GIẤC MỘNG HOA KHÔI - THỤC KHÁCH [C4]
GIẤC MỘNG HOA KHÔI
Tác giả: Thục Khách
Chuyển ngữ: H2O
Thể loại: huyền huyễn, HE
Số chương: 6 chương
Chương 4: Hoa khôi trưởng thành
Ở yêu giới, Đường Vi Vi từng vào thành hai lần, nhưng đến nhân gian nàng mới thấy, phố phường náo nhiệt hơn rất nhiều, có nhiều chuyện mới mẻ, nhiều món đồ lạ mắt, hơn nữa lúc nào cũng có thể gặp tài tử văn nhân mặc trường bào tay cầm quạt, cử chỉ nho nhã như vậy, ăn nói trí thức như thế, Đường Vi Vi thấy mà mắt sáng như sao, khó trách Ngưu Tiểu Ma có phải bán sừng cũng muốn đến nhân gian, nếu nàng có được vài phần phong thái nhân gian, khi trở về chắc chắn không còn là yêu tinh ế sắp già!
Nửa ngày trôi qua, ánh mắt Đường Vi Vi dần chuyển từ tài tử lên hàng bánh bao đầu phố, nàng đói bụng rồi.
Đường Vi Vi vô học, nhưng không có nghĩa là nàng không biết, nhân gian hay yêu giới, muốn ăn cơm đều phải trả tiền, nàng không có tiền, pháp luật yêu giới lại rất nghiêm, nàng không thể dùng phép thuật gây chuyện được.
Ở nhân gian, nàng chỉ quen biết Du Nguyên, Du Nguyên đâu rồi?
Đường Vi Vi cảm thấy mờ mịt.
Nàng liều lĩnh đến nhân gian, lại quên rằng mình không biết gì nhiều về Du Nguyên, biển người mờ mịt, làm thế nào tìm được chàng đây?
Đường Vi Vi đứng trong đám người, đối với nàng mà nói, đây là nơi xa lạ, nàng bắt đầu không biết phải làm sao.
Đúng lúc này, phía trước bỗng xuất hiện một bóng người quen thuộc.
Người nọ vốn rất cao lớn, bây giờ lại được đám người xung quanh làm nền lại càng nổi bật, có không ít cô nương trong lầu bên vẫy tay với hắn, hắn vẫn không thèm liếc nhìn một cái, đi vào quán rượu bên cạnh.
“Hùng Nhất Chưởng!” Đường Vi Vi mếu máo.
Hùng Nhất Chưởng quả thật khác xa ngày trước, thế nhưng ở trong mắt Đường Vi Vi, chỉ là tiểu hắc biến thành đại hắc mà thôi, điều khiến nàng thấy lạ chính là, lần này Hùng Nhất Chưởng không mang kiếm.
Bỏ đi, hắn mang kiếm hay không liên quan gì đến nàng, dù nàng có chết đói, cũng không thể vay tiền Hùng Nhất Chưởng.
Đường Vi Vi buộc bản thân phải quay đi, không được để tâm đến hương thơm bay ra từ hàng quán xung quanh, phải đi thôi, bỗng nghe được một cuộc nói chuyện.
“Trương mụ mụ, nha đầu này thế nào?
“Tư sắc tàm tạm, nửa năm sau có thể tham gia hoa khôi Đại Tái…”
“Trương mụ mụ nói sai rồi, ta nói nha đầu này mà, rốt cuộc bà có muốn không, đừng để Y Thúy Lâu giật mất.”
Đường Vi Vi biết đó là nơi nào, yêu giới cũng có thanh lâu, nghe nói mỗi nữ nhân nơi đó đều được huấn luyện, đặc biệt là hoa khôi được chọn, dung mạo tuyệt sắc, tài nghệ song toàn, mọi nam nhân đều điên cuồng vì nàng ta. Thanh lâu chốn nhân gian càng không phải nói, lần trước hồ tộc không phục, chạy đến nhân gian cùng các nàng thi tuyển hoa khôi, dùng tới cả “mê hồn đại pháp”, kết quả là phải ôm đuôi chạy về yêu giới.
Nếu nàng trở thành hoa khôi nhân gian tuyệt sắc, Du Nguyên sẽ thích chứ?
Quan trọng nhất là, có rất nhiều nam nhân chú ý tới hoa khôi Đại Tái, Du Nguyên cũng đến phải không?
Còn thuận lợi hơn dự tính, Đường Vi Vi lại có thể vào Thiên Hồng Lâu, tình cảnh khi đó là ——
Trương mụ mụ nhìn mặt Đường Vi Vi, lắc đầu.
Trương mụ mụ nhìn ngực Đường Vi Vi, lại lắc đầu.
Trương mụ mụ nhìn eo Đường Vi Vi, vẫn lắc đầu.
Cuối cùng, Trương mụ mụ nhìn đôi chân dài của Đường Vi Vi rồi nói: “Cũng còn có thể, chọn nha đầu này đi.”
Hoa khôi Đại Tái thời gian cấp bách, thanh lâu khắp nơi đều tìm mua mỹ nữ, Trương mụ mụ đã mấy lần bị người ta giật người, nên hoảng hốt, bụng đói ăn quàng, tốt xấu gì cũng vơ vào hết, vì vậy Đường Vi Vi thuận lợi vào được Thiên Hồng Lâu… làm một a hoàn.
Thiên Hương cô nương là hoa khôi đầu bảng có dung mạo tuyệt sắc, bộ ngực quyến rũ, chân như Phi Yến [5], eo nhỏ như con nít.
[5] Phi Yến: một mỹ nhân thời nhà Hán, nổi tiếng với bàn chân nhỏ
Là một tiểu yêu tộc heo rừng, Đường Vi Vi liền giống như nhà quên lên tỉnh, mãi sau mới bừng tỉnh, tự nhủ nên thỏa mãn với thân phận a hoàn, may thay ở Hắc Phong Trại Đường Vi Vi đã quen chịu đả kích, nên không nản lòng, nàng quyết tâm bắt đầu lại từ đầu, còn nghiêm túc học tập, nhất định phải từ a hoàn sai vặt trở thành hoa khôi đầu bảng!
Đường Vi Vi trở thành a hoàn của cô nương đầu bảng – Thiên Hương cô nương!
Thiên Hương cô nương là người được nam nhân ở Thiên Hồng Lâu yêu thích nhất, rất nhiều nam nhân vì một đêm bên nàng, đã phải tiêu tốn ngàn lượng bạc. Đường Vi Vi hâm mộ không thôi, âm thầm bắt chước mọi cử chỉ của người ta, vẽ mày, tô môi, điểm phấn, chùi son, cười không lộ sỉ, bước đi khoan thai, đánh mông lắc eo, ngâm thơ viết chữ, cầm kì ca vũ…
Mấy tháng sau, nhìn người trong gương, Đường Vi Vi cảm thấy dường như mình đã trở thành người văn nhã.
Đường Vi Vi rất vừa ý với bản thân hiện tại, đúng lúc Thiên Hương cô nương hơi đau đầu, sai nàng xuống lầu lấy đồ, Đường Vi Vi vừa mới xuống lầu, liền gặp người quen.
Khuôn mặt góc cạnh, bộ dáng hếch mũi nhìn người, hắn ngồi nơi đó uống trà, để mặc mỹ nhân bên cạnh.
Hùng Nhất Chưởng mà cũng đến thanh lâu ư? Đường Vi Vi thầm khinh bỉ, cố ý để cho hắn thấy phong thái bây giờ của nàng, liền vờ như không biết, ưỡn ngực, lắc mông, đi qua hắn.
Hùng Nhất Chưởng đương nhiên nhận ra nàng, lập tức dừng uống trà, sắc mặt cổ quái.
Ha ha, nhìn ngươi ngu chưa! Đường Vi Vi đắc ý, khi lướt qua hắn nàng cố ý vung khăn.
“Phụt —-” Hùng Nhất Chưởng phun ra một ngụm trà.
Thật bất hạnh, Đường Vi Vi bị trà bắn lên khắp người, tức giận chỉ vào hắn: “Hùng Nhất Chưởng!” Biết ngay là gặp tên này không tốt lành gì!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét