Vì những câu chuyện hoàn

TIỂU THƯ ĐÀO HOA - CHƯƠNG 09

Không có nhận xét nào

ĐÓA THỨ CHÍN



CHUYỂN NGỮ: H2O





Tôi chết đứng nhìn chằm chằm đống bừa bãi đáng sợ trên mặt đất, há miệng to tròn đến mức có thể nhét vừa một quả trứng bồ câu, trái tim vốn đập mạnh vì yêu, bỗng bị mảnh gương cắt qua chảy máu, giờ này phút này, tình yêu muốn ra sao thì ra, giữ được tính mạng mới là quan trọng. Tôi quay đầu nhìn Diệp Tri Thu bên cạnh, sợ hãi bất lực. Nét mặt của Diệp Tri Thu cũng vô cùng khiếp sợ, môi cắt không còn giọt máu, gương mặt thiếu niên lộ rõ sự hoang mang sợ hãi.

Tôi nghiến răng ken két, môi run run, “Diệp Tri Thu…” Tôi không nói nổi nữa rồi, giọng nói rõ ràng nghẹn ngào như sắp khóc.

Con ngươi đen như mực của Diệp Tri Thu tối sầm lại, khôi phục trầm ổn ngày xưa, nói với tôi, “Đợi có người hỏi, cậu nói là tớ làm, nghe rõ chưa?”

Gió xuân gào thét, thổi bay đáy lòng ngập tràn hối hận và tự trách của tôi, sau khi tự trách qua đi thì tương lai sáng lạn, tôi càng muốn khóc hơn. Diệp Tri Thu không chút do dự gánh tội thay tôi, một chàng trai chắn gió che mưa vì một người con gái như vậy, cho dù cậu ấy chỉ vừa thành niên còn chưa cất cánh, tôi cũng vẫn một lòng yêu mến. Nhưng tôi chỉ vui sướng được vài giây, sau đó lại lửa giận sôi gan, bởi vì có tiếng phụ nữ ồn ào vang lên phía cầu thang, một giọng thô lỗ, một giọng chói tai, là hai phụ nữ, hơn nữa là hai phụ nữ tuổi trung niên, tiếng bước chân càng lúc càng gần, phô trương thanh thế.

Lòng tôi cả kinh, lỗ chân lông toàn thân đều dựng đứng. Mấy ngàn năm trước lão tiên sinh Khổng Tử đã đúc kết, thế gian này, duy chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó nuôi, thật ra tôi cũng hiểu ý tứ của lão gia ông, điều mà ông nói chính xác là, duy chỉ có tiểu nhân tinh ranh và phụ nữ trung niên khó nuôi. Theo như tôi biết, ba tôi ở nhà luôn phải đối mặt với bom nước miếng của mẹ tôi – một phụ nữ trung niên, thường xuyên than thở “anh hùng khó qua ải gái trung niên”, tôi đọc hiểu và thông cảm cho ngọn lửa của ba: “Những người phụ nữ đó sắp không được dùng băng vệ sinh nữa, nhất thời khó có thể chấp nhận được việc không còn những tháng ngày thoải mái với miếng bông trong người, phải hết sức thông cảm.”

Tai tiếng của phụ nữ trung niên nổi tiếng gần xa. Tôi nghe người ta nói một phụ nữ bằng ba trăm con vịt, như vậy hai phụ nữ sẽ là sáu trăm con vịt. Mà sau mấy chục giây, sáu trăm con vịt mái kia đang cạc cạc vọt tới phía tôi chuẩn bị áp cái đít mẩy lên [1], dù tôi và Diệp Tri Thu không chết, cũng sẽ choáng váng vì ngạt thở bởi mùi rắm của sáu trăm con vịt. Tôi nghĩ Đào Hoa Nguyên tôi tốt xấu gì cũng ăn thịt động vật, nói thế nào cũng không thể thua trước một đám vịt cái già ăn thực vật kia được.

[1] ý bạn Đào Hoa từ câu nói “mồm như đít vịt”

Có chạy cũng không kịp, tôi cái khó ló cái khôn, nhanh chóng nhìn xung quanh, giờ phút này hành lang vắng vẻ, may mà gió hôm nay rất lớn, không ai chú ý tới tiếng động lớn trong hội trường. Tôi cảm thán hiệu quả cách âm của trường chúng tôi thật sự rất cao, bất giác liền rơi lệ.

Diệp Tri Thu vỗ vỗ vai tôi, an ủi tôi bằng giọng nói ấm áp, “Đào Hoa, không sao đâu, đừng sợ.”

Tôi thật sự không sợ hãi, vì tôi đang chăm chú vào cánh cửa phòng photocopy khép hờ cách tôi năm bước, nhìn từ góc độ này, bên trong không thấy một bóng người, hiển nhiên thầy Mạc Ngư trong phòng phô tô vẫn chưa trở lại. Tôi lại thầm làm dấu chữ thập, ngợi ca bản tính lương thiện của mình, ông trời biết tôi nghiệp lớn chưa thành, không nỡ để tôi bỏ mạng.

Diệp Tri Thu nhìn tôi bất động rồi nhìn về phía sau tôi, chỉ có con ngươi đảo quanh với tốc độ cao, đã làm tôi sợ tới mức hồn vía lên mây, lảo đảo suýt ngã lăn ra. Âm thanh ồn ào đã tới gần từng bước, qua mười giây sau, tất cả sẽ đều sáng tỏ. Diệp Tri Thu mím môi chờ đợi đối mặt với thương vong.

Tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc, tôi bất ngờ đưa tay nắm chặt tay cậu ấy, sau đó nhanh như chớp kéo cậu ấy chạy sáu bước vào phòng phô tô, lặng yên không một tiếng động, hành động trơn tru. Mà khi chúng tôi vừa đứng trên nền nhà sáng bóng của phòng phô tô, cũng là lúc vang lên âm thanh chói tai của người phụ nữ trung niên, “Trời, làm loạn hả? Học sinh nào gây ra chuyện này?”

Nghe cái giọng điệu chính nghĩa của bà bác trung niên này, tất nhiên là đổ lên lưng học sinh, không đổ cho học sinh thì trời đất không dung người người căm phẫn. Tôi thấy bực mình, vì thế câu đầu tiên trong lòng là dùng tiếng Trung ân cần thăm hỏi bà bác kia một tiếng “đ**”, sau đó thấy bản thân quá dịu dàng, vì thế lại bổ sung thêm từ F-U-C-K tiếng Anh.

Lặng lẽ khép cửa lại, tôi nín thở lắng nghe động tĩnh bên ngoài, bỗng thấy lòng bàn tay thật nóng, thoáng chốc mới nhớ ra tay mình còn nắm tay Diệp Tri Thu, nhưng tôi tự đánh giá mình chưa bao giờ là một người quang minh lỗi lạc, hiếm khi chiếm được tiện nghi, tôi có thể chiếm bao lâu thì sẽ chiếm bấy lâu, dù sao có lần này, cũng không thể nói trước bao giờ mới có lần sau. Vì thế tôi giả vờ không nhận ra chuyện ấy, nắm tay cậu ấy chặt như trước, có một loại cảm giác tiểu nhân đắc chí.

Nhận thấy Diệp Tri Thu sau lưng vỗ nhẹ tôi, tôi quay lại nhìn cậu ấy, chỉ thấy cậu ấy muốn nói lại thôi, mắt lóe lên tia sáng, miệng khẽ mấp máy rồi sau đó mở miệng lí nhí, “Đào Hoa, chúng ta như vậy không tốt đâu.”

Tôi giơ ngón trỏ lên “suỵt” với cậu ấy một chút, cậu ấy nghe lời ngậm miệng lại, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt trầm tĩnh như nước hồ, tôi và cậu ấy mặt đối mặt trong yên lặng, rất hưởng thụ loại cảm giác yêu đương vụng trộm này. Nhưng giờ phút này có âm thanh phá vỡ im lặng, tôi chỉ nghe thấy bên ngoài bắt đầu ồn ào hơn, dường như lại có thêm mấy đồng chí nữ gia nhập đội ngũ lên tiếng phê phán học sinh gây chuyện.

“Đám học sinh này làm loạn rồi khụ, ôi cái gương này khụ, đặt ở đây nhiều năm như vậy khụ, lúc nào đến đây tôi cũng phải soi một lần khụ khụ, sau này làm sao soi được nữa?” Giọng nữ thô lỗ kia nói một tiếng lại khụ một tiếng, làm tôi nhất thời áy náy khụ khụ.

“Đứa nào làm vỡ vậy? Đúng là thói đời càng ngày càng vô ơn, dám phá hỏng cả kỷ vật của cựu học sinh, ngày mai tôi phải dạy cho chúng nó một giờ đạo đức, sự thất bại của giáo dục thể hiện ngay từ những tiểu tiết thế này, lắm lúc tôi thật đau lòng không thôi, ăn không ngon ngủ không yên, ôi thói đời ngày nay…”

Tôi thấy việc tôi làm vỡ tấm gương này thật là tuyệt vời, nó khiến những kỹ sư tâm hồn – những nhà giáo ưu tú này thay đổi suy nghĩ, dù sao bình thường các cô ấy chưa từng nghĩ tới, nhưng hôm nay họ lại trăn trở đến khắc cốt ghi tâm như vậy, có thể thấy những kỹ sư tâm hồn này tha thiết với việc soi gương đến thế nào.

Phụ nữ à, quả thật không thể rời xa gương soi và băng vệ sinh đâu.

Tôi lặng lẽ nhìn lén qua kẽ hở, chỉ thấy có ba cô giáo trung niên, trong khoảng năm giây tiếp, lại có một vị vô cùng hăng hái tham gia đội ngũ. Tôi nhíu mày suy tư, cũng không nên ở lâu trong phòng phô tô, chẳng may thầy Mạc Ngư trở về, thấy tôi và Diệp Tri Thu lén lút trốn ở đây, sẽ đổ cho chúng tôi tội danh phá hoại của công và yêu đương vụng trộm, chúng tôi đã ăn trộm gà rồi, sao có thể mất thêm nắm gạo.

Tôi hạ quyết tâm, quay đầu hỏi Diệp Tri Thu, “Diệp Tri Thu, hội trường bên ngoài có camera không?”

Diệp Tri Thu hiểu câu được câu không, đầu óc cậu ấy chưa đủ linh hoạt với loại chuyện này, có lẽ cậu ấy tưởng tôi sợ hãi, nên lắc đầu, “Không có đâu.”

Tôi yên tâm, mỉm cười thần bí với cậu ấy, lưu luyến không rời buông tay cậu ấy, cầm tài liệu dương dương tự đắc, “Chúng ta ra ngoài đi. Nhớ là khi tớ nói, cậu không được nhiều lời. Nhất định không được nói gì đâu đấy.”

Diệp Tri Thu chần chừ rồi gật đầu, “Ừ… Được rồi.”

Tôi hít sâu một hơi, như nữ chiến sĩ chuẩn bị ra trận, tràn đầy tự tin mở cửa ra, cúi đầu như đang nghiên cứu tài liệu, xuất hiện trước mặt đám phụ nữ kia, tôi lớn tiếng lầm bầm, “Ai, có phải phô tô thừa không, sao lại nhiều như thế này chứ.”

Sau đó tôi dựng tai lên, chờ Diệp Tri Thu nói tiếp, diễn tròn vai, dù sao vở kịch này không chỉ có một vai.

Và rồi câu trả lời êm tai của Diệp Tri Thu đã vang lên, “Không thừa đâu, phô tô đúng đó.”

Tôi nhẹ nhàng thở ra, IQ của cậu ấy thật phi thường.

Sau đó tôi giả vờ ngẩng đầu, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở tỏ ra sợ hãi, “Ôi?” Rồi ôm tập tài liệu lễ phép khom người cúi chào các cô giáo trung niên, “Em chào cô ạ.”

Diệp Tri Thu ngược lại không cúi đầu, chỉ nhẹ nhàng kính cẩn lễ phép nói một tiếng, “Em chào cô.”

Có lẽ mấy cô giáo trung niên từng nghi ngờ chúng tôi, tôi thấy có một giây, ánh mắt của toàn thể giáo viên thoáng hiện nghi ngờ, dù sao tôi và Diệp Tri Thu mặc đồng phục, là học sinh hàng thật giá thật, dù sao học sinh nào cũng đều không thể trốn tránh trọng trách vĩ đại là chịu tiếng xấu thay người khác. Bởi vì chỉ có như vậy, học sinh mới cần giáo dục, chúng tôi như vậy mới giúp các cô giáo giữ được bát cơm, mới có thể mở miệng phê bình như gió cuốn mây tan, có tư cách đau lòng đến ăn không ngon ngủ không yên.

Nhưng lại rất không đúng lúc, tôi và Diệp Tri Thu trai tài gái sắc như thế, tài liệu trong tay chúng tôi vừa nhiều vừa nặng như vậy, chúng tôi mang chúng đến rã cả cánh tay, khiến mấy cô giáo trung niên lập tức gạt bỏ ý nghĩ xấu xa, nghĩ chúng tôi là người gây họa.

Một cô giáo ăn mặc rất giống cô giáo Tần, mái tóc vẫn bất động giữa gió trời, có lẽ chúng còn kiên cố hơn dây thép, khiến tôi nhớ tới tháp nghiêng Pisa, cô ấy nghiêm mặt tiên phong hỏi chúng tôi, “Hai em có thấy ai làm vỡ gương không?”

Tôi nhận ra là vị “ăn không ngon ngủ không yên kia”, khó trách đôi mắt thâm quầng lớn như vậy, nghĩ thầm, nếu tôi có thấy cũng không nói cho người da đen như cô đâu, vì thế tôi lắc đầu, giả bộ sợ hãi ngọt ngào đáp, “Thật xin lỗi cô, bọn em không biết.”

Lúc này Diệp Tri Thu nghe lời im lặng không lên tiếng, tôi thật sự cảm tạ cậu ấy tự đáy lòng.

Có một cô giáo lùn tìm được cái chổi, quay người muốn dọn dẹp hiện trường. Tôi còn sót lại một chút áy náy, vì thế chạy lên cướp lấy cái chổi, “Cô giáo, em đến đây! Em đến đây.”

Thật ra tôi cũng chỉ giả mù sa mưa, giả bộ yếu ớt đưa tay giành lấy, không ngờ bàn tày đầy vết chai của cô giáo đó còn mềm hơn sứa, tôi vừa đụng vào cái chổi, cô ấy đã buông tay luôn rồi đứng thẳng, lại còn khoa tay múa chân chỉ vào tôi và Diệp Tri Thu, “Hai em dọn dẹp nơi này sạch sẽ khụ, ngàn vạn lần đừng sót lại mảnh vỡ nào khụ, chẳng may làm bị thương đến chân các giáo viên thì phiền toái khụ… Các em à…”

Tôi kích động muốn cô ấy khóc lóc mau lên, rốt cuộc cô giáo đó cũng nói xong.

Vì thế tôi và Diệp Tri Thu vất vả thu thập tàn cuộc như vậy, các cô giáo trung niên lòng đầy căm phẫn trở về văn phòng. Tôi thở phào, đàn vịt rốt cuộc cũng đi rồi, thế giới lại được thanh bình.

Tôi lẳng lặng quét, mảnh gương vỡ phản chiếu gương mặt cô gái suýt chết tôi đây, con ngươi sống động tĩnh lặng như nước, đã âm ỷ gợn sóng. Buổi chiều yên tĩnh, gió rít vù vù, kẻ gây chuyện tôi đây, trong lòng đã thầm đọc điếu văn tiếc thương tấm gương kỷ vật.

Gương à, yên nghỉ nhé, mày đã công đức viên mãn, dù sao hôm nay, mày đã soi tỏ bản chất con người, khiến các cô giáo không thể che đậy nữa.

Gương à, vỡ vụn rồi, cuối cùng mày đã có thể đầu thai, có một cô gái xinh đẹp siêu độ cho mày, giúp mày bay lên chốn bồng lai, từ nay về sau cắt đứt quan hệ với yêu quái [1], chúng sẽ không tới nữa. Là bọn tao, là cô gái và chàng trai xinh đẹp siêu độ cho mày, mày phải báo ân đấy.

[1] ý bạn Đào Hoa, yêu quái ở đây là mấy cô giáo trung niên thích soi gương

Tôi vừa đọc điếu văn vừa cười, cười hì hì trong hành lang hội trường yên tĩnh, khiến Diệp Tri Thu đang cúi đầu dọn dẹp chú ý tới. Cậu ấy đẩy gọng kính, nhìn tôi do dự một hồi, khẽ gọi tôi, “Đào Hoa.”

Tôi cười càng rực rỡ, “Chuyện gì thế?”

“Cằm cậu sắp rơi xuống rồi.”

Tôi phì cười, nghịch ngợm chớp chớp mắt, “Vậy cậu nhặt lên giúp tớ đi.” Tôi đứng thẳng lưng rồi còn nói thêm, “Lau một chút là có thể dùng rồi, không được lãng phí.”

Diệp Tri Thu cũng cười, khóe miệng cong lên mê hoặc ánh mắt tôi, cậu ấy nói lời tự đáy lòng, “Cậu rất có bản lĩnh đối phó với nguy hiểm đấy.”

Tôi bất chấp hậu quả bắt đầu khoác lác, đôi mày nhếch lên, “Tớ thân kinh bách chiến mà.”

Chỉ thấy ánh mắt Diệp Tri Thu tối sầm lại, không nói gì nữa.

Lòng tôi rơi xuống lộp bộp.

Đường đến sân thể dục hơi xa, dường như tôi và Diệp Tri Thu lại trở lại quan hệ bạn học xa lạ, cảm giác tay nắm tay đã dần phai nhạt. Gió xuân thổi tung đám bụi. Tôi hiểu mình đã hiện nguyên hình với bản tính lưu manh trước mặt Diệp Tri Thu chính trực, vì thế tôi cố lấy hết quyết tâm phải thổi bay đám bụi trong lòng cậu ấy, tôi không dám chắc sẽ thắng, nhưng nếu không làm, vậy càng không thể thắng.

Làm hay không làm, ở trong mắt tôi, chưa bao giờ là vấn đề. Cho tới bây giờ tôi đều là người làm trước nói sau.

Vì thế tôi đi thẳng vào vấn đề, “Diệp Tri Thu cậu có ý kiến với việc làm sai trái của tớ phải không? Tớ biết mình sai rồi, cậu đừng tưởng tớ là đứa xấu xa, thật ra tớ rất tốt bụng, tớ nói có thể cậu không tin, nhưng khi ở Mĩ, tớ thường nhịn đói, bẹo bánh mì cho đám kiến với bồ câu.”

Lời tôi nói là thật, tôi đây đặc biệt khủng hoảng với thực vật, chưa đến cảnh chết đói, tôi tuyệt đối không thể nhét vào miệng thứ bột mì làm qua đêm này, vì thế chúng đều vào miệng bồ câu và kiến, tôi biết chúng nó không ăn kiêng, hơn nữa có khả năng ăn những thức ăn bỏ đi này.

Diệp Tri Thu có phần xấu hổ, cậu ấy ngạc nhiên quay đầu nhìn tôi một cái, sau đó ánh mắt mịt mờ khó hiểu, “Đào Hoa, thật ra tớ cũng không nghĩ gì. Chỉ là tớ… tớ bị cậu lay động rồi.”

Tôi cũng mơ hồ, vì thế truy hỏi, “Tớ lay động cậu như thế nào vậy?”

Cậu ấy cúi đầu nhìn chằm chằm xuống đất, giọng nói bình tĩnh lại làm người nghe mất bình tĩnh, “Thật ra nhận lỗi cũng sẽ không sao, những cô giáo ấy cũng không làm khó chúng mình đâu.” Nói xong cậu ấy lại cúi đầu độc thoại, “Vì sao tớ chẳng bao giờ đoán được cậu sẽ làm gì.”

Tôi nóng nảy, sử dụng học vấn cả đời, cố gắng gạt bỏ ấn tượng xấu về tôi trong lòng Diệp Tri Thu, đầu tiên tôi giả vờ đáng thương, “Diệp Tri Thu, tớ biết cậu có ý kiến với tớ, ôi, tớ lại mất đi người bạn này rồi.” Tôi thở dài vô cùng thê thảm khiến người ta rơi lệ, “Tớ đặc biệt không muốn mất đi người bạn là cậu, cậu cũng biết tớ mới đến trường được nửa năm, thành tích lại không tốt, tớ thấy cô đơn và tự ti lắm. Tớ rất hâm mộ cậu, rất muốn trở thành bạn của cậu, chỉ là…”

Vừa nói tôi vừa liếc mắt nhìn Diệp Tri Thu cũng đang nóng nẩy, ngẩng mặt lo lắng an ủi tôi, “Đào Hoa cậu đừng nói như vậy, tớ rất vui được làm bạn với cậu. Tớ là bạn của cậu, cậu đừng nghĩ lung tung.”

Lòng tôi nói tôi không nghĩ lung tung, tôi chỉ sợ cậu nghĩ lung tung thôi. Vì thế tôi lại phát động lần công kích tình cảm lần thứ hai, “Diệp Tri Thu, thật ra cậu không biết, thành tích môn toán của tớ không tốt, ba mẹ tớ rất lo lắng, ngày nào tớ cũng sợ phải về nhà, tớ cảm thấy rất có lỗi với ba mẹ. Vậy nên bây giờ tớ sợ nhất là phạm lỗi nữa, tớ không muốn cô Phương gọi điện thoại về nhà báo với ba, Đào Hoa hôm nay lại gây chuyện ở trường, làm vỡ của công gì đó, thật là không thể cứu chữa được.” Tôi giả bộ nghẹn ngào, “Diệp Tri Thu, cậu không biết đâu, vì tớ và em gái mà tóc ba đã bạc đi nhiều…”

Nói tới đây, tôi thật sự nghẹn ngào, tôi nghẹn ngào từ tận đáy lòng.

Diệp Tri Thu không thể nói thành lời, tay chân luống cuống, chỉ gọi to tên tôi, “Đào Hoa… Đào Hoa, tớ không khó chịu mà…”

Tuy rằng tôi nghẹn ngào từ tận đáy lòng, nhưng quyết tâm thu phục người khác của tôi vẫn không thay đổi, “Diệp Tri Thu, cậu yên tâm đi, tớ còn có chút tiền, vốn muốn dùng để mua quà sinh nhật cho ba. Chủ nhật này tớ sẽ đi mua một cái gương mới trả lại cho các cô giáo, tuy cái gương không quý, nhưng tớ biết các cô ấy không thể xa lìa nó, giống như cá không thể xa nước, chuột không thể xa gạo vậy.”

Khi đang nói, hình như có hạt bụi bay vào mắt, tôi khó chịu dụi dụi mắt, thuận lợi nặn ra một giọt lệ nóng hôi hổi. Lòng tôi biết giọt lệ này không dễ gì có được, vì thế tôi hít hít cái mũi, đau buồn đưa tay lau nước mắt, khiến tôi muốn ngâm một bài thơ.

Ôi, khóc trong gió ấy à, không cần nhiều lệ, rơi một giọt là đủ rồi.

Ôi, khóc trong gió ấy à, lau đi giọt lệ kia, nhìn cậu ấy đầy đau khổ, khiến cho cậu ấy quên mọi lỗi lầm của bạn, chỉ nhớ bạn vô cùng tốt đẹp.

Vì thế tôi nhìn Diệp Tri Thu đầy đau khổ, nghẹn ngào nói, “Diệp Tri Thu, cậu thật sự không khó chịu sao?”

Tôi âm thầm tán thưởng khả năng diễn xuất của mình.

Diệp Tri Thu xúc động, con ngươi sâu lắng nhìn tôi chăm chú, mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, “Đào Hoa, mặc kệ cậu tin hay không, tớ thật sự rất vui khi trở thành bạn của cậu.” Nói xong, vì muốn thay đổi không khí xuân bi thu sầu giữa chúng tôi khi ấy, cậu ấy cười hỏi tôi, “Tên của nhà cậu còn có chuyện gì thú vị nữa không? Cậu vẫn chưa nói xong mà.”

Tôi nín khóc mỉm cười, lại hào hứng trở lại, “Chuyện cũ à, chỉ sợ cậu nghe không hết đâu. Tớ…”

Lúc này sau lưng bỗng vang lên một giọng nam trẻ tuổi, “Diệp Tri Thu, nhặt hộ tớ quả bóng rổ.”

Tôi và Diệp Tri Thu nghe tiếng liền quay đầu lại, tôi nhíu mày căng thẳng, trước mắt Đào Hoa tôi là thắt lưng Duẫn Thụy, đang nhìn chúng tôi dạt dào hứng thú, còn mỉm cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

Tôi ngửi thấy mùi vị quyến rũ bùng nổ trong không khí.

Không có nhận xét nào :