TIỂU THƯ ĐÀO HOA - CHƯƠNG 05
ĐÓA THỨ NĂM
CHUYỂN NGỮ: H2O
Vừa nói xong được một giây, tôi bỗng nhớ ra tôi vốn đến để lấy bài thi 40 điểm kia, sao bây giờ lại đột nhiên đưa bài thi 40 điểm đó cho cậu ấy? Đầu óc bình hoa của tôi có phần hỗn loạn, đã không rõ cuối cùng là tôi tặng cậu ấy máy bay giấy, hay là tặng cậu ấy bài thi 40 điểm?
Tôi đứng im không động tĩnh, con chim nhỏ phương xa dần bay gần tới, đậu lại trên cành cây mổ mổ. Tôi cứng đờ nhìn chằm chằm chim nhỏ, kỳ thật trong lòng đấu tranh có nên giật lại máy bay giấy và bài thi 40 điểm, sau đó chạy trốn mất dạng, hay là… Hay là mặc kệ một lần, đưa cả máy bay giấy với bài thi 40 điểm cho cậu ấy, sau đó đôi ta còn có tín vật định ước, mang theo nó khi xa cách, chờ tới lúc già tôi chan chứa nước mắt giao lại máy bay giấy này cho con dâu, nói với nó, con gái à, đây là vật gia truyền nhà chúng ta, con giao lại cho con dâu con nhé…
Trong tim tràn mật ngọt, tôi linh cảm bản thân nên bất cần một chút. Bởi vì từ khi tôi đến, phân nửa phụ nữ trong lịch sử huy hoàng của Trung Quốc đều có hành vi bất cần một chút. Dù sao tôi cũng là phần tử trí thức, lời nói đều phải ẩn dụ ví von, thật ra mặc kệ sự việc nghĩa là muốn có gian tình. Ví như truyện Thủy Hử, nếu Diêm Bà Tích không làm tình nhân, như vậy đại ca Tống Giang cũng sẽ không giận dữ giết người, nhân tiện cũng giết một tặng một, giết tình nhân của ả, cuối cùng cũng bị buộc đến Lương Sơn gây dựng sự nghiệp cách mạng. Vậy nên tôi cho rằng Tống Giang bỗng gặp may, rất muốn cảm tạ hành vi gian tình nghệ thuật ấy.
Tôi không định tạo gian tình, cũng đã mặc kệ cho trái tim chỉnh đốn. Tôi không hề yếu đuối, giao trái tim linh tinh, rất chủ động ngồi xuống bên người Diệp Tri Thu, hai tay đặt trên đầu gối theo quy củ, dùng con ngươi trong như nước trời thu khờ dại nhìn cậu ấy. Cậu ấy cũng cười nhẹ nhìn tôi một cái, có phần cẩn thận phải cúi đầu, nói, “Tớ… nhận… Cảm ơn.”
Không khí hơi tẻ nhạt, bốn phía chỉ còn tiếng chim hót véo von cùng tiếng tim đập “bang bang” của hai người. Tôi lại thấy bản thân sinh ra ham muốn, chớp chớp mắt bắt đầu nghĩ lại có phải bản thân nhiệt tình quá hay không. Tôi thấy tôi không nên lấy sự nhiệt tình giật dép nữ ở siêu thị dùng trên người Diệp Tri Thu, dù sao cậu ấy cũng không phải đôi dép nữ. Tôi giả bộ tò mò nhìn tới cuốn sách đặt trên đầu gối cậu ấy, điềm tĩnh hỏi, “Sách đó… Cậu đang xem sách gì vậy?”
Diệp Tri Thu ngẩng đầu lên, lễ độ nói cho tôi biết, “Sách về y học.” Nói xong lại cho tôi xem bìa sách, tôi nhất thời ngạc nhiên. Nếu tôi không bị hoa mắt, tên quyển sách kia chính xác là, Washington hướng dẫn cấp cứu chứng thần kinh.
Tôi nhớ lại lời nói của Lâm Bắc Bắc, “Diệp Tri Thu giỏi toán giỏi lý giỏi hóa giỏi tiếng anh”, bây giờ tôi lại thấy cậu ấy nỗ lực nghiên cứu sách y học thâm sâu, nhất thời cảm thán tôi đã gặp được nhân tài phát triển toàn diện. Nếu định mệnh cho tôi gặp cậu ấy, như vậy còn có thể thế nào đây, như ruồi bọ chú ý đến cậu ấy, đợi cậu ấy yêu thương thì tôi đã thành con ruồi thuần chủng.
Tôi suy nghĩ sâu xa vài giây, quyết định phải phá bỏ không khí ngượng ngập, rất thân thiện hỏi, “Cậu rất thích xem sách loại này à?”
Diệp Tri Thu khẽ nhếch miệng, ánh mắt sâu xa, tôi thấy cậu ấy bày ra bộ dáng như pose ảnh, chính là người anh tuấn đang tự hỏi. Cậu ấy gật đầu, “Rất thích. Trong nhà tớ có rất nhiều sách y, từ nhỏ tớ liền đọc.”
Vì không để cậu ấy nhận thấy đôi ta có trở ngại, tôi vội vã nói ngay, “Nhà tớ cũng có sách y, à, ví dụ như… Ví dụ như Hoàng đế nội kinh, bản thảo cương mục, à đúng rồi, mẹ tớ còn có phụ sản học…”
Tôi thấy mặt cậu ấy đỏ hồng, xấu hổ gật đầu, chỉ chừa cho tôi bên mặt mê người. Tôi ảo não, hung hăng thầm cấu một bên đùi, nhắc nhở bản thân: Đào Hoa, mày thu lại cái phóng khoáng của người Mĩ ngay, tổ quốc chúng ta đề xướng ý đẹp lời hay, mày nói cái gì mà khoa phụ sản hả, mày phải nói trong nhà mày có quyển hướng dẫn chăm sóc trẻ sơ sinh, đây là quyển sách ngây thơ hồn nhiên cỡ nào nha.
Ra trận bất thành, tôi trấn định tinh thần một chút, lại có quyết tâm, lập tức mặt dày lại hỏi, “Vì sao nhà cậu có nhiều sách y thế?”
Cậu ấy ngẩng đầu cười với tôi lần thứ hai, nâng ánh mắt, “Người nhà tớ đều học y.” Thấy tôi rất hào hứng chờ cậu ấy tiếp tục, cậu ấy mở miệng, “Có lẽ ông nội tớ là thế hệ bác sĩ ngoại khoa não bộ đầu tiên của Trung Quốc. Ông thấy não người là một môn nghệ thuật chặt chẽ, thậm chí từng tế bào thần kinh từ đầu đến cuối đều có chức năng khác nhau, thiếu thứ nào, hoạt động của não bộ sẽ xảy ra vấn đề.” Cậu ấy dừng một chút, dãn mày, cười, “Tớ và ba từ nhỏ đã nghe trộm ông nội giảng như vậy, cho nên mang danh bác sĩ ngoại khoa não bộ, tớ lớn lên nhờ nghe bọn họ giảng dạy hàng ngày, tớ nghĩ tớ cũng sẽ đi con đường như họ.”
Ánh sáng trí tuệ trong mắt cậu ấy làm tôi chấn động mạnh, tôi sóng vai ngồi cạnh cậu ấy, lại cảm thấy cậu ấy xa không thể với, mà tôi lại như kẻ sắp chết, hy vọng nắm được vài tia sáng trong ánh mắt kia, dù phải dùng chút sức lực cuối cùng. Tôi ngạc nhiên hỏi cậu ấy, “Thế… Vậy về sau cậu phải đọc sách y à?” Tôi hơi ưu thương, nghĩ đến chuyện sắp đến, “Cậu sẽ thi trường nào?”
Cậu ấy liếc mắt nhìn tôi một cái, “À, đại học y khoa, nó là trường đại học y tốt nhất.” Tức khắc lại cúi đầu không nói lời nào.
Tôi mừng rỡ, đại học y A ở trong thành phố, còn đại học A của ba tôi lại ở bên cạnh. Nghe ba tôi nói, đại học y nhiều người thông minh lắm, nhưng chất lượng nữ sinh y khoa luôn không thể đi lên, vậy nên các nam sinh trường y thường không đủ sức lực học tập, khiến họ xuất hiện hành vi cam chịu, thường xuyên thà đứng cả ngày trong phòng giải phẫu tử thi nữ, cũng không tình nguyện ra ngoài trông nụ cười của các nữ sinh và giáo viên.
Chính quyền nhân dân lo lắng cho bác sĩ chung quy cũng là bác sĩ của người dân. Nếu không thể lấy được lòng bác sĩ, như vậy bác sĩ rất có thể làm người dân vĩnh viễn nằm trên bàn giải phẫu không có chỗ chôn, dù sao họ cũng có khả năng này. Vậy nên khi chính quyền nhân dân quy hoạch đất cho đại học, đã đem phần đông các nữ sinh trường đại học A đến bên cạnh, trung hòa chất lượng nữ sinh hai trường. Kết quả hiển nhiên là ai cũng vui mừng, bác sĩ nở nụ cười, người dân trên bàn mổ cũng cười.
Tôi cũng cười. Tôi nghĩ tới Diệp Tri Thu sẽ không bay đi quá xa, hòn đá trong lòng buông xuống một nửa. Tôi đá hòn đá dưới chân dặn dò, “À, vậy cậu nhất định phải đọc sách tốt nha, không cần phân tâm đến chuyện khác làm gì.” Ý tôi là, cậu không cần phân tâm tới đám con gái, con trai lại càng không nên.
Có lẽ Diệp Tri Thu ngạc nhiên với một nữ sinh không quen biết, hơn nữa vẫn là nữ sinh cả năm thi rớt môn số học, nói với cậu ấy một lời chúc phúc chân thành. Cậu ấy ngạc nhiên nhìn tôi, cũng rất lễ độ thu lại vẻ mặt ngạc nhiên, dùng giọng nói ôn hòa đáp lời tôi, “Cảm ơn, tớ sẽ cố gắng thật tốt… Cậu… cũng phải cố gắng thật tốt.”
Ánh sáng thiện ý trong mắt cậu ấy bao phủ tôi, lại khiến tôi cúi thấp đầu hơn, “Cảm ơn, tớ rất muốn cố gắng, chỉ là không còn nhiều thời gian.” Tôi nghĩ tới bài thi 40 điểm của tôi trong tay cậu ấy, rầu rĩ nói, “Nháp của cậu có đủ dùng không?”
Diệp Tri Thu khẽ nhếch miệng, dường như không theo kịp ý nghĩ của tôi. Cậu ấy nhìn tôi chăm chú rồi gật đầu, “Đủ… đủ dùng.”
Tôi nhảy nhót vui sướng một chút, sau đó chỉ vào chiếc máy bay giấy nói, “Thật tốt quá, vậy cậu đừng dỡ cái máy bay này ra, cậu để im nó như vừa gấp thế này nhé?”
Nói xong, tôi đoạt lấy máy bay giấy trong tay cậu ấy, hỏi, “Cậu có bút không?”
Cậu ấy nghe lời lấy trong túi ra một cái bút, trong lòng tôi lại cảm thán đây đích thị là một nhân tài. Bạn trai Jessica luôn chỉ mang bên người bao cao su, mà nhân tài chủ nghĩa xã hội của chúng tôi, cậu ấy mang theo cái gì chứ? Cậu ấy mang theo cái bút có nắp nha. Quan trọng đó là bút chứ không phải bao đâu.
Tôi kích động nhận lấy cái bút, run từ tay tới đầu. Tôi hít sâu một chút, vô cùng khó khăn viết trên cánh trái máy bay là “Boeing 747”, viết trên cánh phải máy bay là “Made by Đào Hoa Nguyên”. Sau đó cảm thấy rất hài lòng đặt nó vào tay Diệp Tri Thu, “Này, cầm lấy, mới xuất xưởng.”
Tôi vừa định trả lại bút cho cậu ấy, chỉ là nghĩ lại, tín vật đính ước luôn phải trao đổi, tôi không thể đơn phương đính ước được, vì thế cầm bút nói, “Tớ tặng cậu máy bay, bút này cậu tặng tớ đi.” Còn chưa đợi cậu ấy trả lời, tôi liền bỏ bút vào túi áo đồng phục, lời lẽ chính đáng khiến người ta không thể phản bác.
Tôi nghĩ, cuối cùng chúng tôi cũng đính ước suôn sẻ.
Diệp Tri Thu nở nụ cười, thậm chí tôi thấy được cả má lúm đồng tiền nhàn nhạt bên má cậu ấy, chàng trai ánh mặt trời nha. Cậu ấy gật đầu, xem trái ngó phải máy bay trên tay cậu ấy, phải nói là Boeing kém chất lượng nhất thế giới, cuối cùng nói, “Cảm ơn cậu, Đào… bạn học.”
Tôi nóng nảy, “Đừng khách sáo, gọi tớ Đào Hoa đi.”
Cậu ấy lại ngạc nhiên, cười chất phác, gãi gãi mái tóc ngắn, “Không thích hợp lắm, nên…”
Tôi càng thêm gấp, vội cắt ngang cậu ấy, “Thích hợp thích hợp. Cậu không phải khách sáo với tớ, gọi tớ là Đào Hoa tớ thấy rất thân thiết. Ba tớ nói tên này rất quê cha đất tổ, vô cùng dễ hòa nhập với mọi người. Gọi Đào Hoa đi, gọi đi, gọi đi.”
Diệp Tri Thu hơi đỏ mặt, mở miệng rồi lại khép lại, dưới sự cổ vũ nhiệt liệt của tôi, cậu ấy rốt cuộc mở miệng, “Được rồi… Đào Hoa… bạn học.” Thấy tôi hơi tức giận, cậu ấy vội vàng nói tiếp, “Tên cậu rất êm tai, chốn đào nguyên là nơi mọi người luôn mơ tới.”
Lòng tôi nói, chính nó nha, cái tên tôi thật có phúc. Đào Hoa Nguyên tôi khó tránh khỏi là người trong mộng của nhiều chàng trai mà. Khi được kiêu ngạo, tôi tuyệt đối không khiêm tốn, tôi gật đầu nói, “Ừ, cậu không phải người đầu tiên khen tên tớ, rất nhiều người đều nói tên này kết hợp chất thành thị với nông thôn, vừa đẹp tuyệt lại đơn giản. Ôi, bây giờ có phải gọi là thuật ngữ không?”
Cậu ấy gật đầu, nhìn tôi cười vui vẻ, thoạt nhìn là một khán giả được lòng. Trong lòng tôi mừng như điên một trận, tiếp tục phân tích tên mình, “Với tớ, cái tên này là rất có cá tính, rất có phong cách thôn dã, nhưng xét về chỉnh thể, lại vô cùng nghệ thuật. Có phải cậu thấy tớ giống tên bảo tàng Hermitage đúng không?” Không đợi cậu ấy trả lời, tôi tự vỗ đùi, “Ái chà, ông nội tớ đặt tên thật tốt.”
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét