TIỂU THƯ ĐÀO HOA - CHƯƠNG 04
ĐÓA THỨ TƯ
CHUYỂN NGỮ: H2O
Quá khứ như thước phim chiếu qua rồi dần dừng hẳn, tôi không yên lòng khi thấy bài thi 40 điểm, con số đỏ hung ác ấy như một chiếc kéo sắc nhọn, cắt đứt khát vọng cuộc sống tình yêu của tôi. Bên cạnh tôi, Lâm Bắc Bắc và Trang Tử Nhiên đang nói chuyện với nhau và cuối cùng cũng nghĩ ra cách giải, ngôn ngữ toán học trong miệng các cô nàng với tôi mà nói là ngôn ngữ ngoài hành tinh. Tôi chau mày thật chặt, tự hỏi, rốt cuộc là tôi đến từ hành tinh khác, hay các cô nàng đến từ ngoài hành tinh.
Ngẩng đầu liếc nhìn nét chữ đẹp đẽ trên bảng đen “Kỳ thi đại học còn cách 80 ngày”, tôi trực giác nó là thần chú. Tôi bị nó gây sức ép phải gặp trở ngại không thấy được tương lai, mà các học sinh bên cạnh tôi lại mạnh mẽ đến mức có thể vượt rào tiến tới. Duy chỉ mình tôi bị nhốt trong khu rừng rậm đợi mụ phù thủy ăn luộc ăn xào ăn hấp.
Khi đang buồn bã đau thương, chuông vào tiết vang lên, là giờ thể dục. Các học sinh đều đứng dậy, lòng tôi như trống rỗng, vội vàng gấp bài thi 40 điểm, lúc đang định để vào ngăn kéo, bàn tay to khỏe của Trang Tử Nhiên đã túm tôi như túm gà, kéo tôi đi ra ngoài, “Đào Hoa, bần thần cái gì vậy, hôm nay là trận đấu bóng rổ 3 đội khối 12, nhanh lên, đến muộn sẽ không còn chỗ tốt đâu.”
“Đến đây đến đây.” Tôi đỏ mặt xấu hổ bị cô nàng kéo đi, trên tay còn cầm bài thi 40 điểm bỏng tay, chỉ có thể nhét nó vào túi áo đồng phục, đi theo dòng người chậm chạp xuống tầng.
Các nữ sinh vô cùng hăng hái, khuôn mặt trong tuổi dậy thì bóng nhoáng lấp lánh, chỉ có chiếc kính trên mũi không đồng bộ tiết lộ nỗi lo lớn nhất trong tuổi thanh xuân của họ – thi đại học. Tôi đây vừa tới đại dương, bị ba tôi bắt về nước lĩnh hội nỗi lo kiểu Trung Quốc, khiến đáy lòng tôi lo lắng không thôi. Vì nhập gia tùy tục, tôi thầm hỏi cái gì trong nửa năm giúp mắt tôi giảm từ 1.5 xuống 1.0 độ.
Lâm Bắc Bắc lại cắt đứt chuyện tôi hoang mang thầm hỏi. Cô nàng rất phấn khích, nâng kính mắt nhìn tôi và Trang Tử Nhiên kêu lên, “Hôm nay Duẫn Thụy có lên trên không? Cậu ấy có lên trên không?”
Tôi đang tự hỏi “lên trên” trong lời cô nàng có phải “lên trên” trong “trên giường” không, Trang Tử Nhiên đã mở miệng, “3 đội có thể thiếu cậu ấy sao? Tuyệt đối là chủ lực đấy, đúng rồi đúng rồi, lớp 12 ai lên trên vậy? Có Diệp công tử không?”
Từ trong một câu hỏi ngắn của Trang Tử Nhiên, tôi quy kết xu hướng chọn bạn trăm năm tương lai của cô nàng, quả nhiên rất có tiếng nói chung với tôi. Sau lại nghe đến cái tên làm người ta trào dâng cảm xúc, tôi đè nén xúc động trong lòng, lẳng lặng hỏi, “Cậu ấy thực sự chơi bóng rổ à?”
Nhưng tôi là một cái bình hoa ngủ xuẩn cỡ nào đây, vài năm ngắn ngủi ở Mĩ đã đào tạo tôi thành con ngốc, vì sao tôi phải học theo câu hỏi Ri-ga thêm vào chữ “thực sự” làm gì. Giọng điệu chữ “thực sự” này của tôi ngập tràn sự xem thường với Diệp Tri Thu, ai có thể đọc được lòng cảm mến của tôi với cậu ấy chứ?
Trang Tử Nhiên tức giận, cắn răng quyết định không nhìn tới sự khinh bạc của tôi với Diệp công tử. Lâm Bắc Bắc lại khoát khoát tay, “Đào Hoa cậu làm tớ tức chết, cậu thực sự làm tớ tức chết. Tớ đã từng nói với cậu, Diệp công tử giỏi toán giỏi lý giỏi hóa giỏi tiếng anh. Cậu ấy còn rất thích bóng rổ, tuy kỹ thuật chuyền bóng không tốt lắm, nhưng tư thế của cậu ấy rất đẹp, lợi hại nhất là Diệp công tử còn có thể tung lưới bóng. Tuy cậu ấy gầy, nhưng cậu ấy có tỉ lệ vàng, rất có đường cong. Cậu ấy cũng không kiêu ngạo, tớ chào hỏi cậu ấy trên đường, cậu ấy sẽ cười cười, cười rất đẹp mắt…”
Tôi lờ mờ nghe, hoảng hốt thấy Lâm Bắc Bắc nói giống lời cũ như đúc, có thể thấy cô nàng ngợi ca Diệp Tri Thu đã ăn vào xương tủy, gặp ai cũng nói một lời.
Trang Tử Nhiên lại không đánh lẻ một mình, véo véo cánh tay tôi, tôi đau phải kêu lên một tiếng, cô nàng luôn thích trấn áp bằng bạo lực. Tôi nghĩ Diệp Tri Thu gầy yếu như vậy, vì hạnh phúc của cậu ấy, tôi liền hy sinh che chở cậu ấy đi, trăm triệu lần không thể để Trang Tử Nhiên và Lâm Bắc Bắc ra tay.
Lời nói kế tiếp của Trang Tử Nhiên lại dọa tôi đổ một thân mồ hôi lạnh, “Bắc Bắc, tớ nói với cậu, cô gái Đào Hoa này có thành kiến với Diệp công tử. Mỗi sáng cậu ấy đi học, cô nàng đều nhìn cậu ấy, nhìn như nhìn quái vật. Tớ thật thương hại cho Thu, người giống vương tử như vậy, bị Đào Hoa coi là quái thú…”
Nghe thấy Trang Tử Nhiên sung sức như gấu hô lên một tiếng “Thu”, lông tơ cả người tôi run lên. Mặt tôi đã hơi nóng lên, tiếng nói vô tình đã nâng cao âm lượng, “Nhìn cậu ta thì làm sao! Tớ ở Mĩ luôn nhìn người nước ngoài như vậy, tớ trở về cũng sẽ được phép nhìn đồng bào chứ!”. Lý do đường hoàng cỡ nào đây, tôi không thể không phục tôi tài hoa đầy người.
Trang Tử Nhiên và Lâm Bắc Bắc nghe câu này, hiểu rằng tôi đang ở nơi đất khách tưởng nhớ về gương mặt người Trung Quốc, lo tôi không được bình thường. Vì thế cũng liền nhún vai ra vẻ đã hiểu, ba người cùng nhau về hướng sân thể dục.
Trận bóng rổ không ngoài dự liệu toàn trai đẹp, vì tôi đã xem trực tiếp vài trận đấu NBA [1], nhìn quen thể trạng cầu thủ lớn gấp hai gấp ba lần người thường cả về sức mạnh lẫn kỹ năng thi đấu, so với trận đấu của đám thanh niên bây giờ thì hoàn toàn khập khiễng, thật sự bớt đi hào hứng. Chẳng qua là một đám trai gái trẻ tuổi mới biết yêu. Chàng trai chơi bóng, cô gái chơi chàng trai, nhưng kết cục chuyện xưa vĩnh viễn đều là chàng trai chơi cô gái. Đương nhiên thời đại phát triển, quan hệ giữa người với người thêm nhiều mặt, cũng thường xuyên xuất hiện loại tình huống trai chơi trai thế này.
[1] NBA: National Basketball Association là giải bóng rổ nhà nghề dành cho nam tại Bắc Mỹ
Trận đấu được khua chiêng gõ trống bắt đầu. Tôi đứng cạnh rào chắn biên một lúc, nơi Lâm Bắc Bắc đang chỉ vào hot boy Duẫn Thụy của trường, trong đám người ầm ĩ, ánh mắt tối đen của cậu ta đang nhằm vào tôi, tôi lại thấy đó rõ ràng là một đôi mắt hoa đào, ghê tởm không thèm nhìn, tìm nam sinh cao gầy đeo một chùm chìa khóa bên hông.
Tìm xung quanh vài vòng, cậu ấy lại chưa xuất hiện trong tầm mắt của tôi. Tôi nghĩ tới Trang Tử Nhiên nói cậu ấy thường ở trong lớp giải quyết những vấn đề gian xảo của đám học sinh nữ không quen không biết. Nghĩ thầm, giờ phút này cậu ấy tất nhiên không thể thoát thân, mà tôi ngay cả cơ hội sánh vai cùng bọn họ cũng không có, nhất thời nản lòng thoái chí, một mình đi đến vườn hoa.
Vườn hoa ngập tràn sắc xuân, điểm tô trong đám lá xanh là hoa đỗ quyên màu tím, nụ hoa hải đường đợi ngày hé nở, thậm chí có hai con chim nhỏ sống trên cây hoa quế, vì tôi đột ngột tiến vào, mà song song bay đi. Tôi cô đơn liếc mắt một cái, chim nhỏ kia đã bay xa khỏi trời xanh, càng ngày càng nhỏ, đáy lòng trào dâng đau buồn, nhớ tới một bài hát cũ cũng rất phổ biến: chim tình yêu. [2]
[2] Tên bài hát dịch theo Zing mp3. Các bạn có thể tìm nghe ở link dưới đây: mp3.zing.vn/bai-hat/Chim-tinh-yeu-Vinh-Nhi…/IWZE00I6.html
Tôi tự hỏi chú chim tình yêu bé nhỏ của tôi cuối cùng đã chạy đi đâu, là bị người ta nướng lên ăn vào bụng, hay nó vốn chưa sinh ra, hoặc tất cả chỉ do lòng tôi suy đoán? Nghĩ tới điều này, tôi càng nản lòng.
Giờ phút này vườn hoa thưa thớt bóng người, tôi lấy trong túi áo bài thi 40 điểm. Cái ám khí màu đỏ tươi đẹp kia thật hung ác, tôi bỗng thấy mũi cay cay, vừa định ra tay xé rách nó, nhưng lại nghĩ xé nó thành bảy vía tám hồn sẽ khiến mọi người cho rằng Đào Hoa tôi lại phát điên. Vì thế tôi vừa cay mũi, vừa ra tay gấp nó thành hình máy bay.
Bài thi nhỏ bé xấu xí dưới đôi tay khéo léo của tôi đã thành máy bay giấy. Tôi sẽ được vui lòng, chỉ nghe thấy giờ này tiếng gió nổi lên bốn phía, tôi giơ tay cho máy bay cất cánh trong gió, nhìn thấy nó theo gió nhẹ nhàng bay lượn, mang đi lo sợ và thất bại của tôi, từ từ hạ xuống cách đó mười thước, trên một nam sinh đưa lưng về phía tôi.
Nam sinh gầy yếu kia mặc đồng phục trường tôi, cúi đầu ngồi yên như pho tượng. Máy bay giấy của tôi vô tư đậu trên vai cậu ta, cậu ta do dự ngẩng đầu, nghiêng đầu cầm lấy máy bay giấy.
Hô hấp của tôi gắt gao cứng lại, đó là sườn mặt tôi đã rất quen thuộc, hơi trắng, nhu hòa lại lãnh đạm, là sườn khi nở nụ cười rất đẹp. Toàn thân tôi cứng ngắc, chỉ có tròng mắt hoạt động, trơ mắt nhìn cậu ấy cúi đầu xem xét tỉ mỉ máy bay giấy của tôi, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn trái nhìn phải xem phía trước, cuối cùng, xem lại phía sau.
Nếu bây giờ trời xanh cho tôi một tấm gương, tôi nhất định sẽ phát hiện đây là thời khắc thô tục nhất từ khi tôi sinh ra. Hai mắt trợn lên, miệng mở lớn không hề có dáng vẻ thục nữ, đuôi ngựa bị gió thổi bay loạn trong gió. Tôi có phần oan uổng, trong gió hẳn tôi phải có vẻ phong tình, nhưng trên thực tế, phong tình chẳng có, chỉ có ngu đần.
Cậu ấy nhìn tôi, biểu cảm trên mặt dưới bóng cây loang lổ nhìn không rõ lắm. Cậu ấy giơ máy bay giấy hướng về phía tôi, cũng không nói gì. Tôi chỉ bị máy bay giấy làm hoa mắt, bỗng phát hiện đó không phải cái máy bay giấy, rõ ràng là bài thi 40 điểm được trải ra.
Đào Hoa Nguyên tôi vừa ngu vừa điên, chung quy vẫn muốn thể diện, huống chi ở trước mặt siêu sao tôi thầm mến. Đầu óc tôi nóng lên, không chút suy nghĩ, dùng tốc độ giật hàng trong siêu thị chạy như điên về phía trước, trong lòng gào thét, tao phải giật mày, tao chết cũng không buông tay.
Tôi cảm thấy tôi chắc chắn sẽ thành công. Bởi vì mỗi lần tôi đi siêu thị cùng mẹ và em gái, chỉ cần trong lòng tôi gào thét một câu “Tao phải giật mày” như vậy, tay tôi nhất định sẽ cướp được, chưa từng thất thủ lần nào. Tôi nghĩ sau khi tôi lên thiên đường, nếu bắt buộc phải khắc một lời răn dạy trên bia mộ mình, tôi đây sẽ quyết định viết lên một đoạn nói, “Cô gái này chưa từng thất thủ. Cuộc đời cô chỉ thất bại trên tay tử thần. Nhưng dù như vậy, cô cũng giày vò làm thần chết đau đầu rồi mới ngã xuống. Cô, từng khiến thần chết suýt thất nghiệp.”
Tôi chạy như điên đến bên người cậu ấy, chỉ cách cậu ấy một bước dài, nhưng lập tức ý thức được chính mình có thể đã nhiệt tình quá mức, muốn duy trì hình tượng “nữ tính trí thức” của mình, vì thế nhanh chóng lui ra sau từng bước, khẩn trương dán mắt vào cậu ấy.
Giờ phút này cậu ấy như quý ngài ngồi thẳng trên ghế đá, con ngươi qua kính trong suốt nhìn xuyên thấu tôi, đôi môi mỏng như thản nhiên nở nụ cười. Tôi đã bị vẻ nhã nhặn xinh đẹp của cậu ấy ngày đó mê hoặc đến quên cả bản thân là ai, chỉ nhớ rõ bản thân gọi “Đào Hoa”, là cô Đào điên đáng thương.
Tôi nghĩ nửa năm trước khi mình chạy trốn cậu ấy, có hơi lúng túng. Tôi khẩn trương lấy tay chùi vào quần, ngại ngùng không giống như người từng trải đã ở Mĩ 5 năm, ngược lại càng giống với em gái nhà quê đi ra từ sơn cốc, còn có một cái tên rất sơn cốc – Đào Hoa. Mặt thoáng chốc nóng lên, phỏng chừng còn đỏ.
Khi miệng tôi chưa khôi phục khả năng ngôn ngữ, cậu ấy, Diệp Tri Thu lần thứ hai giơ máy bay giấy trong tay, mỉm cười hỏi tôi, “Cái này của cậu à?”
Tôi vẫn như đóng đinh tại chỗ, cư xử rất ngây thơ, chỉ gật gật đầu. Bỗng nhớ tới vườn hoa bây giờ rất ít vết chân, cậu ấy nhất định một mực nghĩ rằng tôi mưu đồ quấy rối, vì thế thốt ra, “Không phải tớ định quyến rũ cậu, là máy bay, chính nó bay trên người cậu, là nó…” phải quyến rũ cậu.
Chưa nói xong, tôi mới ý thức được bề ngoài tôi là một nữ sinh trung học trong sáng, lại có thể sử dụng từ “quyến rũ” 18+ này, bây giờ rất muốn thưởng cho bản thân hai cái bạt tai. Tôi bi ai xem xét, không hổ là ở đất nước thoáng tình dục đã nhiều năm như vậy, chung quy là không thể trong sáng mà, chung quy hở ra là tình dục.
Diệp Tri Thu cười càng thêm sâu, sau một lúc nhìn ngắm máy bay của tôi, khen ngợi nói, “Cậu gấp thật đẹp.”
Lòng tôi bắn pháo hoa. Trời cao ơi, đất mẹ ơi, Đào Hoa Nguyên tôi khỏa thân trên bãi biển nửa năm, cuối cùng cũng vượt được Thái Bình Dương, tiếp cận với cậu ấy. Giọng nói cậu ấy dễ nghe như thế, trầm ổn như gió, quan trọng hơn cả là cậu ấy dùng tiếng nói dễ nghe khen ngợi máy bay giấy của tôi, tôi đã trôi giạt đến quên mình, lại thốt ra một câu, “Cậu thích thì tặng cho cậu.”
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét