YÊU HỮU YÊU ĐẠO - CHƯƠNG 02
GIẰNG CO TÌNH ÁI
Sau khi cứu được Thanh Phong Tử, cuộc sống của nàng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, trước hết là viên yêu đan nàng hao tâm tổn sức mang về đến giờ vẫn nằm trong túi đựng bảo bối, chưa từng giao cho Vô Hạ Tử.
Thời gian lịch luyện vượt quá quy định, nàng đã mất đi tư cách tiến vào Thượng Thanh Cung.
Tiếp theo là trong tiểu viện yên bình nàng tu luyện giờ đã chẳng phân biệt được ngày đêm, luôn có người tùy tiện tới chơi. Những người này vô cùng “thân thiết” chả thèm gõ cửa, đến chơi bằng cách thức vô cùng kỳ quặc, nhảy từ cửa sổ vào đã là khách khí lắm rồi, có vài đạo cô luôn đột ngột hiện thân khi nàng đang thích ý ngâm mình trong bồn tắm hưởng thụ sự nhàn rỗi hiếm hoi, còn chỉ trỏ vào thân thể nàng nữa chứ…
Lại không thể không nhắc đến sở thích khó nói của nàng: có lúc ta đây hoàn toàn không phải đệ tử tu chân, mà chỉ là tiểu cô nương phàm trần ham hưởng thụ.
Vậy nên có sư huynh chỉ trích nàng đạo tâm bất ổn, cũng có phần chính xác.
Thử nghĩ mà xem, khi tất cả mọi người dùng thuật tẩy trần [1], nàng lại cố tình chuẩn bị một bồn nước ấm thật lớn rồi phí thời gian ngâm mình trong đó… Lãng phí bao nhiêu thời gian hả?!
[1] thuật tẩy trần: chữ “除尘” có nghĩa là hút bụi, khử bụi, trừ bụi…
Thừa thời gian như vậy sao không đi tu luyện pháp thuật đi!
Đám người tới chơi là: rất nhiều nữ đệ tử Thượng Thanh Cung và Hạ Thanh Cung, còn có đám nam đệ tử chạy tới nịnh bợ thám thính tình hình.
Cũng may tuy những sư huynh này đều có thói quen xuất hiện trên nóc nhà và cửa sổ, thậm chí có vị sư huynh tập pháp thuật hệ thổ chui từ dưới đất lên, nhưng bọn họ đều là chính nhân quân tử, ít nhất sẽ không xông tới nửa đêm. Nửa đêm xuất hiện ấy à, toàn là nữ đệ tử, bị người cùng giới chỉ trỏ, vẫn còn nằm trong giới hạn chịu đựng của Cát Hồng Sương.
Mọi đệ tử trong Hạ Thanh Cung đến thăm hỏi đều xoay quanh vấn đề, có phải trên đường về nàng và Thanh Phong Tử đã kết thành đạo lữ song tu rồi không?
Những nam đệ tử hỏi thăm thông tin này, đều có ít nhiều tình ý. Dù sao họ đều muốn sớm kết thành đạo lữ song tu với tiểu sư muội tư chất trời phú, dò hỏi cũng là phòng ngừa chu đáo. Chỉ cần chưởng thư chưa ra tay, tất cả mọi người đều có cơ hội – chỉ có Từ Do là ngoại lệ.
Trừ ngày đầu tiên Từ Do đến hỏi thăm nàng, chỉ bảo nàng phải tu luyện nhiều hơn, đợi mười năm nữa, lại xuất môn lịch luyện, cố gắng sẽ được vào Thượng Thanh Cung, cũng chưa nói nhiều hơn một câu nào.
Đại sư huynh chưa bao giờ là người tò mò hay lắm miệng!
Đây là điểm Cát Hồng Sương thích nhất, đáng tiếc đại sư huynh không biết!
Về các vị sư tỷ ở Hạ Thanh Cung thì đều mang tâm tư phức tạp. Cát Hồng Sương phải nghiền ngẫm một hồi, mới có thể hiểu ra vì sao các vị sư tỷ lại lo âu.
Nếu nàng và chưởng thư Thanh Phong Tử kết thành đạo lữ, sau này mọi người muốn kết thành đạo lữ song tu với Từ Do, liền bớt được một đối thủ cạnh tranh, nếu không có… tiểu sư muội nàng được sư tôn yêu mến, hơn nữa còn cứu chưởng thư, tiền đồ rộng mở… Còn sợ đại sư huynh không để ý đến bọn họ sao?
Về chuyện vì sao nhóm đạo cô trong Thượng Thanh Cung lại hạ mình đến tiểu viện của nàng, Cát Hồng Sương trăm điều khó hiểu. Đến nay nàng vẫn không biết Thượng Thanh Cung như thế nào, lại càng mờ mịt về những người trong đó, chỉ có thể phỏng đoán thái độ của những đạo cô này quái dị, lại khác hẳn với thái độ của các vị sư tỷ ở Hạ Thanh Cung, không giống như quan hệ cạnh tranh, mà giống như đến để bênh vực kẻ yếu vậy.
Nếu chưởng cung Vô Trần Tử của Thượng Thanh Cung không triệu kiến, Cát Hồng Sương vẫn không thể nào biết được, kẻ đó đã đổ oan lên lưng nàng như thế nào.
Nguyên nhân vẫn ở trên người Thanh Phong Tử.
Khi hắn được Từ Do đưa về lầu chưởng thư ở Thượng Thanh Cung, trên đường đi không ngừng gọi Sương Sương, Cát Hồng Sương nghĩ tới chuyện đại sư huynh nghe thấy nam tử khác luôn mồm gọi nàng như vậy, thật sự bực mình muốn chết cho xong!
Cả chuyện này nữa, Thanh Phong Tử tới viện chưởng thư, đuổi hết đồng nhân hầu hạ đi, còn luôn miệng gọi “Sương Sương…” Lại còn bày đặt, hắn rõ ràng đã có một vị đạo lữ song tu bí mật, đó là con gái yêu Ngọc Châu Nhân của chưởng cung Vô Trần.
Ngọc Châu Nhân lớn lên như châu tròn ngọc sáng [2], khi còn bé thì đáng yêu như ngọc tuyết, bây giờ qua hai trăm năm tu luyện, tuy da vẫn trắng như tuyết, nhưng… vẫn không mất đi dáng vẻ “châu tròn ngọc sáng”, còn cả vòng eo “màu mỡ” khác với các đạo cô, dáng người của nàng ấy xem như là độc nhất vô nhị ở Tu Chân Giới.
[2] châu tròn ngọc sáng: mập mạp, bụ bẫm
Hai mươi lăm năm trước, Vô Trần Tử mở lời vàng, Ngọc Châu Nhân kết uyên ương cùng Thanh Phong Tử, ai ngờ trước ngày cưới, Thanh Phong Tử đi tìm bảo vật cho Ngọc Châu Nhân, rốt cuộc lại không trở lại nữa, cho đến khi được Cát Hồng Sương cứu về.
Khi Cát Hồng Sương biết chuyện xưa, nàng đang đứng trên đại điện của chưởng cung Thượng Thanh Cung, đáy lòng không khỏi ác ý phỏng đoán: Thanh Phong Tử tám phần là cố ý! Tất nhiên không thể cự tuyệt hôn ước, mới dùng một chiêu này!
Thảo nào lại gọi nàng thân mật như vậy, rõ ràng muốn biến nàng thành kẻ gây họa, đổ tội chia rẽ uyên ương – phá hỏng nhân duyên của hắn và Ngọc Châu Nhân lên người nàng, giải vây cho mình!
Loại tâm địa độc ác này, mắt mù cũng nhìn ra được!
Rơi vào cảnh giằng co tình ái như vậy, Cát Hồng Sương cứu người, là lúc không ai ngờ tới. Bởi vậy nàng mới giải thích được thái độ của đạo cô ở Thượng Thanh Cung với mình.
Vô Trần Tử rốt cuộc đã làm chưởng cung được mấy trăm năm, vừa khen thưởng lại vừa cảm tạ, thái độ hòa nhã khiến nàng thấy bản thân đã thắng được vị sư tôn Vô Hạ Tử thường xụ mặt vì bị giáo huấn. Nhưng không biết vì sao, Cát Hồng Sương vẫn thấy nụ cười của ông ta có thâm ý khác, lòng biết ơn của ông ta cao cao tại thượng, mang theo cảm giác tôn quý của kẻ từ trên cao nhìn xuống, khiến người ta rất khó chịu.
Hóa ra, giấc mộng Thượng Thanh Cung sớm tối của nàng lại như thế này sao?
Đáy lòng Cát Hồng Sương thoáng hiện vài phần thất vọng, dường như nàng có thể hiểu sư tôn Vô Hạ Tử mấy trăm năm nay vẫn không nguyện ý giao thiệp với Thượng Thanh Cung, chỉ làm tổ ở Hạ Thanh Cung, bồi dưỡng một đám đệ tử vĩ đại tiến vào Thượng Thanh Cung, mặc người khác quang minh chính đại lấy mất thành quả của mình. Cũng đã hiểu được vài phần vì sao bảy mươi năm trước đại sư huynh thông qua cuộc khảo hạch lịch luyện, cũng không tiến nhập Thượng Thanh Cung, vẫn ở Hạ Thanh Cung.
Nàng đi một mạch như bay, nhưng khi về đến tiểu viện của mình ở Hạ Thanh Cung, nàng sắp không thể chịu đựng được nữa rồi.
Thanh Phong Tử “hồn nhiên” nằm trên giường nàng, cứ như mình đang nằm trên giường ở viện chưởng thư, thấy nàng vào, lại đảo khách thành chủ ân cần thăm hỏi: “Sương Sương nàng đã về?” Thái độ vô cùng tự nhiên thân mật, làm như bọn họ là đôi đạo lữ đã thành hôn nhiều năm rồi ý.
Cát Hồng Sương nhíu mày, sau khi nhập Hạ Thanh Cung, trước giờ là lần đầu tiên nổi giận, nghiến răng phun ra mấy chữ: “Đến từ đâu thì cút về đấy đi!”
Hoàn toàn không đếm xỉa đến tôn ti trật tự.
Đây là nàng muốn xé rách mặt nạ.
Nam tử bồi dưỡng mấy ngày, da đã hồng hào, mất đi vẻ ốm yếu kia, thần sắc khoan khoái, trên môi ngập tràn ý cười, tuấn mỹ hơn người, ngũ quan xinh đẹp, sóng mắt long lanh, quả thật mang vài phần hồn xiêu phách lạc, Cát Hồng Sương hoài nghi không biết có phải hắn tu luyện tà thuật gì không.
Nhưng hiển nhiên nam tử không hề phật lòng với cơn giận của nàng, cười cực kỳ giảo hoạt: “Sương Sương muốn ta quay về động hồ yêu hay về trong rừng đây?”
Mấy ngày nay nàng đã cố quên chuyện đó, giờ bị Thanh Phong Tử nói toạc ra, phổi như nổ tung, quên cả phép thuật, nhào tới túm Thanh Phong Tử hét to: “Ngươi là yêu nghiệt từ đâu tới hả? Còn dám giả mạo chưởng thư? Yêu nghiệt ngươi còn không mau hiện hình? Ngươi đã luyện tà thuật dụ người gì?”
Nam nhân như tiểu tử không hề để bụng, chỉ mỉm cười khoan dung, hai tay tự nhiên đưa lên, khó khăn lắm mới ôm được nàng vào ngực, cười nói: “Sương Sương nhìn nàng kìa, sao lại nôn nóng như vậy chứ…” Tiếng cười chưa dứt, đã có tiếng hô của nữ nhân.
“Sao có thể… sao có thể là sự thật…”
Chỉ phút chốc Cát Hồng Sương đã hồ đồ rồi, bàn tay bất giác buông lỏng cổ Thanh Phong Tử, quay lại nhìn, đứng bên giường của nàng, giờ phút này là bốn năm sư tỷ ở Hạ Thanh Cung tùy tiện tới chơi, nét mặt phấn khích, đạo cô vừa rồi lên tiếng che miệng che đậy sai lầm… Nếu nàng không lắm miệng, không chừng còn thấy được bí thuật song tu nữa đấy!
Thật sự hối hận muốn chết!
Loại rắc rối này, Cát Hồng Sương thật sự không thể giải quyết, ý niệm đầu tiên trong lòng nàng là giết người diệt khẩu, hoặc độn thổ chạy trốn. Đáng tiếc những người trước mắt này đều là đồng môn, mà nàng cũng không tập pháp thuật hệ thổ, cái nào cũng không được. Rõ ràng muốn ép tên kia vào chỗ chết, nhưng tư thế hai người mờ ám như vậy, bất kể thế nào nàng cũng không thể thanh minh, dưới tình thế cấp bách, nàng dứt khoát một liều ba bảy cũng liều [1], chui vào vòng ôm của Thanh Phong Tử… Dù sao cũng không phải lần đầu tiên.
[1] một liều ba bảy cũng liều: nguyên văn là “phá quán tử phá suất” (破罐子破摔) chỉ thái độ bất cần, hành động tùy tiện, không còn gì để mất. Đây là mình chuyển sang ca dao tiếng Việt có nghĩa tương đương.
Thanh Phong Tử không thể ngờ nàng sẽ làm như vậy, vốn tưởng nàng sẽ nổi giận lấy kiếm giết người, không ngờ nàng lại chọn cách giả chết này, rõ ràng sửng sốt một chút, rồi nhanh tay ôm nàng vào lòng không chút dấu vết, khiến nàng âm thầm giãy dụa, hắn cũng không để ý, chỉ khách sáo nói: “Chư vị đến tìm Sương Sương có việc gì?”
Dưới cái nhìn của hắn, những đạo cô bị hỏi bất giác mặt đỏ tim đập, mỗi người đều tưởng hắn đang ôn nhu nhìn mình, hoảng hốt ẩn thân rời đi.
Thanh Phong Tử giơ tay lập ra kết giới trong viện, khiến vài đạo cô vốn chuẩn bị đến thăm Cát Hồng Sương bằng cách “đặc biệt” đều đụng vào kết giới, bị kết giới bắn ra ngoài, té ngã.
Người vừa ra xúm lại một chỗ với người vừa tới, hai bên trao đổi tin tức, đưa ra kết luận: bây giờ hai người ở trong kết giới, hiển nhiên đang tu luyện bí thuật song tu!
Nếu không thì sao phải sợ người ta rình coi chứ?
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét