra khỏi tầng thứ chín thì đã ngã xuống đất chết rồi. Độ cao 5km không phải chuyện đùa đâu.

Nhưng phải luyện tập đến bao giờ đây?

Bây giờ Phan Mẫn đã thành thạo việc nhào nặn cái thìa, muốn biến nó thành hình gì cũng được. Căn nguyên là vì ở thế giới bên ngoài đã tập luyện nhào nặn nó hơn nửa năm rồi. Khi mới phát hiện, quả thật mạnh mồm là không muốn khác người – không muốn khác người, nhưng xuất phát từ tâm lý tò mò và niềm kiêu hãnh thầm kín của tuổi trẻ, cô vẫn thường trốn trong ổ chăn, lấy một hoặc vài cái thìa ra chơi đùa với “thân thể” chúng.

Tiếp đó là tắt nến. Nhưng xác suất thành công vẫn chưa được 8%, đôi khi phải gắng sức lặp lại hai ba lần mới có thể dập tắt một ngọn nến.

Xem ra mức độ thành thạo có liên quan đến tập luyện, tập luyện càng nhiều thì thất bại càng ít.

Nhưng rốt cuộc phải tập đến bao giờ chứ!

Phan Mẫn bực dọc trèo lên giường, xoa xoa cái eo đau nhức. Vén quần ngủ lên nhìn đầu gối, sưng lên một cục, không cần nghĩ cũng biết ngày mai chắc chắn sẽ tụ máu bầm. Cô bần thần hồi lâu, cuối cùng không sử dụng đến công tắc đèn như trước, trực tiếp dập tắt những ngọn nến trên trần.


Thành phố thực dân thuộc hành tinh Kent mã 82AI hệ Mặt Trời.

Tầng thứ năm, rừng sương mù.

Người Đảng Trắng dần dần thức tỉnh, đã thức tỉnh được hơn 70%, bọn họ lần lượt đi theo con đường mở sẵn đến lớp vỏ thành phố. Những xác kén đã vỡ còn giắt trên cây đại thụ, bay phất phơ trong gió, thỉnh thoảng còn nhỏ xuống vài giọt chất nhờn dinh dính.

Tottenham ngồi trên tàng cây cao nhất, đứng sau là người hầu tùy thân – Bàn Già.

Rốt cuộc Tottenham bao nhiêu tuổi, trừ Bàn Già và vài vị ngoài kia, những người khác vốn không hề biết. Trong Bạch Đảng có rất nhiều người thức tỉnh lần thứ hai thậm chí là lần thứ ba, mỗi lần bọn họ sống lại, luôn nhìn thấy Tottenham đứng trước mặt mình.
Hắn có một biệt danh rất phù hợp – là người thành lập Đảng Trắng – Bloody Tottenham, bởi vì sau mỗi trận chiến, rất khó có thể xác định thương tổn của Tottenham.

Nhưng thủ lĩnh Đảng Trắng cũng thích xưng là Golden Tottenham, bởi vì cánh hắn màu vàng. Mỗi khi hắn đứng thẳng trên cao, ánh sáng theo sát bên người hắn, không thể không lưu lại trên đôi cánh sắc vàng kim rực rỡ.

Khác với Ngải Cát của Đảng Xám, tính cách Tottenham có vẻ trầm ổn hơn, thậm chí có thể dùng từ âm trầm để hình dung.

Một tên Đảng Trắng bay xuống từ cửa tầng năm, dang rộng đôi cánh trắng, giống như chiếc dù đang đón gió. Cô ta vừa trở về từ tầng ngoài.

“Thưa ngài, Jasmine đã về.” Bàn Già ngẩng đầu trông thấy cảnh tượng kia, liền quay lại nói với Tottenham phía trước.

“Ừ.” Sau khi lên tiếng, Tottenham vẫn bất động như trước, đôi mắt khép hờ, giống như cảm nhận được thứ gì.

Người trong Đảng tên Jasmine đáp xuống tàng cây phía dưới, quỳ gối hành lễ với Tottenham, “Thủ lĩnh, tôi đã về.”

“Tôi biết.”

Jasmine hơi dừng, rồi bắt đầu báo cáo, “Mọi người trong Đảng đã chiếm cứ non nửa tầng ngoài, kho vũ khí trước khi hôn mê vẫn còn lưu lại, hệ thống máy tính đang bổ sung những tin tức trong 340 năm qua. Vũ khí và trang bị được những người còn lại trong Đảng đổi mới định kì, có thể sử dụng.”

“Rất tốt.”

“Mặt khác Đảng Xám đã dần tập trung ở tầng ngoài, chưa mang theo vũ khí có tính sát thương quy mô lớn.”

Tottenham mở lớn mắt, đôi con ngươi xanh thẳm nhìn chằm chằm vào Jasmine, chậm rãi hỏi: “Ngải Cát có xuất hiện không?” Có thể nói đây là vấn đề hắn coi trọng hơn cả.

“Trước mắt chưa xuất hiện, nhưng theo tin tức từ tầng chín gửi đến, hắn đã đi khỏi nhà lĩnh chủ.”

Bàn Già ở phía sau giải thích: “Nhà lĩnh chủ được xây dựng trên “bụi thạch” (viên đá xám), có tác dụng nhất định cho năng lực của hắn, nếu hắn thật sự không ở nhà lĩnh chủ, vậy có thể suy ra hắn đã ra khỏi tầng thứ chín.”

Tottenham tiếp tục hỏi: “Có điều tra được nguyên nhân khiến chúng ta thức tỉnh sớm không?”

“Không.”

“Vừa rồi tôi lại cảm giác được luồng sóng đó.” Tottenham nhắm mắt lại tiếp tục cảm nhận cảm giác kỳ lạ đến từ phương xa, “Biến mất rất nhanh.”

“Sóng?” Jasmine và Bàn Già đều không có cảm giác gì, “Là sóng năng lượng ư?”

“Không phải sóng năng lượng, là loại sóng không rõ tính chất, cảm giác rất kỳ dị.”

Tottenham đứng dậy, phủi bụi bặm dính trên quần áo, lướt nhìn xuống tàng cây dưới đất.

“Bàn Già.”

Bàn Già lại cúi người nói: “Có tôi.”

“Anh và Jasmine dẫn người trong Đảng ra tầng ngoài trước, cố làm ầm ĩ một chút.”

“Ngài không đi cùng chúng tôi sao?” Jasmine hỏi.

“Rốt cuộc vẫn thấy hơi bất an.” Tottenham đưa tay sờ cằm, sau hồi lâu suy nghĩ, “Có lẽ tự mình đi xác nhận lại thì tốt hơn.”

“Ngài sắp đi đâu?”

“Tôi muốn xuống tầng xem xét một chút.”

“Nhưng điều này trái với hiệp nghị hai Đảng!” Jasmine cả kinh nói, “Ngài là ứng cử viên lĩnh chủ, trước khi chiến tranh không thể đặt chân đến sáu tầng dân cư!”

“Ừ, chỉ cần không “đặt chân” thì sẽ không trái với hiệp nghị rồi.”

Tottenham nói xong, dưới cái nhìn chăm chú của Bàn Già và Jasmine, hắn mở đôi cánh, tự do nghiêng lại phía sau, bay xuống tàng cây phía dưới, bóng hình hắn nhanh chóng bị tàng cây rậm rạp che khuất.

Jasmine bất giác vươn tay muốn giữ hắn, nhưng cuối cùng vẫn không dám đi quá giới hạn như vậy.

“Chiến tranh sắp bùng nổ, bây giờ thủ lĩnh muốn đi làm gì chứ?”

“Đó không phải chuyện cô có thể tìm hiểu.” Bàn Già trả lời theo phép tắc.


Trong lòng Ngải Cát có một linh cảm bất an, không biết vì sao lại như vậy, chỉ cảm thấy rất bất an.

Đi khỏi tầng thứ chín đã được một thời gian, đầu tiên là ra ngoài tầng thứ chín chỉnh đốn sinh hoạt quân khu của quân nhân Đảng Xám, mở đường ngầm cho thiết bị phản trọng lực, sau đó mới cùng mọi người từ từ xuất phát đến bên ngoài thành phố.

Ngải Cát và Moby hy vọng có thể trì hoãn thời gian chiến tranh bùng nổ, cố gắng hoàn tất các công tác chuẩn bị cho cuộc chiến.

Ngải Cát có thể cảm nhận được mình đang ngồi trong đĩa bay hình cầu, đối diện là Moby đang chợp mắt, chiếc xe được chỉnh thành trạng thái lái tự động, điểm đến là tầng ngoài thành phố thực dân.

Lại tập trung thêm một chút, cảm giác được vách xe kim loại, bao phủ cả một vùng gần nghìn mét. [1]

[1] nguyên văn là 车 - phòng xe, ý chỉ loại đĩa bay to lớn, rộng rãi như một căn phòng, khác với loại đĩa bay cá nhân của Phan Mẫn.

Xung quanh đĩa bay, có hàng trăm ngàn không gian hình cầu trong suốt, đây là kết giới tự vệ của người Kent. Vì tránh bị người ta nhìn trộm, loại kết giới này là cần thiết, nhưng nếu gặp người có năng lực lớn mạnh như Ngải Cát, tác dụng của kết giới cũng chỉ như giấy chụp đèn.

Ngải Cát rất lịch sự không nhìn trộm vào kết giới của người khác, đi tuần tra tình hình vùng phụ cận.

Ngải Cát cứ lặng lẽ ngồi đối diện Moby như vậy, thoạt nhìn như đang thất thần.

Moby thân quen với anh thì biết sự thật không phải vậy.

Moby nhớ lại thời kì ác mộng kia.

Khi đó đổ bộ Trái Đất, thành phố vừa mới trải qua chiến tranh, sau đó thì không gian lõm xuống, mấy nguyên lão rơi vào hôn mê, Ngải Cát cũng mất đi thị lực. Có một thời gian, Ngải Cát không thể thích ứng với thế giới không có ánh sáng đó, mãi đến khi làm quen được với cách sử dụng cảm quan.

Khả năng cảm nhận của người Kent không liên quan đến năng lượng mạnh hay yếu, nó chỉ phụ thuộc vào thể chất riêng biệt của mỗi người.

Cảm quan của Moby xấp xỉ bằng 0, nên không thể hiểu loại cảm nhận này. Nhưng nghe Lãng Mộc Tinh nói, nếu nhắm mắt lại, thế giới cảm nhận được là thế giới không ánh sáng không màu sắc, không nhìn thấy hình dáng vật thể, chỉ có thể cảm nhận được sóng dao động, mới tiếp cận được bản chất của nó.

Có một lần Lãng Mộc Tinh và Moby cùng bàn với Ngải Cát về vấn đề thị lực, khi đó anh nói: “Cảm nhận càng chính xác càng tiếp cận gần bản chất sự vật, nhưng đã bao giờ anh nghĩ, nếu thế giới của anh không có ánh sáng, tất cả đều do các loại sóng dao động tạo nên, thì sẽ là hình dạng gì chưa? Nếu là tôi, đầu tiên sẽ dành thời gian và sức lực đi học lại lần nữa.”

“Học lại cái gì?”

“Học cách nhận biết về thế giới này, học cách phân biệt sóng dao động này là vật thể nào, cùng với các loại thay đổi.”

Không biết thế giới mà Ngải Cát thấy có hình dáng thế nào, có điều có thể khẳng định là, anh luôn bằng lòng với nó.

Bây giờ Ngải Cát đang ngồi trên ghế da bên kia đĩa bay, trong tay là một quyển sách bìa xanh – trắng của người Trái Đất. Từ sau khi anh bắt đầu nuôi dưỡng người Trái Đất, Ngải Cát càng ngày càng thích xem mấy loại sách nhập khẩu từ thế giới bên ngoài.

Từ khi anh bắt đầu “thất thần” đến giờ, hồi lâu mà vẫn không lật trang nào.

“Ngải Cát? Anh còn ở đây không?” Moby hỏi.

Ngải Cát gật đầu nói: “Tôi vẫn ở đây.”

“Anh đang ngủ hay là suy nghĩ chuyện gì?” Moby đột nhiên hỏi, “Tôi thấy anh không sang trang.”

Ngải Cát sửng sốt một hồi, nhớ đến bây giờ ngồi trong đĩa bay cùng mình chính là Moby, mà không phải Lãng Mộc Tinh thường trú tầng thứ chín thân thuộc, bừng tỉnh nói: “Tôi quên mất.”

Ngải Cát không định nói với Moby rằng, anh vốn không cần lật trang mà cũng có thể “xem” nội dung trong sách rất rõ ràng. Trước kia khi anh nói với người khác chuyện này, dù anh cố gắng thuyết phục rằng cách đọc này rất nhanh gọn, người khác lại luôn tỏ vẻ không tin nổi, sau đó Ngải Cát cũng không nhắc lại, học được cách giả vờ lật sách trước mặt người không thân thuộc.

Nhưng nhìn chung mà nói, mất thị lực cũng không phải chuyện gì xấu! Quen rồi thì có thể “nhìn trộm” được rất nhiều thứ tốt.

Ngải Cát nhìn xung quanh một lát, nói với Moby: “Anh có thấy có gì bất ổn không?”

“Trước mắt tạm thời không có báo cáo liên quan, bây giờ chúng ta đã qua tầng hai, sẽ nhanh tới nơi thôi.”

Ngải Cát nghiêng đầu, đặt cuốn sách trên đầu gối, đưa tay gõ nhẹ vài cái xuống bàn, “Ngải Lệ Toa, bây giờ Tottenham ở đâu?”

[Vừa rồi Mucci Camp đã gửi tới một văn bản được mã hóa, là phương thức liên lạc chính quy. Anh ta nói, theo thông tin cuối cùng từ thiết bị giám bị, Tottenham vẫn đang ở trên ngọn cây nơi hắn thức tỉnh, Bàn Già đi theo sau hắn. Nhưng sau đó thiết bị giám thị lại không thể đến được vùng Đảng Trắng ngủ đông, đám Đảng Trắng vừa thức tỉnh đang dùng vũ lực.]

“Anh nói cái gì?”

[Đám Đảng Trắng hung hăng đập phá không dưới năm thiết bị giám thị, không có thiết bị nào có thể quay lại.]

“Chuyện xảy ra bao lâu rồi?”

[5 tiếng 37 phút trước.] Sau khi tạm dừng, Ngải Lệ Toa lại nói, [Có một tin tức mới, đến từ tầng ngoài.]

“Mở ra đi.”

Vách kim loại bên trong đĩa bay mở ra một màn hình, trình chiếu toàn bộ quang cảnh.

Không có nhận xét nào :