THÀNH PHỐ CỦA MẶT TRỜI - CHƯƠNG 21
MÁY LIÊN LẠC
Người Trái Đất không biết rốt cuộc trong vũ trụ tồn tại bao nhiêu chủng tộc kỳ lạ, ví dụ như Trùng Tộc có cơ thể cứng như sắt thép, có thể phun ra dịch điện, hay như họ Benzen thân thể bằng nước mưa được benzen hóa, sau khi sinh sẽ được “gieo trồng” dưới ánh mặt trời đến khi trưởng thành thành tộc Quang Hợp.
Những chủng tộc này có sức chiến đấu rất mạnh, thậm chí có thể tách rời hành tinh và sinh tồn trong vũ trụ, người Kent là một trong số đó. Điều khiến các chủng tộc khác kiêng kị người Kent nhất chính là năng lực không gian đặc biệt, đương nhiên không phải ai cũng có loại năng lực quý báu này.
Ngải Cát đã không còn nhớ rõ hình ảnh thời trẻ của mình khi còn ở hành tinh Kent nữa, chỉ biết trên hành tinh ấy, nơi anh sống quanh năm chìm trong bóng tối, ánh mặt trời chưa bao giờ chiếu rọi nửa hành tinh đó, chỉ có bảy mặt trăng luân phiên mọc lên rồi lặn xuống trong đêm.
Anh sinh ra ở vùng băng giá, phải đào hết lớp bùn đóng băng cứng như sắt thép mới có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài. Nhưng khi đó hành tinh Kent vẫn tràn trề sức sống, khắp nơi đều được ánh trăng chiếu rọi, những khu rừng rậm rạp bao phủ dải núi cao, dù thời tiết có sương độc nguy hiểm hay ngày kẽ nứt không gian bùng nổ, sự sống vẫn tiếp diễn, trên trời luôn có rất nhiều Đảng Xám không ngừng bay lượn.
Đảng Trắng và Đảng Xám phân chia chiếm giữ hai vùng ngày và đêm của hành tinh, quán triệt trao đổi định kỳ mỗi năm một lần, tất cả mọi người vốn sống an vui như vậy. Mãi đến khi xuất hiện cơn lốc kẽ nứt không gian với quy mô lớn chưa từng có.
Hành tinh Kent nằm ở dải đất trung tâm vũ trụ, vùng này được kiến tạo từ rất lâu rồi, đồng thời, bởi vì trải qua thời kì ổn định dài đằng đẵng, nên dần xuất hiện vài yếu tố không ổn định. Ví dụ như kẽ nứt không gian – thảm họa vũ trụ mà người Kent lo sợ nhất.
Kẽ nứt không gian bình thường là thông từ không gian này đến không gian khác trong vũ trụ, mà kẽ nứt không gian ở gần hành tinh Kent lúc này còn vượt “cấp 5” – cấp lớn nhất trong vũ trụ, vậy nên bất cứ thứ gì bị cuốn vào kẽ nứt không gian, đều bị phân giải thành hạt quark [1] trong nháy mắt, sau đó thì hoàn toàn tan biến.
[1] hạt quark: một thuật ngữ vật lý, ý chỉ hạt vi lượng rất rất rất nhỏ
May thay kẽ nứt không gian này chỉ ở gần hành tinh Kent, mấy trăm năm mới xuất hiện một lần, hơn nữa chưa bao giờ va chạm vào tinh cầu Kent. Nghe nói vệ tinh “một nửa” cách xa hành tinh Kent nhất kia, đã bị kẽ nứt không gian nuốt mất một nửa tinh cầu, cũng vì vậy mà từ thời viễn cổ, núi lửa trên đó cứ nửa tháng lại phun trào.
Nhưng đôi khi, kẽ nứt không gian cũng để lại một vài tinh thể đặc biệt, chúng chứa nguồn năng lượng khổng lồ. Vì bề ngoài có màu xám trung tính, nên được người Kent gọi là “bụi thạch”, coi là món quà của thần linh.
Bụi thạch là một loại vật chất cực kỳ quý hiếm, từ thời thượng cổ, người Kent đã phát hiện nó là thứ mà kẽ nứt không gian lưu lại. Khối lượng của nó rất không ổn định, khi mới phát hiện, không ai có thể giải thích vì sao nó lại thoát ly những định luật vật lý khát quát toàn vũ trụ.
Khi bước vào thời đại hàng không, người Kent ở chiến hạm lân cận phát hiện bụi thạch trên vệ tinh “một nửa”, ngoài ra lại phát hiện lịch sử ghi chép rằng, thời điểm kẽ nứt không gian ở xung quanh bùng nổ sẽ xuất hiện một vài tinh thể màu xám, có lẽ còn có những tinh thể trôi dạt đến nơi khác, ví dụ như viên đá trên hành tinh Kent kia. Cuối cùng bọn họ có thể khẳng định, tinh thể năng lượng này đến từ chính vũ trụ mà lại hoàn toàn khác với vật chất trong vũ trụ.
Sự chạy đua năng lượng bụi thạch khiến người Kent tập trung lực lượng phát triển ngành khai khoáng vũ trụ, sau khi thăm dò đi thăm dò lại vùng trung tâm, người Kent dần phát hiện, kẽ nứt không gian 500 năm xuất hiện một lần, càng ngày càng hướng vào hành tinh Kent.
Ngày đó, Ngải Cát vừa sinh ra chưa được bao lâu, bởi vì trên người có vài đặc điểm giống với “người Phản Tổ”, nên được một gia đình quý tộc nhận nuôi.
Khi anh chưa trưởng thành, kẽ nứt không gian lại bùng nổ, lần này bùng nổ quy mô lớn đến cấp gió lốc.
Trừ bụi thạch, kẽ nứt không gian còn tràn ra vài loại năng lượng đáng sợ.
Người Kent giải thích do lực hút quá lớn nên hành tinh Kent đã bị tách khỏi quỹ đạo vệ tinh vốn có, trong đó có một thiên thể lớn ở gần vệ tinh, va chạm vào cực bắc hành tinh Kent.
Đó là một thảm họa, số người Kent may mắn sống sót chưa đến 1/3. Nhưng các chủng tộc sau khi sống sót qua cơn lốc, liền xuất hiện tiến hóa, có được khả năng thao tác không gian hiếm có.
Bọn họ rốt cuộc có cơ hội nghiên cứu kỹ thuật vượt không gian, không cần nhờ vào gia tốc cũng có thể rời khỏi dải tinh cầu này.
Thành phố thực dân mã 82AI nơi Ngải Cát nhậm chức, là một chiến hạm vũ trụ thứ 82. Ngải Cát có thể trở thành lĩnh chủ đứng đầu thành phố, là vì anh có khả năng thao tác không gian cùng năng lượng khổng lồ, có thể cung cấp cho chiến hạm bình thường di chuyển.
Ngải Cát ở trong khoang thuyền ngủ đông, mắt vẫn mở trừng trừng, không biết suy nghĩ cái gì.
Khoang thuyền ngủ đông là một thiết bị trong suốt hình quả trứng, bên trong tràn ngập dịch nuôi cấy không màu trong suốt, không những cung cấp dinh dưỡng cho cơ thể người Kent, mà còn có thể giảm đau chữa thương.
Một cái ống dẫn cắm vào người anh, đang không ngừng dẫn ra ngoài mẫu năng lượng đặc thù, đồng thời ngưng tụ chúng thành máu.
Trước khi chiến tranh bùng nổ, anh phải cung cấp đủ năng lượng, bảo đảm cho không gian thành phố thực dân có thể di chuyển.
Có lẽ anh nên hưởng thụ hoàn cảnh hiện giờ, không có ai ở bên, nên không cần che dấu thiếu sót của cơ thể, cũng không phải giả vờ “chăm chú nhìn” bộ dạng của đối phương khi nói chuyện, để họ hiểu rằng anh đang nghiêm túc lắng nghe, chứ không phải thả hồn vào mây gió.
Bao bọc khoang thuyền ngủ đông là vách khoang cách âm, nằm đây có vẻ hơi nhàm chán. Ngải Cát hối hận vì không mang vài quyển sách đọc chơi. Dù không mang sách vào, thì nếu có Phan Phan ở đây cũng có thể nói chuyện… Ngải Lệ Toa nói cô bị bắt đi rồi, không biết Tottenham có thể chăm sóc cô tốt không, tầng thứ năm có thức ăn phù hợp với người Trái Đất không đây?
Xuyên qua vách khoang thuyền, cảm nhận thấy bên ngoài có vài nhân viên giám sát, sau đó là một lối đi, có người đang ở phòng nghỉ, có người đang tán gẫu với bạn bè.
Ngải Cát bỗng nhớ tới cái gì, mắt mở trừng trừng, gọi Ngải Lệ Toa.
“Anh có nhớ trước khi đi tôi đã tặng Phan Mẫn thứ gì không?”
[Máy liên lạc.]
“Vì sao không nhắc tôi nhớ chứ!”
[Tôi tưởng anh biết rồi.]
“Please, anh là máy tính trung ương, không phải cái gì anh tưởng cũng là thật đâu.”
[“Tôi tưởng” là cái cớ chối bỏ trách nhiệm tốt nhất, Lãng Mục Trữ đã nói rồi.]
“Đừng có nghe đứa trẻ nhà Moby bao biện, anh sẽ ngu đi đấy.”
[…]
“Có thể kết nối với máy liên lạc của Phan Mẫn không?”
[Cô ấy không chủ động kết nối với anh sao?]
“Đến giờ vẫn chưa.”
[Thường Thí Trung, quản lý tầng năm thuộc quyền Mạc Lý Sâm, tôi đang tiến hành kết nối.]
Một lát sau.
[Rất xin lỗi, khu vực tầng năm bị năng lượng của Tottenham bao phủ, rất khó tìm được tín hiệu. Chỉ có thể chờ Phan Mẫn chủ động liên lạc.]
“Có thể điều rô bốt vào tìm kiếm không?”
[Có lẽ không được.]
Ngải Cát có vẻ rất thất vọng, anh chán nản gảy gảy cái ống cắm trên người.
Tầng thứ năm, rừng sương mù.
Phan Mẫn thử giảm tốc độ rơi, chăm chỉ luyện tập quả nhiên hữu dụng, ít nhất cô thấy mình đã bắt đầu thở được, nhưng vẫn chưa đủ để cô dừng lại.
Không lâu sau, cuối cùng cũng sắp rơi xuống đất, phía dưới là mặt nham thạch sắc nhọn, Phan Mẫn nắm chặt cái thìa, cố gắng không nghĩ lung tung, tập trung ý niệm phải giảm tốc độ. Nếu không dừng lại thì chắc chắn sẽ chết!
Ngay một giây trước khi chạm vào nham thạch, giống như mất điện giữa chừng, Phan Mẫn “a” một tiếng rồi dừng lại trên không.
Thành công rồi!
Phan Mẫn nặng nề thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô chưa kịp thả lỏng, thì trạng thái tạm dừng kết thúc, cô ngã xuống lớp cỏ mọc giữa mấy khối nham thạch.
Bây giờ năng lực tạm thời mất hiệu nghiệm, tuy hơi lôi thôi và yếu ớt, nhưng ít nhất cô vẫn sống.
Phan Mẫn lảo đà lảo đảo đứng dậy khỏi mặt đất, quần áo trên người đã rách tươm, lộ ra da thịt trầy xước. Cô nhìn trái phải một vòng, phải xem xét hoàn cảnh xung quanh.
Đáy vực gần như không có ánh sáng chiếu vào, khắp nơi đều là cỏ dại với những phiến lá sắc nhọn, cùng đám cây thấp bé. Hình như những cây đại thụ cao lớn đều tập trung trên đỉnh núi.
Phan Mẫn ngẩng đầu lướt nhìn về phía trước, rồi vội vỗ mông chạy lấy người.
Tiếp tục đi về phía trước là tầng 4, nghe nói là một vùng biển lớn. Vừa có thứ gì đột ngột bùng nổ khiến Phan Mẫn thấy cả người đau nhức, đầu óc ong ong, có dấu hiệu kiệt sức.
Bây giờ cô chỉ mang một cái thìa, một viên đá màu xám không biết tên, còn có…
Phan Mẫn nhìn vào máy liên lạc trên cổ tay – CMN (con mẹ nó), Ngải Cát chết tiệt, sao anh không nói cho tôi biết mã số sử dụng chứ!
Phan Mẫn giơ tay lên, nhìn máy liên lạc nhỏ gọn xinh xắn kia, vì để phù hợp với thói quen của người Trái Đất, nên mô phỏng theo cái đồng hồ.
Sắc trời dần tối, bấm bấm mấy cái mới mở được cái đèn chiếu sáng trên máy liên lạc, màn hình còn hiển thị đồng hồ 24 tiếng – nhưng cô cũng không biết sử dụng chức năng vốn có của máy liên lạc, cô không biết số liên lạc của ai cả.
“Ngải Cát chết tiệt!” Cô gào lên một tiếng.
[Tìm thấy người này.] Trong máy liên lạc vang lên một âm thanh điện tử nam giới xa lạ, [Nhắc lại, tìm thấy người này, xin nhập lại họ tên, địa chỉ, chức vụ để đối chiếu.]
“…”
Phan Mẫn trừng mắt, trừng mắt nhìn vào cổ tay như thể trên đó có quỷ.
— Máy liên lạc trên TV mà cô thấy đều phải nhập số.
Chẳng lẽ đây là máy liên lạc tự động tìm kiếm đời mới nhất? Rồi lúc nãy cô bấm lung tung mở nút nguồn?
Phan Mẫn nhanh chóng tích tụ oán khí trong lồng ngực.
“Ngải Cát chết tiệt! Người ngoài hành tinh vô ý thức vô trách nhiệm, nói cho tôi biết một tiếng là máy tự động tìm kiếm thì anh sẽ chết hả!”
[Tìm thấy người này, nhắc lại, tìm thấy người này, xin nhập lại họ tên, địa chỉ, chức vụ để đối chiếu.]
Phan Mẫn ráng bình tĩnh một chút, nói: “Ngải Cát, địa chỉ tầng thứ 9.”
[47 đối tượng, xin nhập họ hoặc chức vụ.]
Phan Mẫn suy nghĩ, hình như không thấy Ngải Cát nhắc đến họ của anh, vì thế nói: “Lĩnh chủ Ngải Cát tầng thứ chín.”
[Đang kết nối, sau khi đối phương đồng ý sẽ tiến hành trò chuyện.]
Vài giây sau, đèn chỉ thị trên máy liên lạc chuyển từ màu đỏ sang màu xanh biếc.
[Kết nối thành công, ngài đang trò chuyện với lĩnh chủ tầng thứ chín Ngải Cát, lần này trò chuyện cách tầng, tín hiệu có thể không ổn định, cảm ơn đã sử dụng dịch vụ của chúng tôi.]
Vừa nói xong, màn hình máy liên lạc rực sáng, rồi xuất hiện hình ảnh một người, anh ở trong một thiết bị hình trứng, trên người cắm rất nhiều ống dẫn màu đỏ.
“Phan Mẫn! Em đang ở đâu?”
H2O: Vì thi cử nên truyện bị delay vài tuần, mong các bạn thông cảm! Giờ mình sắp nghỉ hè rồi, thời gian rảnh rỗi, đảm bảo post đều tay!
Chương sau Phan Mẫn chiến đấu chính diện với bạch tuộc nhé (thỏa mãn giấc mơ nữ cường của các vị ^^). Còn mình thì đang ráng làm đến chương 26 – chương mà Ngải Cát ghen (dễ thương lắm luôn ^o^)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét