TIỂU THƯ ĐÀO HOA - CHƯƠNG 10
ĐÓA THỨ MƯỜI
CHUYỂN NGỮ: H2O
Trên thực tế, tôi không thể không thừa nhận, tôi thật sự là một kẻ dung tục. Nhìn chằm chằm Duẫn Thụy cách năm bước chân đang bán rẻ nụ cười, ngoại trừ đôi mắt hoa đào, tôi không thể không thèm nhỏ dãi chút sắc đẹp của cậu ta, sau năm giây thèm nhỏ dãi, vì chứng tỏ mình nhân phẩm tốt, tôi kiêu ngạo đưa mắt nhìn ra phong cảnh xung quanh, không khỏi cảm thán, ôi nam sắc như xuân.
Diệp Tri Thu quay lại nhặt quả bóng, khóe môi mỉm cười xinh đẹp, đến gần Duẫn Thụy cười nhạo, “Duẫn Thụy, tay cậu bị thương mà vẫn chơi à?”
Duẫn Thụy bất đắc dĩ buông tay, “Một tuần mới chơi có một lần, ngứa tay không chịu được thôi. Sau giờ học còn phải nghiên cứu tài liệu, Diệp Tri Thu cậu không sao chứ?”
Duẫn Thụy cầm quả bóng cách tôi và Diệp Tri Thu hai bước, tôi lại cảm thán cho một chàng trai, cố gắng gần hai mươi năm trời, tạo nên khuôn mặt tuấn tú pha trộn nét Á-Âu, là chuyện cần bao nhiêu can đảm đây. Dù sao chuyện này cũng theo suốt quãng đời còn lại, giúp cậu ta lăn lộn trên các size giường khác nhau, cả đời đánh du kích với lượng phụ nữ khổng lồ.
Chàng trai này sẽ phải làm lụng vất vả đến chết mất thôi, tôi đã thấy trước cảnh cậu ấy phải bận rộn “làm việc” không ngừng khi còn sống.
Lúc này giọng nói dễ nghe của Diệp Tri Thu vang lên cắt ngang niềm cảm thương sâu sắc của tôi về cuộc đời bi thảm của chàng trai ấy, “Duẫn Thụy, tớ cũng rất muốn được bình thường.”
Tôi suýt nữa đã kích động lên với Diệp Tri Thu, Diệp Tri Thu, tớ và cậu “không bình thường”, tớ hiểu rõ thế nào là “không bình thường”. Nhưng là ngại khuôn mặt yêu nghiệt của Duẫn Thụy cách hai bước chân thỉnh thoảng nhìn tôi, khóe môi khẽ nhếch phối hợp với đôi mắt hoa đào dài hẹp, khiến tôi cho rằng kiếp trước của cậu ta chắc chắn là cô nương nào đó bán rẻ nụ cười ở di hồng viện, kiếp trước buôn bán vẫn chưa thỏa mãn, vì thế đầu thai sang kiếp sau lại vô cùng hứng thú bán buôn, bán đến thiên trường địa cửu, có lẽ đó chính là hoàn cảnh của cậu ta.
Tôi quyết định tiếp tục khinh bỉ cậu ta. Vì thế tôi lạnh lùng nhìn Duẫn Thụy, quay lại nói với Diệp Tri Thu, “Diệp Tri Thu, ngày mai cô Mạnh tìm chúng mình thì cậu đến gọi tớ nhé.” Nói xong lại nghĩ tới chuyện gì, vỗ mạnh vào đầu mình, “Ai nha, cô ấy sẽ không chiếm giữ giấc ngủ trưa của tớ đâu nhỉ?”
Tôi trợn tròn mắt, cố gắng nghe được tin tốt lành từ miệng Diệp Tri Thu, nhưng cậu ấy chỉ cười trừ một chút, an ủi tôi bằng giọng nói ấm áp và nụ cười yếu ớt, “Đào Hoa, từ giờ trở đi, cậu phải quên giấc ngủ trưa của cậu rồi.”
Tôi ngơ ngác như con rối, hoàn toàn không biết hình dung cảm xúc trong tôi lúc này, ôi, tiên sinh Lỗ Tấn đã hình dung như thế nào về sự căm phẫn nhỉ, ông ấy nói ông ấy thoát khỏi căm phẫn rồi.
Tôi thoát khỏi căm phẫn rồi. Khi tôi lặng lẽ cúi đầu như nô lệ tỏ ra bản thân đã rời xa căm phẫn, Duẫn Thụy vẫn bị tôi gạt qua một bên mở miệng lần thứ hai, giọng điệu còn có phần vui sướng, “Cậu chính là Đào Hoa mới chuyển tới phải không?”
Tôi lạnh lùng nhìn vẻ mặt nhiệt tình của Duẫn Thụy, liếc mắt một cái đã thấy cái vẻ xinh đẹp ấy, vì trái tim tôi đang bừng bừng ghen tị, đáy mắt không thể chứa đồng loại nào xinh đẹp hơn mình, cảm thấy càng ngày càng mất kiên nhẫn, vì thế tôi giả bộ hiền lành chào hỏi, “Chào cậu, tớ là Đào Hoa Nguyên.”
“Chào Đào Hoa, tớ là Duẫn Thụy, chúng ta đã gặp nhau vài lần.” Duẫn Thụy nhiệt tình như lửa, cười tít mắt nhìn tôi.
Tôi mỉm cười xua xua tay, lãnh đạm khách sáo, “Xin chào, bạn học Duẫn, gọi tớ là Đào Hoa Nguyên đi.”
Sau đó tôi chuyển hướng về phía Diệp Tri Thu đang khẽ cười xem tôi chào hỏi hai lần, sườn mặt tuấn tú nho nhã của cậu ấy có một vệt sáng nhạt màu, gọng kính màu đen phản chiếu nơi mà tôi yêu thích nhất – đôi mắt. Tôi cười ngọt ngào nói với cậu ấy, “Diệp Tri Thu, cậu nhớ là ngày mai có thể kéo dài được bao lâu thì cứ kéo dài nhé, dù chỉ mười phút tớ cũng ngủ được.” Sau đó tôi lại nói thêm, có phần tội nghiệp như vầy, “Mỗi ngày tớ chỉ có thể ngủ năm tiếng, Diệp Tri Thu cậu không biết đâu, hàng xóm trên tầng nhà tớ nuôi gà nên sáng ngày ra nó đã gáy rồi, vừa dậy là nó gáy luôn. Cậu thấy đấy, con gà đó trở thành đồng hồ báo thức của tớ rồi.”
Diệp Tri Thu ban đầu hơi ngạc nhiên, sau đó mỉm cười, cười xong thì ý vị gật đầu, khiến người khác vô cùng an tâm, “Được, tớ biết rồi, cậu yên tâm.”
Nghe được câu nói “cậu yên tâm” vững vàng đó, trái tim tĩnh lặng như nước hồ thu của tôi nháy mắt gợn sóng, tôi tự nhủ, chàng trai này dù ít nói nhưng có ma lực khiến người khác trầm luân.
Giờ phút này Trang Tử Nhiên và Lâm Bắc Bắc cách hai mươi bước chân đang vẫy tay với tôi đầy kỳ lạ, vẻ mặt không rõ ý cười, dưới trời xanh hai người họ tỏa ra vầng hào quang bà tám. Tôi bực mình không biết sao hai cô nàng lại có thể chạy từ sân thể dục và thư viện đến nơi hẻo lánh này, còn đúng lúc thấy tôi đứng cùng hai nhân vật nổi tiếng, không khỏi hơi chột dạ. Thật ra, tôi rất sợ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, càng sợ ngày mai sẽ đồn đại cô bé lọ lem thấp bé tôi đây quyến rũ trai đẹp như thế nào, không hổ là cô bé lọ lem phiên bản lưu học sinh, kiến thức ở lĩnh vực này vô cùng vững chắc.
Vì thế tôi vẫy tay với Diệp Tri Thu, cười ngọt ngào, “Tớ đi trước, mai gặp lại.” Sau đó tôi rất không cam lòng phải lễ độ vẫy tay với Duẫn Thụy đang im lặng, “Tạm biệt.”
Ngay khi tôi quay người chuẩn bị chạy về phía đám bà tám phía trước, Duẫn Thụy đằng sau bỗng gọi tôi lại.
“Đào Hoa, đợi đã.”
Tôi nhăn mặt nhíu mày rất mất kiên nhẫn, thầm nghĩ, tên này luôn quên nhanh vậy sao, nhũ danh “Đào Hoa” của bà đây là cho mi tùy tiện gọi thế à? Mi tưởng mi có đôi mắt hoa đào thì có quan hệ họ hàng với Đào Hoa Nguyên bà đây hả? Nói cho mi biết, nhân phẩm của mi không tốt, bà thấy bà giống người tốt hơn mi đấy.
Nhưng tôi vẫn luôn là một nữ sinh trong ngoài bất nhất, vì thế tôi khiêm tốn quay lại, “Hả? Có chuyện gì sao?”
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét