GIẤC MỘNG HOA KHÔI - THỤC KHÁCH [C1]
GIẤC MỘNG HOA KHÔI
Tác giả: Thục Khách
Chuyển ngữ: H2O
Thể loại: huyền huyễn, HE
Số chương: 6 chương
Chương 1: Yêu tinh ế sắp già
Thục Khách: truyện thuần túy là tiểu bạch văn. Nội dung chính: oan gia vui vẻ
H2O: Đây là một đoản văn cổ đại, huyền huyễn, 5 phần (khoảng 20 trang word)
“Sơn bất tại cao, hữu yêu tắc danh.” Đường Vi Vi từ bé đến lớn chỉ biết ngâm hai câu thơ này, đây là câu thơ nổi tiếng của tài tử Ngưu Tiểu Ma trên núi yêu tinh.
“Vua cày” chân đất Ngưu Tiểu Ma tiếng tăm lừng lẫy khắp núi yêu tinh năm ngoái mới bán đi một cái sừng, đổi lấy lệnh thông hành nhân gian, dạo chơi một vòng rồi trở về, nhưng lại lột xác thành một Ngưu Tiểu Ma mặc trường bào tay cầm quạt, còn có thể nghiêng đầu ngâm thơ, tức thì trở thành tài tử phong lưu nổi danh trong trại, Đường Vi Vi từng hâm mộ hắn một thời gian dài, cứ rảnh rỗi lại dán mắt vào hắn, lĩnh hội phong thái của tài tử nhân gian.
Ngưu Tiểu Ma phe phẩy cây quạt dương dương tự đắc hỏi: “Đường Vi Vi à, chưa ngắm đủ phong thái của bản tài tử sao?”
Đường Vi Vi nhìn Ngưu Tiểu Ma thiếu mất một cái sừng, thật thà đáp: “Ngươi thật sự rất giống bò tót!”
Mặt Ngưu Tiểu Ma kia lập tức đen như đít nồi, “hừ hừ” phất tay áo bước đi: “Nữ nhân vô văn hóa, khó trách không gả được!”
Bởi vì y phục của nhân gian có tay áo quá dài, hắn lại phất mạnh tay, nên bất hạnh ngã “uỵch” một cái, ngay cả cái sừng còn sót lại kia cũng rớt ra, thế nhưng câu nói “nữ nhân vô văn hóa” ấy lại khiến Đường Vi Vi mặt đỏ tới tận mang tai, mấy ngày đều ở trong trạng thái không ngóc đầu dậy nổi.
Hắc Phong Trại là một trại nhỏ hẻo lánh vô danh trong yêu giới, nhưng trong đó là một đám yêu tinh có lý tưởng, có hoài bão, có người trong mộng, cực kỳ tôn sùng văn hóa nhân gian. Đường Vi Vi là một tiểu yêu tộc heo rừng, nàng cũng từng có lý tưởng, từng có người trong mộng, tiếc rằng thiên tư có hạn, dung mạo bình bình cố lắm mới được lên đại sảnh, trù nghệ [1] bình bình cố lắm mới được xuống phòng bếp, nhưng vấn đề lớn nhất là đọc quá ít sách, ngay cả mấy mặt chữ cũng không nhận được, đó chính là nguyên nhân lần xem mắt thứ 49 của nàng thất bại, đối phương ghét bỏ nàng vô văn hóa, vì thế Đường Vi Vi đến nay đã quá lứa lỡ thì, trở thành một yêu tinh ế đáng thương.
[1] trù nghệ: khả năng nấu nướng
Trưởng lão Đường gia nhất trí cho rằng đây là sự sỉ nhục của tộc heo rừng, nên chưa bao giờ thân thiện với nàng.
Rốt cuộc, Đường Vi Vi nghênh đón lần xem mắt thứ 50, mà đối tượng xem mắt của Đường Vi Vi, là tiểu nhi tử Hùng Nhất Chưởng học nghệ sắp trở về của Hùng trại chủ.
Đường Vi Vi có ấn tượng khá sâu sắc với cái tên này, nhớ lại hồi đó cứ nghe đến tên hắn thì phản ứng đầu tiên của nàng là nuốt nước miếng, sau đó trong đầu hiện lên món chân gấu [2] thơm phức, rồi lại là chân gấu hấp hầm đủ kiểu, mãi đến khi biết Hùng Nhất Chưởng, nàng mới nhận ra chỉ khác nhau một chữ mà “Hùng Chưởng” [3] đáng yêu tốt đẹp hơn Hùng Nhất Chưởng bao nhiêu.
[2] hùng chưởng nghĩa là chân gấu
[3] ý nói món chân gấu
Nhiều năm về trước, hỏi bất kỳ ai trong Hắc Phong Trại rằng người nào thân thiết với Hùng Nhất Chưởng nhất, trừ cha mẹ hắn ra, có lẽ mọi người đều đáp là Đường Vi Vi. Từ nhỏ hai người đã như nước với lửa, trong trí nhớ của Đường Vi Vi, Hùng Nhất Chưởng là con gấu đen to lớn, đương nhiên Đường Vi Vi chỉ là con heo rừng bé nhỏ, nên rất không may là Hùng Nhất Chưởng tu luyện thành hình người trước, gương mặt non nớt đen đen ấy vênh lên, đến bây giờ cũng chỉ chừa hai lỗ mũi nhìn Đường Vi Vi, dáng vẻ khinh thường, mà từ sau khi hắn chê cười Đường Vi Vi đến cả tiếng heo cũng không biết, rồi bị Đường Vi Vi dùng tuyệt kỹ “đụng tường” gia truyền xô ngã khiến hắn nằm trên giường hai ngày, sau đó thì luôn ra vẻ mang thâm cừu đại hận với Đường Vi Vi, chỉ hận không thể ra tay bóp chết nàng.
May mà tình trạng này duy trì không lâu, vài năm sau Hùng Nhất Chưởng ra ngoài bái sư học nghệ, nếu không khó có thể đảm bảo hai kẻ này không có cái kết một mất một còn.
Trước đó khi biết Hùng Nhất Chưởng sắp trở về, Đường Vi Vi liền lo lắng, hiện giờ nàng là yêu tinh ế sắp già nổi tiếng trong trại, chắc chắn sẽ bị hắn chế giễu.
Mà đối với việc xem mắt cùng Hùng Nhất Chưởng, Đường Vi Vi vừa bất ngờ vừa lo lắng, chỉ thấy trên đầu quạ bay thành đàn, lòng như ngựa phi nước đại.
Rõ ràng là, Hùng Nhất Chưởng chắc chắn không biết chuyện xem mắt, phỏng chừng do Hùng trại chủ sốt ruột cháu đích tôn, tự mình sắp đặt.
Vấn đề là như vậy, hắn sớm không về muộn không về, vì sao lại cố tình về lúc này chứ! Giờ thì tốt rồi, các trưởng lão Đường gia nhất quyết gả đi con yêu tinh ế sắp già này, bà mối vẹt lại từng nhận ân huệ Đường gia, tất nhiên thay Đường Vi Vi sắp đặt.
Bà mối vẹt cắn hạt dưa, vừa tán dương Hùng Nhất Chưởng, vừa quở trách Đường Vi Vi: “Tiểu Hùng có gia thế không tồi, bộ dạng ưa nhìn, hiền lành tốt bụng, giỏi võ công, nhìn lại dung mạo của con xem, nếu không phải các trưởng lão của con ngàn dặn vạn dò ta phải tính đến con trước thì chuyện tốt thế này làm sao đến lượt con!”
Gia thế không tồi, bộ dạng ưa nhìn, hiền lành tốt bụng, giỏi võ công… Đường Vi Vi thầm khinh bỉ, cố tình hỏi: “Thế học thức thì sao?”
Không ai hiểu Hùng Nhất Chưởng hơn Đường Vi Vi nàng, năm đó cùng lớp, hắn chính là kẻ chuyên xếp hạng thứ nhất từ dưới lên cùng Đường Vi Vi, mỗi lần thầy đồ thỏ nhìn vào thành tích của hai người, mắt thầy sẽ đỏ tận mấy ngày, cái đó gọi là bản tính khó dời, nghe nói mấy năm nay hắn ra ngoài học võ, học thức thì… còn lâu nàng mới tin hắn có gì tiến bộ!
Quả nhiên bà mối vẹt quanh co: “Cái này… thì tất nhiên là không tồi rồi, ôi chao, con cũng không nhận được mấy chữ mà còn đòi quản người khác!”
Các trưởng lão đã ra lệnh thế rồi…, Đường Vi Vi không phản bác gì, trong lòng bực bội, Đường Vi Vi nàng có vô văn hóa, có không ai thèm thì cũng không gả cho Hùng Nhất Chưởng! Lại càng không thể dâng tới cửa cho tên kia cười nhạo!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét