Vì những câu chuyện hoàn

GIẤC MỘNG HOA KHÔI - THỤC KHÁCH [C3]

Không có nhận xét nào
GIẤC MỘNG HOA KHÔI



Tác giả: Thục Khách

Chuyển ngữ: H2O

Thể loại: huyền huyễn, HE

Số chương:  6 chương



Chương 3: Hùng Nhất Chưởng


Dưới ánh trăng, hắn ôm kiếm đứng đó, thân hình cao lớn, y phục màu đen, giống như một tảng đá rắn chắc, ngũ quan góc cạnh, mũi cao mày rậm, không giống chàng trai bạch y tao nhã nọ, thoạt nhìn có vẻ thập phần khí khái.
Nghe hắn gọi tên mình, Đường Vi Vi kinh ngạc, người này quen biết mình sao?
Hắn cao cao tại thượng ở đó nhìn nàng, hồi lâu sau khẽ hừ một tiếng.
Cái vẻ mặt này, cái bộ dạng này, càng thêm quen thuộc. Đường Vi Vi biến sắc, lông mày đều dựng cả lên, chỉ vào hắn: “Ngươi… Ngươi là…”
Hắn chau mày.
“Hùng Nhất Chưởng!” Đường Vi Vi nghiến răng phun ra cái tên này, căm giận hắn, quả nhiên không ngoài dự đoán, người này rõ ràng trở về để đối nghịch với nàng, đầu tiên là hủy xem mắt, sau đó tới đây cười nhạo!
Đối với sự phẫn nộ của nàng, Hùng Nhất Chưởng làm như không thấy, vẫn giữ nguyên tư thế cao cao tại thượng, ngạo nghễ nhìn nàng.
Đường Vi Vi thấy rằng không nên để tên này phá hủy tâm trạng, nhớ lại Du Nguyên vừa quen biết, nàng liền không hề để ý tới hắn, mặt không đổi sắc đi qua Hùng Nhất Chưởng.
“Nhiều năm như vậy, quả nhiên vẫn chưa gả được!” Hắn hừ hừ.
Những lời này đâm trúng nỗi đau của Đường Vi Vi, Đường Vi Vi hoàn toàn bị chọc giận, tức thì quay lại: “Hùng Nhất Chưởng!”
Hùng Nhất Chưởng không  đáp, chỉ hếch hếch cằm.
Ở trước mặt tên này, Đường Vi Vi chưa bao giờ quan tâm đến hình tượng, lập tức cúi đầu, chuẩn bị tuyệt kỹ “đụng tường” nhiều năm không dùng, nhào thẳng vào hắn.
Phì – phì – đâm chết ngươi!
Hùng Nhất Chưởng không tránh, đợi đến khi Đường Vi Vi chỉ cách một thước, hắn mới khinh miệt giơ tay trái lên.
Đường Vi Vi thấy mình như đụng vào cục bông, rốt cuộc không tiến lên được bước nào.
“Đường Tiểu Vi, ngươi đúng là không thay đổi.” Có lẽ hắn muốn nói đến chuyện năm đó bị nàng đâm rồi phải nằm hai ngày trên giường, lời này của Hùng Nhất Chưởng nghe thế nào cũng có tư vị nghiến răng nghiến lợi.
Một tay hắn giữ chặt trán nàng, Đường Vi Vi không thể động đậy, thầm kêu hỏng bét.
Hùng Nhất Chưởng bây giờ rõ ràng đã khác xưa, cao hơn nàng một cái đầu, lại học võ nhiều năm, con gấu ấy có thể dễ dàng đập chết nàng.
Đường Vi Vi vội vàng rút lui, lùi về sau vài bước, trừng mắt nhìn hắn đề phòng.
Thế nhưng Hùng Nhất Chưởng lại không tiếp tục cười nhạo nàng, hắn nhìn về hướng Du Nguyên đi, bỗng hỏi: “Ngươi quen hắn?”
“Quen thì sao,” Đường Vi Vi đắc ý, “Người ta là tài tử biết đánh đàn, lợi hại hơn võ phu vô học nào đó rất nhiều!”
Hiếm khi Hùng Nhất Chưởng không châm chọc nàng, hắn khinh bỉ hếch mũi nhìn nàng như cũ, sau đó quay lưng rời đi.
Vài ngày sau, Đường Vi Vi vừa vui vừa bực, vui là rốt cuộc đã khiến Hùng Nhất Chưởng kinh ngạc, bực là kế hoạch đến nhân gian lại gặp phải trở ngại rất lớn.
Cho tới bây giờ hù dọa con người luôn là thú vui của yêu tộc, nhưng thần kinh của con người thật sự rất yếu ớt, không bị dọa chết cũng bị thương nặng, vì thế yêu hoàng hạ chỉ, mọi yêu tinh lớn nhỏ đều phải có lệnh thông hành mới được đến nhân gian, từ khi lệnh này được ban ra, những chuyến đi đến nhân gian đã trở thành ước vọng xa vời.
Muốn có được lệnh thông hành rất khó, nghe nói một lệnh thông hành trị giá mười nghìn yêu tệ, ngọn núi này lại không nổi tiếng, Hắc Phong Trại càng hẻo lánh lạc hậu, số nhà có một nghìn yêu tệ đếm trên đầu ngón tay, đừng nói gì đến mười nghìn yêu tệ. Nhớ lại ngày đó Ngưu Tiểu Ma phải bán một cái sừng mới có thể đến nhân gian, Đường Vi Vi nàng không có sừng thì tiền đâu mua được lệnh thông hành?
Nhớ đến Du Nguyên bạch y như tuyết, Đường Vi Vi cố lấy dũng khí tới chỗ các trưởng lão nhờ giúp đỡ, đối với nỗi nhục của gia tộc là Đường Vi Vi, các trưởng lão Đường gia làm sao đáp ứng, mắng như giội máu chó vào đầu nàng.
Đường Vi Vi mặt mày xám xịt rời khỏi chỗ các trưởng lão, cơm nuốt không trôi.
Bóng hình bạch y dưới ánh trăng khiến nàng hoài niệm, chàng từng nói sẽ dạy nàng cầm nghệ, nhưng bây giờ nàng vẫn chưa đến được nhân gian.
Hồ đại tỷ [4] cách vách đến đây, không ngờ nàng ấy lại mang một lệnh thông hành: “Tỷ có người bà con thân thích quen biết Hổ tổng binh, có được lệnh thông hành này, tỷ trên có mẹ già dưới có con nhỏ, thật tình không dùng được, nghe nói muội muốn đến nhân gian, tỷ đây cho muội mượn.”
[4] hồ đại tỷ: chị cáo
“Thật ư? Tỷ nói thật?” Đường Vi Vi giống như đang nằm mơ, nhận lấy lệnh bài xem xét, sau khi xác nhận là hàng thật, nhất thời mừng rỡ như điên, vui vẻ ôm Hồ đại tỷ không ngừng cảm tạ, “Đại tỷ tốt, muội nhất định sẽ báo đáp tỷ.”
Hồ đại tỷ nhìn lệnh thông hành đầy lưu luyến, không nỡ xa rời.

Không có nhận xét nào :