TIỂU THƯ ĐÀO HOA - CHƯƠNG 08
ĐÓA THỨ TÁM
CHUYỂN NGỮ: H2O
Nghe thấy thầy Mạnh yêu quý gọi, tôi khẽ thở phào. Thầy Mạnh là thầy giáo tiếng Anh của tôi, tốt nghiệp xuất sắc khoa ngoại ngữ, có lẽ đã thầm khen ngợi tôi. Sao thầy ấy có thể không khen ngợi tôi đây? Là một người dạy tiếng Anh, đã quen với đám học sinh gào nửa giờ cũng chỉ “sorry, my English is poor…” Sau những lúc tuyệt vọng như vậy, có lẽ khó có được người nào nói tiếng Anh lưu loát như tôi.
Thầy Mạnh chiều tôi như chiều tình nhân vậy, tôi tất nhiên không thể chối từ, vì thế chỉ có thể nhanh chân đến văn phòng giáo viên, hy vọng đi sớm về sớm, dù sao tôi không muốn lưu lại chút ấn tượng xấu nào với Diệp Tri Thu.
Chạy đến cửa phòng thầy Mạnh, trước mắt tôi rực sáng, mừng rỡ khi nhận ra bóng dáng cao gầy quen thuộc kia, Diệp Tri Thu cũng đứng bên cạnh bàn thầy giáo, lễ phép cúi đầu. Tôi nhìn Diệp Tri Thu, cậu ấy cũng nhìn tôi, ánh mắt kia khiến tôi nhận thấy phần ấm áp khó hiểu, tôi không khỏi há hốc miệng, giọng nói giòn giã, vô cùng dễ nghe, “Thầy Mạnh, thầy tìm em ạ.”
“Đào Hoa tới vừa đúng lúc.” Thầy Mạnh thấy tôi thì mặt mày hớn hở, chỉ vào Diệp Tri Thu, nói, “Đây là Diệp Tri Thu lớp 12,” lại chỉ vào tôi, “Tri Thu, đây là Đào Hoa Nguyên, vừa từ Mĩ về, thầy Mạnh mong lần này hai em hợp tác.”
Thấy vẻ mặt khó hiểu của tôi, thầy Mạnh vội giải thích, “À, là như vầy, Đào Hoa, ít ngày nữa có cuộc thi hùng biện tiếng Anh, mỗi trường cử ra hai người, Đào Hoa vừa chuyển tới nên chắc em không biết, Tri Thu thì đã rõ, mấy năm nay trường ta tham gia cuộc thi này, lần nào cũng dưới hạng trung bình, dù sao chúng ta là trường trung học trọng điểm, nên năm nay hiệu trưởng đã đặt chỉ tiêu, yêu cầu tổ ngoại ngữ chuẩn bị thật tốt, nhất định phải đưa ra học sinh đứng đầu, giành lấy giải á quân.”
Tôi có dự cảm trách nhiệm giành giải á quân này sắp đập vào đầu tôi tới nơi rồi, hoảng sợ nhìn thầy Mạnh chằm chằm, thầy nói tiếp, “Tổ ngoại ngữ đã bàn bạc nửa ngày, vẫn lo lắng khi giao trách nhiệm này cho học sinh lớp dưới, tuy hai người các em sắp thi vào đại học, nhưng các em là người xuất sắc nhất, thầy Mạnh tin rằng các em có thể tranh thủ thời gian ngoài giờ học tập luyện cho cuộc thi này. Ờ, thầy đưa tài liệu về cuộc thi cho các em đây, các em cầm về tìm hiểu trước, ngày mai thầy sẽ nói chi tiết cho các em nghe.”
Nói xong thầy giáo cũng không giải thích thêm, đưa cho chúng tôi một tập tài liệu thật dày, có lẽ sau đó lại thấy cách thức chuyên chế này không phù hợp với phong cách dân chủ vốn có, vì thế thầy tao nhã đẩy gọng kính lên mũi, “Tri Thu, Đào Hoa, thầy Mạnh cho các em thời gian suy nghĩ, ngày mai cho thầy câu trả lời thuyết phục. Có điều trường học bồi dưỡng các em lâu như vậy, bây giờ là lúc các em nên góp chút tài năng.”
Tôi đang cầm tài liệu, nghẹn ngào không nói nên lời, cảm thán thầy Mạnh thật là chu đáo, tôi cũng không phí thầyng nghĩ câu trả lời thuyết phục thầy làm gì, sự quan tâm của thầy đã là câu trả lời thuyết phục. Lúc này Diệp Tri Thu bên cạnh vẫn trầm mặc lại mở miệng, giọng nói trầm ổn kiên định, “Cảm ơn thầy Mạnh đã cho bọn em cơ hội, ngày mai mấy giờ bọn em tới được ạ?”
Bọn em? Đầu óc trì độn của tôi bỗng phản ứng lại, tôi và Diệp Tri Thu đang hợp tác. Trong giây lát tôi kích động không thôi, trong lòng phấn khích thầm ra dấu chữ thập, tạ ơn trời xanh đã hiểu lòng tôi, cho tôi một cơ hội vun đắp tình cảm tuyệt vời như vậy, tôi có ngu mới từ chối, trách nhiệm đè chết tôi thì sao nào, có thành quỷ thì tôi cũng phải yêu.
Vì thế tôi đứng thẳng lưng, trả lời dõng dạc, “Thầy Mạnh sắp xếp thời gian hướng dẫn chúng em đi.”
Thầy Mạnh ngạc nhiên cho rằng tôi đã giác ngộ, cười tít mắt, “Đào Hoa, Tri Thu, các em có lòng với trường như vậy, thầy Mạnh rất cảm động, các em phải thi đại học nên cũng bề bộn nhiều việc, thầy Mạnh thông cảm cho các em, thầy sẽ hướng dẫn các em ngoài giờ học, được không?”
Tôi khẽ gật đầu vô cùng dịu dàng, đáy lòng nói, thầy Mạnh thật sự khách sao quá, ngoài giờ học của học sinh cấp ba bọn tôi chỉ là ngủ và đi WC. Lúc này người khó sắp xếp thời gian là thầy mới phải, thầy có tuổi rồi, sợ là phải đi ngủ sớm, hơn nữa tôi sợ vợ thầy cũng không vui, may mắn chúng tôi đều là phái nữ, nhưng Diệp Tri Thu thì làm sao bây giờ? Loại cậu ấy ra thì tôi có thể rất khó chịu, dù sao trường học cũng mới bồi dưỡng tôi được nửa năm thôi, tình cảm của tôi còn chưa nảy mầm đâu.
Diệp Tri Thu im lặng không có ý kiến, sau đó thầy Mạnh nhiệt tình tiễn tôi và cậu ấy ra cửa, thậm chí đặt tay lên vai tôi vô cùng thân thiết, khích lệ tôi, “Đào Hoa, tiếng Anh của em, thầy Mạnh rất yên tâm.”
Cảm thấy bàn tay thầy Mạnh đặt lên vai tôi một trọng trách lớn lao như Ngũ Chỉ Sơn [1], tôi vội vã xua tay, “Thầy Mạnh, thầy quá khen, em chỉ có chút đam mê thôi.”
[1] Ngũ Chỉ Sơn: Núi Ngũ Chỉ, một dãy núi tọa lạc ở xã Tả Giàng Phình, huyện Bát Xát, tỉnh Lào Cai, Việt Nam
Tôi đã lấy được lòng thầy Mạnh, thầy vỗ vai tôi cười nói, “Đúng là Đào Hoa, về sau em sẽ hiểu thôi, đam mê vốn là động lực lớn để hành động, có đam mê là chuyện tốt đó.”
Lòng tôi nói, đúng thế, thầy thực nên cảm ơn “đam mê” của tôi với Diệp Tri Thu.
Ra khỏi văn phòng tiếng Anh, tôi cầm tài liệu lặng lẽ sánh vai cùng Diệp Tri Thu đi trên hành lang, tôi có thể cảm nhận được chùm chìa khóa bên hông cậu ấy đang cất giọng hát thanh thúy, hợp phách cùng nhịp tim đập bang bang của tôi, tôi hồn vía lên mây nghe tiếng kim loại va chạm vào nhau, chìm đắm đến quên mình.
“Bạn học Đào…..Hoa…..”
Tôi gọi hồn trở lại, mở to mắt nhìn làn môi Diệp Tri Thu, kích động đến mức suýt chảy nước miếng, cậu ấy lại có thể gọi tên tôi, tôi có phần không khống chế được tai mình nữa. Sau đó, tôi mở miệng thổ lộ chút bất mãn nho nhỏ, “Diệp Tri Thu, không phải tớ nói rồi sao? Gọi tớ Đào Hoa là được.”
Diệp Tri Thu vốn trầm mặc lại khẽ mỉm cười, sau khi liếc nhìn tôi một cái, liều quay người rời đi vài bước, quay người nhặt tài liệu rơi xuống đất lên, lại quay lại phía tôi, đưa tài liệu qua, “Tài liệu lại rơi rồi.”
Hai má tôi nóng lên, ngượng ngùng đón nhận tài liệu. Trong lòng thở dài, mình chẳng cẩn thận chút nào, khiến cho Diệp Tri Thu phát hiện tật xấu vứt đồ bừa bãi của tôi. Cũng khó trách, ở cùng cậu ấy, tay tôi luôn run run, mọi khả năng vốn có đều vô thức thoái hóa. Tôi nheo mắt nhìn tài liệu trong tay, ít nhiều có phần vui mừng, Diệp Tri Thu hơn một lần nhặt được bài thi toán giúp tôi, bây giờ đây cuối cùng đã thăng cấp thành tài liệu thi đấu, mặt mũi của tôi rốt cuộc cũng thu lại được một chút.
Tôi thấy mặt mũi hơi nóng, vì thế thản nhiên nở nụ cười với cậu ấy, “Tớ vốn không muốn nhận tài liệu này đâu, nhưng là thầy Mạnh kiên quyết đưa cho chúng ta.”
Diệp Tri Thu nhún vai, cậu ấy thoạt nhìn có vẻ bất đắc dĩ, chỉ đến bên cạnh dặn dò tôi, “Đừng làm rơi nữa, hôm nay gió hơi lớn.”
Tôi bĩu môi phản đối, “Tốt nhất là gió thổi bay tất cả tài liệu này đi, tớ làm gì có thời gian xem chứ, đề thi trong cặp sách đều không làm hết.” Tôi vung vung tài liệu trên tay, “Tớ chỉ biết thầy Mạnh tìm tớ chẳng có chuyện tốt gì, cậu nhìn xem, đầu tiên là đưa cho chúng ta một đống tài liệu, sau đó ra vẻ chân thành hỏi bọn mình, Đào Hoa, Tri Thu, các em cứ suy nghĩ cho kỹ, ngày mai cho thầy câu trả lời thuyết phục.” Tôi hoang mang quay đầu nhìn Diệp Tri Thu đang chăm chú nghe tôi nói, “Ai, Diệp Tri Thu, việc này có phải là ăn cơm trước kẻng [2] trong truyền thuyết không?”
[2] ăn cơm trước kẻng: nguyên văn là tiên thượng xa hậu – lên xe trước mua vé sau
Diệp Tri Thu xấu hổ, tôi thấy mặt cậu ấy ửng đỏ, con ngươi đen như ngọc liếc nhìn tôi một cái, cười nói, “Hình như… Hình như một việc khác mới gọi là ăn cơm trước kẻng.”
Tôi bỗng hiểu ra.
Nhiều năm về sau tôi nhớ lại mỗi lời nói hành động khi ấy, đều ảo não bản thân ngu dốt vô văn hóa, cũng không giống chút nào với thiếu niên phong độ trí thức Diệp Tri Thu, thật là kẻ không biết gì nhiều, cái miệng lại không ngừng hoạt động. Vậy nên kết luận về chuyện cũ của tôi và Diệp Tri Thu, nhìn từ bên ngoài là giặc cỏ bắt cóc thư sinh, nhưng ngài Mac đã dạy tôi phải nhìn thấu hiện tượng xem xét bản chất, nên bản chất của chuyện xưa là một ngày nào đó, thư sinh truyền thụ cho giặc cỏ biết thế nào là lương thiện và đạo lý, do đó kẻ giặc rất đỗi vui mừng, lát sau bắt cóc trói chặt thư sinh.
Tôi thật đổ mồ hôi vì bản thân mình, không ngu ngốc truy hỏi Diệp Tri Thu “một việc khác” kia cụ thể là cái gì, giặc cỏ tôi đây còn giữ lại chút hiểu biết văn minh cuối cùng này. Tôi thấy Diệp Tri Thu cúi đầu không hé răng, vì không muốn không khí trở nên tẻ nhạt, tôi cắn môi vắt óc, quyết định học tập thím Tường Lâm [3], nói không ngừng nghỉ.
[3] thím Tường Lâm: Nhân vật trong tiểu thuyết “Chúc phúc” của Lỗ Tấn. Tường Lâm Tẩu là phụ nữ lao động điển hình ở nông thôn Trung Quốc cũ, thiện lương, chất phác, ngoan cường.
Trước khi về nước ba đã ném cho tôi mấy quyển sách của sư phụ Lỗ Tấn, sau khi tôi miệt mài đọc xong, nội tâm trào dâng tình yêu nước thiết tha. Đồng thời, tôi còn có chút cảm nhận khác. Bởi vì cái tên tôi gắn liền với quê cha đất tổ, tổ tiên tôi tức tổ tiên ngài Đào Uyên Minh, thú vui lớn nhất chính là hái hoa cúc, đại khái là một nông dân lãng mạn. Bởi vì gen di truyền, từ nhỏ tôi đã có cảm tình với phong cảnh làng quê, nhưng sau khi đọc xong chuyện thím Tường Lâm gặp lại đứa con A Mao, tôi lo lắng an nguy của ông nội bà nội tôi ở thôn quê, tôi vừa cầm sách vừa nghiêm túc hỏi ba tôi, “Ba, chó săn nhà ông nội ăn thịt người sao?”
Lúc ấy ba tôi đang đọc báo, cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Nó còn sợ bị người ăn thịt hơn đấy.”
Nghĩ đến chuyện này, tôi bắt đầu nhớ tới cha thím Tường Lâm, sau khi nói không ngừng liền đứng lên, “Ai, Diệp Tri Thu, sau giờ học cậu có rảnh không?”
Diệp Tri Thu lẳng lặng đi bên cạnh tôi, sườn mặt ôn hòa, “Tớ vẫn có thể ứng phó.” Sau đó cậu ấy lật xem một tờ tài liệu trong tay nói với tôi, “Bạn… Đào Hoa”
“ Gọi Đào Hoa.” Tôi kêu to cắt ngang cậu ấy.
Khóe miệng cậu ấy căng ra, “Đào Hoa, cậu đừng lo lắng nhiều về cuộc thi, tớ sẽ sửa đề cương này lại một chút, cậu nên lo lắng về bài kiểm tra.”
Tôi rất cảm động, ôm tài liệu mà đáy lòng tràn đầy ngọt ngào, đi theo cậu ấy đến sân lớn tầng ba. Giờ phút này trong sân lớn có ánh nắng chiếu rọi, ngoài cửa sổ là trời xanh lồng lộng, dưới bầu trời lại là gương mặt thanh xuân sôi nổi, sau đó hình như nhớ ra cái gì, tôi ngại ngùng vặn vặn bàn tay, “Chuyện kia, Diệp Tri Thu, tiết này là giờ thể dục…”
Nói cho hết lời, tôi nhìn Diệp Tri Thu chăm chú, tràn đầy chờ mong, không bỏ sót bất cứ biểu tình nào trên mặt cậu ấy. Cậu ấy gật đầu, con ngươi đen nhánh nhìn tôi một cái, kín miệng chẳng nói lời nào.
Tôi giả bộ nhìn qua cửa sổ, nhìn về sân thể dục xanh lam sát đất, nơi đó đã tập trung học sinh lớp 12, đám học sinh vốn đông nghìn nghịt lại dần tản đi, yêu sớm ôi yêu sớm, ôi đẹp trai ôi phong lưu, đều tự đi tìm hạnh phúc đi. Tôi không kiềm chế được, cảm thán như lo lắng, “Ai nha, ghế đá trong vườn hoa cũng bị người khác chiếm mất rồi.” Nói xong, tôi nản lòng lắc đầu, lấy ánh mắt xuyên thấu nhìn phản ứng của cậu ấy, hy vọng cậu ấy có thể nhớ tới ước hẹn tuần trước tại vườn hoa của đôi ta.
Ánh mắt nhàn nhạt của cậu ấy cũng nhìn về phía xanh lam ngoài cửa sở, dường như bị hơi thở tự do trên sân thể dục cuốn hút, nở khẽ nở nụ cười thoải mái, “Chiếm mất thì chiếm mất đi, mùa xuân nên ra ngoài nhiều một chút.”
Nghe thấy những lời này của cậu ấy, trong nháy mắt lòng tôi rơi xuống vực thẳm, ước hẹn trong vườn hoa mà tôi mong chờ cả một tuần lại bị cậu ấy coi nhẹ như vậy, tôi bực mình cúi đầu không hé răng, ngực như bị thứ gì đó chặn lại, thầm đưa tay giày vò tài liệu.
“Nhưng Đào Hoa này, nhà cậu có chuyện xưa gì?”
Câu hỏi có vẻ vô ý của Diệp Tri Thu khiến tôi từ đáy vực bay lên tận cầu vồng cao vút, hóa ra cậu ấy vẫn nhớ rõ, cậu ấy không quên đâu. Khối đè trong ngực kia biến mất không dấu vết, tôi vừa kích động, từng bước tiến lên, quay lại hai tay múa may trước mặt cậu ấy, “Ha ha, Diệp Tri Thu, tớ biết cậu có hứng thú, vậy tớ nói cậu nghe, tên người nhà tớ có thể viết thành một quyển sách đấy, quả thật là một chuyện xen một chuyện, vô cùng hấp dẫn. Biết ông tớ tên là gì không?”
Lúc này, sân lớn tầng yên tĩnh, chỉ có tôi và Diệp Tri Thu… hai cái bóng song song in trên tường, những tia nắng đuổi theo bóng hình chúng tôi, như một cuộc truy đuổi mãi không ngừng.
Diệp Tri Thu cười nhìn tôi bước từng bước, tôi lại cười tươi như hoa, nét mặt hưng phấn, giọng nói hưng phấn, ngay cả bước chân cũng đặc biệt hưng phấn. Theo Jessica miêu tả, khi tôi hưng phấn thì nện bước chân rất giống người máy uống rượu, lúc nào cũng có thể hủy diệt. Vậy nên mới nói sự hưng phấn của tôi rất khác thường, người khác sau khi hưng phấn thì thấy hạnh phúc, đúng lúc tôi lại tương phản, thường thì sau khi tôi hưng phấn, bất hạnh liền theo tới.
Vì tôi quá vui sướng, nên vừa hỏi vừa trả lời, “Ông nội tớ tên là Đào Phong, gió trên đỉnh núi, cậu có hiểu không? Người có học đều hiểu đấy, là Đào Phẩn [4] mà.”
[4] Đào Phẩn: “phẩn” là phân bón T.T hai từ phong-phẩn này đọc gần giống nhau
Tôi lại nói tiếp, “Ai nha, cụ nội tớ thật không có văn hóa mà, có lẽ muốn ông nội tớ sau này là kẻ bón phân, khiến ông nội tớ rất tức giận đấy, ngày nào cũng đá mấy cái vào nhà xí, đá hỏng cả vài cái, cuối cùng còn thử treo cổ tự tử, thề phải trở thành tú tài, thế là từ nhà xí trở thành trí thức…”
Tôi thấm nhuần văn hóa nước Mĩ nhiều năm, đã quen với lối suy nghĩ tự do không câu nệ của người Mĩ, hai cái tay cũng phối hợp với tư tưởng phóng khoáng của tôi, tôi vừa nói, vừa khoa tay múa chân một vòng, phóng đại chuyện xưa chấn động thế nào.
Lúc ấy lý trí toàn thân tôi đều trầm luân trong ý cười dịu dàng của Diệp Tri Thu, chỉ là sau khi thứ bản năng này lui xuống, cái tay múa loạn trong không trung, động tác hỗn loạn cũng không thiếu thẩm mỹ. Nháy mắt đã mất hết hứng thú, nghe Diệp Tri Thu một tiếng, “Đào Hoa, cẩn thận!” Nhưng đã quá muộn rồi, tôi cảm thấy mình đã đụng phải cái gì, chỉ nghe âm thanh bén nhọn “loảng xoảng” vang lên, rồi ngã quỵ trên mặt đất. Ngay sau đó là những tiếng chói tai tàn phá màng nhĩ của tôi, rất thành công khiến tôi cứng đờ trong không trung năm giây, hơi thở cũng theo đó mà rối loạn.
Chờ tôi kịp phản ứng quay đầu lại, bên cạnh tôi nửa thước đã có một mảnh gương nhỏ rơi xuống, những mảnh gương tan tành phản chiếu khuôn mặt tái nhợt méo mó của tôi, những góc cạnh to nhỏ lợi hại, cùng khung gương bằng gỗ đàn hương với nước sơn hồng “Khóa 69 kính tặng”, lạnh lùng tuyên bố một sự thật rằng tôi đã đập vỡ một thứ đồ cổ của học sinh cũ tặng, dù không cố ý, vẫn đảm bảo rằng tôi có thể thuận lợi tiến vào danh sách phần tử khủng bố của trường học, thứ mà người bình thường có nằm mơ cũng không thể nào vào được.
Chỉ chốc lát tôi đã nhận ra rằng, sau khi hưng phấn sẽ gặp bất hạnh, chính là số mệnh của tôi.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét