Vì những câu chuyện hoàn

THÀNH PHỐ CỦA MẶT TRỜI - CHƯƠNG 22

Không có nhận xét nào
BÙNG NỔ

CHUYỂN NGỮ: H2O


Trên máy liên lạc tỏa ra ánh sáng mờ mờ.

Phan Mẫn ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt. Cả ống dẫn đỏ đọc như máu, là lấy từ cơ thể Ngải Cát ra hay truyền vào người Ngải Cát? Dù thế nào cũng không phải chuyện tốt lành.
Bên kia, Ngải Lệ Toa thông báo với Ngải Cát: [Đã hoàn thành định vị tam giác.] Đồng thời, trên mặt tường hiện lên bản đồ đa chiều tầng năm, dưới vách núi gần quần thể cây mẹ, điểm được tô đỏ chính là vị trí của Phan Mẫn.

[Phát hiện hổ răng cưa và bạch tuộc sáu tua, khoảng cách nửa km, đang nhanh chóng tiếp cận.] Ngải Lệ Toa cảnh báo, trên bản đồ, sinh vật nguy hiểm được đánh dấu đỏ ở vùng lân cận.

“Mau tìm nơi trốn!”

Vừa dứt lời, trên máy liên lạc của Phan Mẫn lập tức hiện lên bản đồ toàn cảnh giống hệt với bản đồ Ngải Cát đang xem. Sau khi tự động điều chỉnh tỉ lệ hiển thị, có thể thấy hai điểm màu nâu đang điên cuồng di chuyển tới vị trí của cô, mà ở vùng khác, một điểm màu xanh đậm biểu thị một loài thực vật rất nguy hiểm với người Trái Đất.

Phan Mẫn loạng choạng đứng dậy, Ngải Lệ Toa giúp cô tìm được một hang núi tự nhiên, cửa hang vô cùng nhỏ hẹp, hổ răng cưa khổng lồ chắc không thể chui qua. Mũi tên trên máy liên lạc cho biết khoảng cách an toàn.

Không lâu sau, hai bên núi vang lên những tiếng “sột soạt”, Phan Mẫn cố quay đầu lại nhìn, thấy cái hang đã ở ngay trước mặt, cái cửa nhỏ hẹp bị dây leo che khuất, lại thấy bên cạnh có mảnh vỡ máy móc trông na ná đĩa bay, bị bóp méo và ăn mòn vô cùng thê thảm.

“Né sang phải!” Ngải Cát bỗng kêu lên.

Phan Mẫn chưa kịp nghĩ gì, né sang phải theo phản xạ.

Ngay sau đó cô liền nhìn thấy một con hổ to như con voi đang giơ móng vuốt về hướng cô chạy trốn.

“Né sang trái!” Ngải Cát nói.

Lần này Phan Mẫn không may mắn như vậy, khả năng vận động của người Trái Đất có hạn, Phan Mẫn chỉ cảm thấy cái lưng căng cứng, bị thứ gì đó trăng trắng dinh dính cuốn quanh eo. Cô cúi xuống liền thấy một cái xúc tua bạch tuộc to khỏe, trên đó có 8 cái giác hút lớn, cào lên da cô đau đớn.

Sáu tua bạch tuộc túm lấy cô, nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên. Phan Mẫn cố giãy dụa vài cái, trông thấy tận mắt loài “bạch tuộc” và “hổ răng cưa” mà Ngải Cát nhắc tới.

Hai con đều là đại gia hỏa.

Con hổ răng cưa kia sao có thể là hổ được, cơ thể nó to lớn như voi châu Á, ngón đòn lợi hại nhất không phải là móng vuốt, mà là cái răng nanh chìa ra ngoài miệng đến cả nửa mét. Nổi lên cạnh cái răng nanh là hàng răng cưa, có thể tưởng tượng khi nó cắn con mồi, sẽ gây ra vết cắn đáng sợ thế nào.

“Gầm—” Con hổ răng cưa ngửa đầu gào thét, dường như muốn dọa con bạch tuộc đang giành con mồi với nó chạy đi.

Còn con bạch tuộc sáu tua, lại là loài vật khiến người ta rét lạnh cả người, giống như tổ hợp giữa nửa thân trên của người Kent và nửa thân dưới của bạch tuộc, là một thất bại của tạo hóa, cả cơ thể nhơm nhớp dịch thể, hơn nữa ở nửa người trên, lại phủ một lớp màng đen trông như vảy cá, khuôn mặt méo mó như vô cùng đau đớn.

Phan Mẫn cười khổ, “Ngải Cát, nên làm gì bây giờ?”

Máy liên lạc bên kia không có ai đáp lại. Cô giơ tay lên nhìn, thấy mất tín hiệu rồi.

Con bạch tuộc bị hổ răng cưa chọc giận, nó nhe răng, hình như gừ gừ vài tiếng ra oai.

Xúc tua quấn lấy Phan Mẫn như rắn rết, càng lúc càng chặt, vung Phan Mẫn lên cao, lấy hành động khoa trương này đe dọa hổ răng cưa.

Quả đúng như bữa tiệc của quái vật, hai tay Phan Mẫn cố gỡ xúc tua, gắng gượng tranh thủ thời gian cho mình.

Con mồi trong rừng rậm hiển nhiên không dễ tìm như vậy, hổ răng cưa chần chừ một lát, liền rít lên một tiếng chói tai, nó khẽ cúi người lùi lại hai bước, bổ nhào về phía bạch tuộc.

Phan Mẫn chỉ cảm thấy cơ thể bạch tuộc khẽ khuỵu xuống, như lò xo bật lên độ cao ba tầng lầu, “phịch” một tiếng, cả người nó “dán” lên vách đá. Mà Phan Mẫn, vì bị nhấc lên cao, nên bây giờ cô như một mảnh vải đón gió, hai chân lơ lửng trong không khí.

Phía dưới, cọp răng cưa đã bổ nhào qua, bất kể là lùm cây hay đại thụ, đều đổ rạp hết cả.

Nó lắc lắc đầu, rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía trước, chuẩn bị đợt tấn công thứ hai.

Con bạch tuộc đột nhiên há mồm, thật sự là há rất to, trên gương mặt giống như gương mặt người Kent, khóe miệng có lẽ kéo đến tận mang tai. Nó phun ra dịch thể màu tím, Phan Mẫn bị nó đong đưa giữa không trung, ngửi thấy mùi vị vô cùng kích thích.

Sau khi con hổ răng cưa nhanh nhẹn tránh né, dịch thể phun hết vào cây cối và mặt đất, thoáng chốc đã vang lên tiếng “xèo xèo”, chúng dùng tốc độ khó tin mà ăn mòn hết thảy, chỉ còn khói trắng bốc lên.

Trong trận chiến này, hổ răng cưa hiển nhiên vô cùng kiêng kị, sau khi không cam lòng khò khè vài tiếng, liền rút lui vào sâu trong rừng cây.

Trước tình huống nguy hiểm như vậy, Phan Mẫn có dự cảm, cơ thể mình sẽ bùng nổ một loại năng lượng không tên.

Cô bình ổn hơi thở, nhớ lại quãng thời gian còn ở tầng thứ chín, ngày nào đó tan tầm từ bệnh viện về nhà, trên đường chứng kiến một sự kiện. Lĩnh chủ tầng thứ chín Ngải Cát chiến đấu với lĩnh chủ tầng thứ ba Mobiduote, tuy không thể nhìn thấy hiện trường, nhưng khi cột năng lượng màu vàng phá hủy lớp tường bao của sân vận động, cảm giác năng lượng đột nhiên bùng nổ, loại ham muốn công kích mãnh liệt ấy…

Con bạch tuộc cuối cùng cũng có thể một mình hưởng thụ mĩ thực. Nó cười khà khà mấy tiếng, đôi mắt vô tình đảo qua đảo lại trên người Phan Mẫn.

Phan Mẫn không dám lơi lỏng, nhìn chằm chằm vào từng hành động của nó. Ngày trước thầy giáo đã từng dạy cô, dù là người hay động vật, mũi luôn là một trong những bộ phận nhạy cảm yếu ớt nhất, chỉ cần đấm một cú ngoan độc lên mũi, dù hắn là Tarzan hay là Arnold Schwarzenegger [1], chắc chắn sẽ đau đến khóc ròng ròng – đương nhiên Tarzan không có mũi, thầy giáo đã nói như vậy. Cô đang đợi giây phút con bạch tuộc “hưởng thụ” mình kia.

[1] Arnold Schwarzenegger: được coi là một trong những gương mặt quan trọng nhất trong lịch sử môn thể hình, tổng cộng bảy lần thắng giải Mr. Olympia.

Nhưng, con bạch tuộc lại có vẻ kinh hãi.

Nếu Phan Mẫn biết đọc được tâm lí động vật, không chừng có thể biết nguyên nhân nó kinh hãi, vừa rồi nó bắt đầu siết chặt hơn, muốn dùng xích tua bóp cổ con mồi này, nhưng, tới bây giờ trông Phan Mẫn vẫn tràn đầy sức sống.

Cuối cùng, nó “đứng thẳng” trên vách đá, hơn mười cái xích tua chống đỡ cơ thể, lộ ra nửa thân dưới của nó. Xúc tua siết chặt lại một cách rối rắm, sau đó kéo Phan Mẫn về phía nửa thân dưới.

Trước kia Phan Mẫn chưa từng tiếp xúc với hệ thống động thực vật kỳ lạ trên hành tinh Kent, nên hẳn không biết bạch tuộc sáu tua dù mang nửa thân trên hình người, cũng ăn bằng miệng giống người, nhưng nó căn bản không có mũi nên cô hoàn toàn không có cơ hội tặng nó một cú ngoan độc.

Chính là phía thân dưới, ở giữa những gốc xúc tua, là cái mồm toàn răng nanh của nó.

Khi nó há mồm, lúc nhúc, hơn mười lớp răng nanh như cá mập xao động “soàn soạt”.

Nước bọt róc rách chảy từ đó xuống.

Bị, bị dính rồi!

Phan Mẫn kinh ngạc chớp mắt, hôm nay… là lần thứ hai rồi.

Trước đó bị đám con non Đảng Trắng liếm, bây giờ lại bị dính nước bọt.

Nước bọt vẫn đang chảy xuống róc rách, như tắm bằng vòi hoa sen vậy, hơn nữa càng lúc càng gần.

Phan Mẫn vừa mới tập trung năng lượng, giờ giống như thuốc nổ bị châm ngòi, nổ “đùng đoàng” một tiếng, một làn sóng năng lượng vọt vào mồm con bạch tuộc.

Hình như làn sóng kia thiêu đốt khiến cả người nó co rúm lại, nhất thời lỏng tay buông Phan Mẫn ra, cô vội với tay túm lấy một dây leo trên vách đá, đu người xuống dưới.

Con bạch tuộc rơi xuống đất ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm, cả cơ thể to lớn giật giật, xúc tua vung vẩy điên cuồng, trên khuôn mặt xấu xí là vẻ hận thù căm phẫn.

Nửa thân trên như vậy, dù có tỷ lệ hoàn mĩ gần bằng người Kent, vẫn khiến người ta vừa nhìn đã thấy chán ghét rồi.

Nó vươn xúc tua về phía Phan Mẫn, Phan Mẫn buông sợi dây ra, lại bay vào không trung.

Đối với một người Trái Đất sống trong thời bình mà nói, Phan Mẫn không thể làm tốt hơn được nữa, nhưng thứ cô đối mặt không phải là một sinh vật mà người Trái Đất biết, mà là một con bạch tuộc khổng lồ, nó còn có thể phun ra dịch thể có tính ăn mòn. Phan Mẫn tránh được xúc tua không ngừng vươn tới, nhưng không tránh được dịch thể màu tím theo ngay sau đó, cô thậm chí còn không biết con bạch tuộc phun dịch vào lúc nào.

Dòng chất lỏng nóng hổi phun trúng vào tay trái cô, đến cả máy liên lạc cũng vang lên tiếng xèo xèo, chỉ trong nháy mắt, cô lập tức cảm thấy đau đớn đến tê tâm liệt phế, rốt cuộc năng lượng cũng không thể giữ cô trên không nữa, cô nặng nề rơi xuống đám lá rụng dày trên mặt đất.

Đây là một loại đau đớn khó có thể diễn tả bằng lời, ngâm cả cánh tay vào nước sôi chắc cũng chỉ đau đến thế mà thôi, mắt Phan Mẫn dần mờ đi, đầu óc như bị xé toạc ra, đau đến mức không nói nổi, thế nên cũng không biết mình đã ngã xuống đất rồi.

Ngoại trừ mùi axit kích thích, còn có thể ngửi thấy mùi thịt bị thiêu cháy khiến người ta khó chịu, cô cầm cánh tay đang bốc khói, dường như không phải cơ thể của mình nữa, run run cọ chỗ thối rữa lên đám lá rụng.

Lớp dịch thể trên cánh tay vẫn còn tác dụng, nếu không lau chùi sạch sẽ, e rằng chúng sẽ ăn mòn đến tận gân cốt.

Con bạch tuộc “sột soạt” đi về phía Phan Mẫn, xúc tua lúc nhúc trên mặt đất như những con trăn.

Phan Mẫn ngẩng đầu, quang cảnh trước mặt dần dần trắng xóa, đã sắp ngất rồi, lại vẫn ngoan cố nhìn chằm chằm vào con bạch tuộc.

Con bạch tuộc chảy nước bọt, đi qua chỗ còn sót lại chút dịch thể, nó vốn bắt được con mồi ngay trong gang tấc, thoạt nhìn vô cùng ngon miệng, tuy phản kháng mấy lần, nhưng kiệt sức yếu đuối chỉ như phù dung sớm nở tối tàn mà thôi.

Nó giơ một nửa số xúc tua lên, cả cơ thể giống như cái nồi khổng lồ, định chụp xuống con mồi.

Nhưng động tác của nó cứng đờ giữa không trung, nó cảm thấy cơ thể nóng quá, bắt đầu từ thân dưới, rõ ràng không có nguồn nhiệt nào, lại giống như bị nham thạch nóng chảy bao quanh, tràn ra tứ phía. Nó vặn vẹo muốn giãy dụa, nhưng chỉ phí công phí sức, cả thân dưới bỗng nhiên bốc cháy.

Cơ thể được dịch thể bao bọc không dễ gì bốc cháy, vậy mà bây giờ lại bốc cháy rồi, sau khi ngọn lửa màu xanh lan lên, cơ thể bạch tuộc nhanh chóng co rút lại.

Nó hét lên một tiếng chói tai, vang xa vào rừng rậm.

Nỗi sợ hãi trước khi chết này của nó khiến động vật từ xa vểnh tai lắng nghe, cảnh giác quan sát những nguy hiểm xung quanh.

Cuối cùng, toàn thân con bạch tuộc bị thiêu trụi, nửa thân trên vốn yếu ớt giờ cháy thành một đống tro tàn, nửa thân dưới như cành cây khô khét lẹt.

Phan Mẫn hổn hển đứng dậy, trong khoảnh khắc sinh tử ấy, dường như cô lĩnh hội được một loại năng lượng, loại năng lượng không phải đến từ bản thân, mà tồn tại ngay trong tự nhiên.

Đau đớn nơi cánh tay bị đống hỗn loạn trước mắt xua tan hết, chưa bao giờ cô tập trung suy nghĩ như bây giờ, sau đó cô nghe thấy một âm thanh đến từ chính tự nhiên, đó là một loại dao động khó có thể giải thích, tồn tại như có như không.

Có lẽ đó là thứ ngôn ngữ xinh đẹp của sóng năng lượng.

Cơ thể bạch tuộc còn sót lại tỏa ra mùi thịt nướng, dù như thế nào, đã thấy nguyên dạng, lại thấy quá trình bốc cháy của nó, Phan Mẫn tuyệt đối không thể coi nó là đồ ăn được.

Cô quay người, khập khiễng đi vào hang động trong vách núi. Toàn thân không còn chút sức lực nào, cô cuộn mình trên mặt đất lạnh lẽo mất đi ý thức.

Không có nhận xét nào :