CỬU MỆNH ĐAO - ỨC CẨM
CỬU MỆNH ĐAO
Tác giả: Ức Cẩm
Chuyển ngữ: Thanh Thanh
Thể loại: hài, đoản văn, kết thúc bất ngờ
Bonus của Truyện Drop nhân thứ 4 ngày 5 tháng 6 :)) Đây cũng là đoản văn mở đầu cho box “Đoản văn” .
Truyện này rất bất ngờ, cực kỳ bất ngờ, không ai có thể ngờ…
Trầm Song Song là một nữ nhân.
Nhưng nữ nhân này không giống người thường.
Tay của nàng không cầm tú hoa châm*, mà là một thanh đao.
*Vật dùng để may vá của phụ nữ xưa.
Một thanh đao dài ba thước bảy tấc.
Thông thường nếu một nữ nhân cầm một thanh đao như thế, bất cứ ai nhìn thấy cũng phải ghee mắt, nhưng Trầm Song Song thì không.
Bởi vì Trầm Song Song là một tên sát thủ.
Cửu Mệnh sát thủ.
Giang hồ đồn đaij, nếu Cửu Mệnh sát thủ muốn giết người nào, cho dù hắn có đến chín cái mạng, cũng không có cách nào sống sót để nhìn thấy mặt trời ngày mai.
Nghe nói đao của Cửu Mệnh sát thủ là một thanh ma đao, người bị thanh đao này giết chết, miệng vết thương luôn luôn không có máu.
Đương nhiên, mấy cái đó đều chỉ là đồn đại, bởi chưa có ai từng thấy Cửu Mệnh sát thủ xuất đao, người từng nhìn thấy nàng xuất đao tất cả đều là người chết không biết nói chuyện.
Đồn đại cũng được, bịa đặt cũng được, nói tóm lại uy danh Cửu Mệnh sát thủ càng lan truyền càng ly kỳ, đến rốt cuộc tất cả mọi người đều quên mất nàng là một nữ nhân, chỉ biết nói nàng là một tử thần.
Nhưng mà trên thế giới này, chỉ cần ngươi là người có tiếng tăm, sẽ không sợ không được người khác sùng bái, sau lưng Cửu Mệnh sát thủ còn có một đám người hâm mộ, bọn họ tự xưng là “Sảng Thân Phấn”, không lúc nào không cập nhật những tin tức mới nhất của Trầm Song Song.
Lần này, bọn người Sảng Thân Phấn nhận được một tin tức, Trầm Song Song lại nhận được một nhiệm vụ mới.
Người định giết lần này chính là Ngọc Diện La Sát mà người trên giang hồ mới nghe tên đã sợ mất vía – Công Tôn Vô Địch.
Công Tôn Vô Địch cũng không giết người, thế nhưng những người đã từng gặp Công Tôn Vô Địch, tất cả đều đã chết.
Không có trường hợp nào ngoại lệ, tất cả đều là tự sát.
Chuyện đau khổ nhất của bọn họ không phải là chết, mà là sống không bằng chết.
Những người đã từng gặp Công Tôn Vô Địch đều chết hết, bởi còn sống không bằng chết đi.
Hành tung của Công Tôn Vô Địch luôn luôn bí hiểm, thế nhưng cũng không thể thoát khỏi hai mắt nhạy bén của bọn người Địch Địch Úy.
Cũng giống như Trầm Song Song, Công Tôn Vô Địch cũng có một đám người hâm mộ, bọn họ tự xưng là “Địch Địch Úy”.
(Mấy cái tên này tớ để nguyên văn tiếng Hán hết nhé)
Khoảng thời gian trước bọn người trong nhóm Địch Địch Úy đi Hàn Quốc* du lịch, nghe đâu ở núi Phong Hỏa Sơn phát hiện hành tung Công Tôn Vô Địch, lúc tại đó, chợt nghe nói có ông lão là một nhà chính trị gia quan trọng ở gần Hàn Quốc, nhảy xuống vực núi tự sát.
*QT và bác Google đều bảo thế!!
Mặc dù không có bằng chứng chứng minh chuyện này là do Công Tôn Vô Địch làm, thế nhưng thị phi thì nhiều, huống chi thân phận người tự sát lúc đó cũng không nhỏ, bọn người Địch Địch Úy luôn tôn sùng Công Tôn Vô Địch là thần linh đương nhiên đem chuyện này gán lên người Công Tôn Vô Địch, theo như bọn họ thấy, xem ra lúc này thần tượng đi khỏi biên giới, ra thế giới bên ngoài.
Tin tức Cửu Mệnh sát thủ muốn giết Công Tôn Vô Địch, đều do mạng lưới tình báo mạnh mẽ của bọn người Sảng Thân Phấn và Địch Địch Úy điều tra được, trong nháy mắt truyền khắp cả võ lâm.
Võ lâm oanh động ! Giang hồ oanh động ! Nhân dân cả nước oanh động !
Thế nhưng khu vực trung tâm của cơn bão lại yên ổn khác thường.
Trầm Song Song đứng ở nơi đó, đao còn đeo trên lưng, chưa ra khỏi vỏ.
Cách đó không xa, Công Tôn Vô Địch còn đang phe phẩy cây quạt của hắn, khóe miệng lộ ra nụ cười như có như không.
Dáng vẻ tươi cười này đúng thật là nguy hiểm.
Thế nhưng, Cửu Mệnh sát thủ cũng không giết người mà mình không nắm chắc, nếu nàng muốn giết Công Tôn Vô Địch, chắc chắn sẽ giết được.
“Không ngờ Cửu Mệnh sát thủ tiếng tăm trên giang hồ hóa ra là một nữ nhân thật !” Công Tôn Vô Địch phe phẩy cây quạt, trên cái quạt có vẽ một đóa hoa mẫu đơn nở rộ, trông rất sống động, phía dưới đó hoa mẫu đơn dùng bút lông viết một hàng chữ nhỏ – Calvin Klein. (Ôi mẹ ơi!)
Không sai, đây là một cái quạt hiệu CK.
Phiến quạt lay động, thơm mát bốn phía.
Trầm Song Song phát giác ra được đó là thứ gì, thế nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Kỳ thật, thứ này vốn căn bản không phải là mùi hoa.
Là độc hương! .
Cũng may, Cửu Mệnh sát thủ quả không hổ danh là sát thủ đệ nhất giang hồ, nàng lập tức nín thở, dùng nội lực phong bế tất cả kinh mạch của bản thân, không cho khí độc xâm lấn vào cơ thể.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cây quạt trên tay Công Tôn Vô Địch đã sắp ra tay.
Bởi vỉ kinh mạch đều bị phong bế hết, động tác của Trầm Song Song rõ ràng chậm trễ hơn rất nhiều, phiến quạt vừa tới trước mặt, nàng mới nghiêng người né tránh.
Cây quạt xẹt nhanh qua ống tay áo của nàng, nhất thời toàn bộ ống tay áo từ chỗ bả vai đều bị kéo rách, dưới ống tay áo lộ ra da thịt trắng nõn. Nàng cả kinh, chân khí tiết ra ngoài, độc khí xâm nhập vào kinh mạch bị phong bế, ngay tức khắc toàn thân không có chút sức lực.
Chính xác, thuốc mà Công Tôn Vô Địch dùng chính là thuốc mê.
Lại nhìn Công Tôn Vô Địch, đã sớm lùi xa ra cách một trượng, nhìn Trầm Song Song.
Lúc này đây, rốt cuộc Trầm Song Song cũng hiểu được, tại sao những người từng gặp Công Tôn Vô Địch đều phải tự sát.
Tất cả bọn họ đều vì chịu nhục mà chết.
Trong lúc đó, Trầm Song Song mới đột nhiên nhớ những người tự sát vào mấy năm trước – Phù Dung sư thái của phái Nga Mi, phái Võ Đang – Sát Mã Đặc đạo trưởng, phái Côn Lôn – Cúc Hoa chưởng môn và phái Hoa Sơn – Phi Lưu tiểu sư muội, ngực không khỏi ghê tởm, cứ như muốn ói ra một trận.
“Tiểu mỹ nhân, nàng thấy có chỗ nào khó chịu? Để tướng công thay nàng khám bệnh chữa bệnh…” Vừa nói chuyện, Công Tôn Vô Địch vừa phe phẩy phiến quạt vọt đến trước mặt Trầm Song Song. Lúc này mục tiêu chính là vạt áo trước của nàng ta, chỉ cần dùng thêm một chút sức, bộ quần áo đã sớm tàn tạ này sẽ tan thành mảnh nhỏ.
Trầm Song Song đổ mồ hôi hột.
“Mỹ nhân, nàng đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Mắt thấy phiến quạt hiệu CK của Công Tôn Vô Địch chuẩn bị hạ xuống.
“Khoan đã!” Trầm Song Song mở miệng
Công Tôn Vô Địch tay cầm cây quạt dừng ở không trung, “Tiểu mỹ nhân, nàng vẫn còn chuyện gì chưa nói xong sao?”
“Bản lĩnh của ta không bằng ngươi, không có gì để nói, nhưng ít nhất cũng phải cho ta rút đao ra đã.”
Công Tôn Vô Địch cười to, “Mỹ nhân, nàng trúng phải “mỹ nhân vô lực” của ta, ngay cả muốn lấy đao, cũng lấy không được hả!”
Vẻ mặt Trầm Song Song không hề sợ hãi, thản nhiên nói, “Làm một sát thủ, chưa kịp xuất đao đã thất bại, là một sỉ nhục lớn”
“Được!” Công Tôn Vô Địch lại bỗng nhiên cười to, “Ta để cho nàng xuất đao, ta thật muốn xem cánh tay nhỏ bé này của nàng còn có thể lấy đao ra được hay không”
Trầm Song Song cố hết sức giơ lên cánh tay phải, tay nắm chuôi đao, cắn chặt răng muốn rút nó ra khỏi chuôi, có điều mồ hôi rơi xuống, mà đao vẫn chưa mảy may động đậy.
“Tiểu mỹ nhân, ta thấy nàng hay là đừng từ chối, để tướng công thay ngươi rút đao đi!”
Hắn tươi cười, dĩ nhiên ra tay.
Một trận khói súng bay qua, Công Tôn Vô Địch ngã xuống vũng máu, hai mắt không động đậy, cây quạt hiệu CK trong tay rớt ra.
Trầm Song Song dùng cái tay còn trong ống tay áo, cầm cây súng thổi thổi, sau đó lạnh lùng nhìn lướt qua thi thể trên mặt đất, khóe miệng lộ ra nụ cười khinh thường.
“Có súng, ai điên dại gì lại đi dùng đao giết người? Đó gọi là thưởng thức”
End
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét