Vì những câu chuyện hoàn

YÊU HỮU YÊU ĐẠO - CHƯƠNG 01

Không có nhận xét nào
MỸ NHÂN CỨU ANH HÙNG

CHUYỂN NGỮ: H2O




Cát Hồng Sương chân đạp trường kiếm, một mạch tìm tung tích của hồ yêu, cuối cùng cũng tìm thấy động phủ của nó trên đỉnh núi.
Nàng là đệ tử đời thứ ba của Mang Sơn chi Hạ Thanh Cung, lần này xuất môn rèn luyện, nếu có thành tựu, tất có thể thuận lợi tiến vào Thượng Thanh Cung. Bây giờ lòng nàng như lửa đốt, giờ phút này đỉnh núi tràn ngập yêu khí, trên nền trời tối mịt chỉ điểm xuyết vài ngôi sao mờ nhạt, không có ánh trăng, nàng cũng không phát giác điều bất ổn là hơi thở của con hồ yêu kia có phần rối loạn, nàng phóng nhẹ bước chân, lần mò đi vào động phủ tối đen của nó.
Kiến trúc động phủ của hồ yêu này giống như mê cung, cứ vài bước lại có một ngã rẽ, nhưng khứu giác của Cát Hồng Sương đặc biệt nhạy bén, giúp nàng có thể xác định chính xác vị trí của hồ yêu.
Hồ yêu ở giữa kết giới trong động, kết giới như sóng nước ngăn cách với bên ngoài, động phủ này có phần rực rỡ hoa lệ, vách tường xung quanh khảm minh châu, soi tỏ rõ ràng tình cảnh trên giường đá, khiến Cát Hồng Sương cũng cảm thấy cảnh tượng này thật kì diệu, nàng đột ngột chen ngang, đúng là phá hư cảnh đẹp.
Trên giường đá bây giờ là một nam tử trẻ tuổi nằm ngửa, cổ áo hé mở, Cát Hồng Sương chỉ thấy nam tử có làn da như ngọc, con hồ yêu kia đã hóa hình người, cực kỳ xinh đẹp quyến rũ, đang nằm trên người nam tử, bàn tay ngọc thon dài vuốt ve eo nam tử, miệng hé mở yêu châu, hiển nhiên bây giờ chính là lúc kích tình.
Cát Hồng Sương hiện tại đã tròn một trăm hai mươi tuổi, đối với đạo sĩ Mang Sơn mà nói, dù tìm đạo lữ song tu [1], chỉ sợ cũng phải mất vài trăm năm, còn phải đợi sau khi tu vi cao thâm mới có khả năng này.
[1] đạo lữ song tu: bạn song tu, về hai chữ “song tu” mình ko đọc kiếm hiệp nên ko giải thích rõ ràng, chỉ nhớ là trong “Thần điêu đại hiệp” có đoạn cô cô song tu với Dương Quá trong tình trạng không mảnh vải ==” Đấy là ví dụ của mình, các bạn ai hiểu thì giúp mình nhé!

Đám đạo sĩ Mang Sơn một lòng tu luyện, dù tìm đạo lữ, cũng chỉ để thăng tu vi, không phải tham luyến hoan ái nơi trần thế, bởi vậy hiếm có đạo sĩ tìm đạo lữ, chỉ sợ đạo tâm rối loạn, ảnh hưởng đến việc tu luyện.
Cát Hồng Sương ra tay không chút do dự, một kiếm chém thẳng vào kết giới, nhón tay định ném vỡ viên yêu châu.
Con hồ yêu kia hiển nhiên không ngờ lại có người xông vào, lại thấy chỉ là một tiểu đạo cô, đôi mày khí khái, thân liễu thướt tha, bị che lấp trong cái áo đạo sĩ xám tro, vẻ mặt mười phần chính nghĩa, ả không khỏi bật cười.
—- Tiểu đạo cô này truy đuổi ả nhiều ngày như vậy, bây giờ đến lúc nếm thử chút khổ đau rồi!
Mắt thấy tiểu đạo cô định đoạt yêu châu, trường kiếm sắc bén đâm vào ả, sau lưng ả lập tức xuất hiện cái đuôi dài, cuốn lấy trường kiếm của tiểu đạo cô, nào ngờ biến cố đột ngột phát sinh ngay trước mắt.
Dường như yêu châu bị người ta đoạt lấy bay về phía tiểu đạo cô, cái đuôi sau lưng ả lập tức cứng đờ, toàn thân đều bị khống chế, hoàn toàn bất lực, nam tử dưới thân vẫn nhắm mắt giờ phút này con ngươi khẽ mở, ý cười nguy hiểm lóe lên trong đáy mắt, khẽ phun ra một chữ, con hồ yêu nghe thấy rõ ràng, hắn nói: “Chết!”
Sắc mặt hồ yêu thoáng chốc trắng bệch.
Ả đương nhiên sẽ không ngu ngốc nghĩ rằng nam nhân này muốn tiểu đạo cô tìm cái chết. Nếu không, người không nhúc nhích được giờ này sẽ là tiểu đạo cô chứ không phải ả!
Cát Hồng Sương thuận lợi lấy được yêu châu, lại một kiếm đâm trúng hồ yêu, khi hồ yêu đang ngây người không thể tin nổi, nàng vung tay đánh bay ả, nhưng thấy nam tử trên giường đá mở to đôi mắt vô thần, đưa tay về phía nàng: “Cứu ta!” Sao vừa rồi đứng ngoài kết giới nàng lại thấy làn da như ngọc chứ? Chắc chắn là bị con hồ yêu này hút hết tinh khí, không còn huyết sắc, làn mới trắng bệch yếu ớt như vậy.
Khi nàng cõng nam tử đi ra khỏi động hồ yêu, phía sau xác hồ yêu dần dần tan biến, dù giờ phút này nó đã hiện nguyên hình, nhưng trong mắt vẫn in hình bóng của nam tử kia, hình bóng đang dần xa cách…
Cát Hồng Sương không biết tất cả những chuyện này, chỉ thấy khi ra khỏi động hồ yêu, mây đen và yêu khí trên trời đều biến mất, ngay cả những ngôi sao nhỏ cũng sáng hơn rất nhiều.
Chuyến này nàng thu hoạch được quá nhiều, đạo hạnh của con hồ yêu kia cũng phải hơn hai trăm năm, sau khi giao nộp lên trên, tất có thể nhận được ánh mắt tán thưởng của sư tôn Vô Hạ Tử và đại sư huynh Từ Do, mang kiếm bước đi, đang vô cùng đắc ý, phía sau bất ngờ vang lên một giọng nói yếu ớt: “Sương Sương chậm một chút, gió lớn quá…” Nam tử được nàng cõng trên lưng vốn không còn sức lực lại vươn tay, ôm sát vòng eo nhỏ nhắn của nàng.
Cát Hồng Sương đã sớm quên mất sau lưng mình còn cõng một nam tử, mà lại gọi thân mật như vậy, sau khi kinh hãi, trường kiếm nhất thời mất khống chế, uốn lượn xiêu xiêu vẹo vẹo rồi rớt xuống, “Hỗn đản a a a….” Chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, dọa chim chóc bìa rừng phải rời tổ bay đi mất…
Trong Mang Sơn Hạ Thanh cung, lần này mười sáu tên đệ tử rời cung rèn luyện đã có mười lăm tên trở lại, trong viện đốt hương khói tỏa lượn lờ, dù chưởng cung Vô Hạ Tử mặt không đổi sắc, nhưng trong mắt lại thấp thoáng lo âu.
“Từ Di, lần này Hồng Sương rời cung đi hướng nào?”
Cát Hồng Sương là đệ tử ông thu nhận đã nhiều năm, trừ Từ Do, cũng được coi là đứa có tư chất tốt nhất. Nhưng nó là đứa tính tình nóng nảy, cũng rất chăm chỉ, bị Vô Hạ Tử nhốt trong tĩnh thất tu luyện ba mươi năm, cuối cùng không thể chờ thêm phải thoát ra ngoài.
Bây giờ đứng trước mặt ông, cũng là một dáng vẻ trầm ổn khác.
“Khoảng chừng là… hướng Tây Nam…” Từ Do thanh tuấn hơn người, trong trẻo như ngọc, là lựa chọn hàng đầu để song tu trong lòng vô số sư muội ở Hạ Thanh Cung.
Ngay cả Từ Do cũng không nắm chắc Hồng Sương đi về hướng nào, Vô Hạ Tử không khỏi nhíu mày.
Trên mặt Từ Do thoáng hiện vài phần khó xử, “Khụ… Ngày trước sư phó người nhốt tiểu sư muội trong tĩnh thất hơn ba mươi năm, bỗng nghe tin có thể xuống núi rèn luyện, nàng…” Lúc ấy nàng vui mừng khôn xiết, chân đạp trường kiếm phi thân rời cung…
Cái gì mà dặn dò khi nào về, còn cả nơi rèn luyện, có lẽ nàng… tất cả đều không vào tai nàng sao?!
Hương trong viện cuối cùng cũng tắt hết, Vô Hạ Tử kiểm tra thu hoạch của chúng đệ tử lần này, trừ ba tên đệ tử tay trắng trở về, còn có Cát Hồng Sương không biết tung tích, những người còn lại đều có thu hoạch, có thể vào Thượng Thanh Cung tu luyện. Đang kiểm tra đệ tử, ông chợt phát giác, ngẩng đầu nhìn lên, nhưng trên trời như có ngôi sao vụt qua, một bóng kiếm bay đến, bóng kiếm kia tới gần, có thể thấy lờ mờ là hai người cõng nhay, nháy mắt họ tiến sát lại, bỗng rơi bịch xuống đất, lúc này mọi người mới rời mắt khỏi ngự kiếm nhìn về hai người nọ.
Đằng trước đương nhiên là Cát Hồng Sương, nhưng… hình tượng hơi khó coi.
Một thân áo đạo sĩ bám bụi bị rách vài đường, trên mặt còn vết máu ẩn hiện, nam tử phía sau lúc rơi xuống còn nhanh tay nắm vòng eo mảnh khảnh, nửa dính vào người nàng…
Hai người một bộ dáng chàng chàng thiếp thiếp như vậy… Vô Hạ Tử mặt trầm như nước, giọng nói cũng lạnh đi.
“Hồng Sương, con làm cái gì vậy?” Dù tìm đạo lữ song tu, cũng phải được sư tôn đồng ý chứ?
Đám đệ tử có thể tiến vào Thượng Thanh Viện đang vây xem nhất thời túm tụm thì thầm bàn tán – tiểu sư muội nhỏ tuổi nhất xuất môn rèn luyện, không phát hiện có thu hoạch khác, một mình dẫn theo đạo lữ song tu trở về, tin tức này có chút chấn động đi!
Tiểu sư muội nàng… Đạo tâm rối loạn oa oa!
“Có phải tiểu sư muội bị chưởng cung nhốt ba mươi năm nên đần độn rồi không? Sao giờ này lại mang về một đạo lữ song tu?”
“Không cùng môn phái, không biết chưởng cung có đồng ý hay không đây?” Nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, tiểu sư muội tuổi trẻ mà dung nhan như ngọc, tư chất lại tốt, sau này sẽ là đối tượng hàng đầu để song tu đấy.
“…Còn nhỏ mà đã…” Một vị khác lắc đầu thở dài, chính là vị khổ luyện ở Hạ Thanh Cung hơn ba trăm năm, bây giờ khó khăn lắm mới trở thành sư huynh trong Thượng Thanh Cung, đáy lòng thực hận Cát Hồng Sương tư chất tốt, chả bù cho bản thân mình.
Cát Hồng Sương ngơ ngác nhìn mọi người ba mồm bảy miệng bàn tán, câu chuyện dần lọt vào tai nàng, trên vai nàng là một nam tử tóc đen che nửa mặt, mặt dính trên vai nàng, hai người thân thể khác biệt, bộ dạng hắn lại tùy tiện như vậy, nên mọi người cũng không nhìn rõ mặt hắn.
“Sư tôn, hắn… hắn là do đồ nhi trên đường diệt yêu cứu được…” Bây giờ sự thật lại bị cho là ngụy biện, Cát Hồng Sương nổi giận, thầm cắn răng, gạt bàn tay to lớn đang nắm eo nhỏ của mình, đẩy ra sau, đúng như ý muốn nam tử ngửa mặt ngã xuống, khuôn mặt nhất thời lộ trước mắt mọi người.
Nhóm tiểu đạo cô trẻ tuổi liền dán mắt không rời, liếc mắt nhìn nam tử sắc mặt tái nhợt đang nhắm mắt này một cái, lại liếc mắt nhìn Từ Do đang đứng bên Vô Hạ Tử, âm thầm so sánh dung mạo bọn họ, chỉ cảm thấy một vị mang bệnh như Tây Tử, mặc dù nhắm mắt, nhưng ngũ quan tinh xảo đường nét tuyệt đẹp, đôi mắt hẹp dài, cũng không mở mắt, lại mang một nét tao nhã khác; một vị khác dáng hình như tùng, quang minh chính đại, khí chất nho nhã, thật khó có thể lựa chọn…
Vô Hạ Tử không quan tâm đến suy nghĩ của chúng đệ tử trong lòng, liếc nhìn xuống, lại lắp bắp hoảng sợ.
“Chưởng thư…”
Thượng Thanh Cung có vị chưởng thư, là thần long thấy đầu không thấy đuôi, mất tích gần hai mươi năm, không ngờ lại được Cát Hồng Sương dẫn trở về. Hơn nữa nhìn hắn mặt mũi tái nhợt, có lẽ đã bị thương nghiêm trọng.
Giữa sân trừ Vô Hạ Tử, không ai có thể nhận thức được chưởng thư Thanh Phong Tử, nghe Vô Hạ Tử nói ra thân phận nam tử ấy, những ánh mắt soi mói liền sáng rực như yêu châu của đám yêu tinh tu luyện ngàn năm, nhìn thẳng vào mặt Cát Hồng Sương.
Lần này tiểu sư muội xuất môn, dù hai tay trống trơn, cũng đã có công lớn cứu chưởng thư Thanh Phong Tử này trở lại, dù hương đã tắt, nhưng nếu được vào Thượng Thanh Cung cũng không thể trách!
Từ Do theo ý của Vô Hạ Tử, vội tới đỡ Thanh Phong Tử, nào ngờ dù Thanh Phong Tử ngã xuống đất, ý thức hôn mê, cũng vẫn nhanh tay túm lấy áo Cát Hồng Sương, miệng vẫn thì thầm: “Sương Sương… Sương Sương…” Giọng điệu vô cùng thân mật, còn thân thiết hơn đạo lữ bình thường gấp mấy lần.
Sắc mặt Cát Hồng Sương nhất thời trở nên cực kỳ khó coi, trong lòng gào thét: “Hắn ta tuyệt đối, tuyệt đối cố ý!” Dưới ánh mắt đầy thâm ý của các sư tỷ sư huynh, một cước đá văng Thanh Phong Tử, chạy trối chết.
Về Thượng Thanh Cung mà mấy chục năm nay nàng hướng đến… chỉ có thể ngấn lệ vẫy tay ly biệt!



Không có nhận xét nào :