THÀNH PHỐ CỦA MẶT TRỜI - CHƯƠNG 23
QUÁI THÚ
Mấy mẩu đá vụn rơi vào mặt, Phan Mẫn dần tỉnh lại. Cô chậm rãi co mình, ôm lấy cánh tay bị thương, sau đó mở mắt.
Phía cửa hang vang lên những tiếng phì phò trầm thấp, và cả tiếng móng vuốt cào lên đá. Cái hang này rất hẹp, hơn nữa lại quanh co, Phan Mẫn loạng choạng đứng dậy, thăm dò xung quanh, sau đó trông thấy con hổ răng cưa lúc nãy đã quay lại, giờ đang khoét đá.
Tạm thời không có gì nguy hiểm, Phan Mẫn ngồi bệt xuống đất, từ từ thả lỏng cánh tay phải đang che miệng vết thương.
Hơn nửa cánh tay trái đã không còn như tay người nữa, cả da và lớp dưới da bị ăn mòn gần hết, chỉ còn lại phần thịt đang thối rữa, trước khi bất tỉnh, Phan Mẫn đã rất cẩn thận lấy ngón tay bịt lại, nhưng vẫn chạy trời không khỏi nắng, có chỗ còn bị dính ngón tay vào.
Không biết có thể trông đợi vào phương pháp trị liệu tiên tiến của người Kent không, hay sau này sẽ tàn phế vĩnh viễn. Thực tế đả kích khiến Phan Mẫn thoáng chốc không nói nên lời.
Còn cái máy liên lạc, hoàn toàn không trông mong gì được nữa.
Sau vài phút im lặng, đầu óc Phan Mẫn mới nhận ra chuyện khẩn cấp nhất bây giờ. Cô nén cơn đau, lấy ra một hộp cứu thương trong túi, bên trong có vài loại thuốc có thể dùng, chính là thuốc giảm đau và thuốc kháng sinh.
Nếu không đau đến ngất đi, là một người đã tốt nghiệp y khoa, Phan Mẫn chắc chắn sẽ xử lý vết thương của mình trước. Mà bây giờ, dù có uống ngay, thuốc giảm đau cũng phải mất vài phút mới có thể phát huy tác dụng.
Thời gian ngày một gay go, trong hang núi cũng không có nước, cổ họng khát khô hết cả, không biết đã bao lâu cô chưa uống nước.
Phan Mẫn lấy ra một cái đèn pin, có lẽ đứng dậy đi lại sẽ khiến bản thân phân tâm một chút. Trong hang núi đầy đá vụn và cỏ dại, cô chậm rãi bước về phía trước, thỉnh thoảng bị vấp đá khiến cô thất tha thất thểu. Có lẽ đây cũng không phải một ý kiến hay, cơn đau khiến cả người kiệt sức, hai chân run rẩy như nhũn ra đến nơi. Ai bảo phân tâm sẽ không đau nữa chứ!
Nhưng cô vẫn tiếp tục đi, trong bóng đêm, hang động càng lúc càng ẩm ướt, có lẽ phía trước là một mạch nước ngầm.
Khát quá, quả thực cơn khát còn khó chịu hơn cả cơn đau.
Cùng lúc đó, một con rô-bốt [1] từ trên trời đáp xuống, dừng trước cửa hang Phan Mẫn ở.
[1] nguyên văn là cơ giáp (机甲) có thể hiểu là cỗ máy có người điều khiển bên trong, giống như thế này:
Nửa thân cháy đen của bạch tuộc vẫn ở chỗ cũ, bị hổ răng cưa ngoạm mất một miếng, lại vì mùi vị không ngon nên vứt sang một bên. Hổ răng cưa đang khoét hang cảnh giác quay đầu lại, nhìn về phía rô-bốt hình người màu xanh đậm kia.
Rô-bốt cao bằng hổ răng cưa, các đốt ngón tay linh hoạt, trên lưng nổi lên một công tắc nguồn quan trọng. Giữa cái áo phòng hộ in ký hiệu GD, là tên gọi tắt của viện binh khẩn cấp người Trái Đất do thành phố thực dân đào tạo.
[Số GD-W2 đã tới khu vực mục tiêu, xác nhận nằm ngoài vùng kiểm soát của Đảng Trắng, bây giờ bắt đầu tìm kiếm cứu viện.] Máy tính bên trong cơ giáp phát ra chỉ thị.
Rô-bốt hình người lập tức hạ trọng tâm, rút ra con dao trong cánh tay trái, chuẩn bị tấn công kiểu báo hoa.
Hổ răng cưa quay lại, gầm gừ mấy tiếng uy hiếp. Rô-bốt trước mặt thoạt nhìn khó có thể nuốt trôi, bạch tuộc nướng ít ra còn ăn được, còn con trước mặt này có nhai cũng sái quai hàm, cố lắm cũng chỉ ngoạm được hai miếng, hổ răng cưa nó căn bản không hứng thú, chỉ muốn nhanh nhanh đuổi đi thôi.
Trong khoang thuyền rô-bốt, một người đàn ông tay chân thon dài ngồi cố định trên ghế, thoạt nhìn sức trẻ tràn trề, tỉ lệ khung xương như thế thể hiện thân phận người Trái Đất của anh.
Anh mặc trang phục nén trọng lực, đầu đội mũ cảm ứng não từ đặc chế, hơn nửa khuôn mặt khuất sau miếng kính bảo hộ màu nâu đậm, không thấy rõ mặt mũi ngũ quan, nhưng từ khóe môi ở ngoài lớp kính, có thể biết đó là một người nghiêm túc.
Anh là Vương Văn Đạt vừa gia nhập đội viện binh khẩn cấp, là một trong những người Trái Đất mới di dân vào thành phố.
“Phát hiện hổ răng cưa một đầu, có loại bỏ không.”
[Có thể loại bỏ.] Máy tính ra chỉ thị.
Hổ răng cưa đột nhiên nhe răng nhào tới, rô-bốt bước chân nhanh nhẹn, tránh được cặp răng chết người kia.
Theo văn bản “Đại cương tiến hóa” mà người Kent biên soạn, hổ răng cưa đã tồn tại từ thời người Kent mới khai sinh, trải qua quá trình đấu tranh sinh tồn lâu dài, dần hình thành tính cách hung ác gian manh, cùng với hệ phản xạ cực nhanh.
Hổ răng cưa quay ngoắt lại, ngoạm một miếng lên bả vai rô-bốt hình người, hai chân thuận thế ghì chặt đối phương.
Trong đó có một cái răng đâm xuyên qua ngực khoang rô-bốt, xẹt qua trước mặt người lái. Đây là tình huống vô cùng nguy hiểm, dù thông qua mũ cảm ứng điều khiển rô-bốt tấn công kẻ địch cũng là việc rất mạo hiểm, người bình thường sẽ không chọn hành động mạo hiểm như vậy để đánh địch.
[30% cơ thể bị trói, có thể sử dụng hình thức lật người lẩn tránh.]
“Đó chính là điều tôi muốn.” Vương Văn Đạt nói.
Lời còn chưa dứt, rô-bốt đã ngã xuống đất, kéo cả hổ răng cưa ngã cùng.
Hổ răng cưa không ngừng giãy dụa, muốn thoát khỏi rô-bốt, nhưng cái răng của nó lại đâm sâu vào khung máy, nhất thời không rút ra được. Vả lại cú ngã đột ngột này khiến nó mải giãy dụa mà không chú ý đến nguy hiểm cận kề, đến khi cảm giác phần bụng lành lạnh, hổ răng cưa rốt cuộc cũng chú ý đến, bấy giờ thanh kiếm rô-bốt cầm trong tay đã đâm vào cơ thể nó, hơn nữa sóng xung kích bắt đầu lan tỏa cực nhanh, đợt sóng bỏng rát lập tức xé toạc bụng hổ.
[Xác nhận hổ răng cưa đã chết, thời gian chiến đấu 40 giây, rô-bốt tổn hại 10%, có thể tự động phục hồi, đạt thành tích chiến đấu xuất sắc.]
Trong hang động.
Phan Mẫn không nhớ mình đã đi được bao lâu, đại khái cũng không đi xa lắm, nhưng không gian bỗng trở nên trống trải.
Trong hang không có ánh sáng nào, đèn pin là nguồn sáng duy nhất, vùng chiếu sáng có hạn, khiến người ta liên tưởng đến bộ phim điện ảnh “Quái vật dưới hang sâu” [2] ở thế giới Trái Đất ngoài kia. Bộ phim kinh dị đó kể về những người bạn mạo hiểm đi vào một hang động bí ẩn, gặp phải bộ tộc ăn thịt người, cuối cùng không ai có thể đi ra.
[2] Tên gốc The Descent (黑暗侵袭), tên Tiếng Việt: Quái vật dưới hang sâu/ Hang động quái vật. Link phim (có vietsub): http://www.hayhaytv.vn/xem-phim/phim-the-descent-quai-vat-duoi-hang-sau-hd-363432326E61.html
Trong hang động không một bóng người là chuyện rất khủng khiếp, nhưng Phan Mẫn cố gắng không nghĩ tới những chuyện ấy, cô nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, cơn khát thúc giục cô bước tiếp.
Tiếng bước chân thỉnh thoảng xen lẫn tiếng vấp đá, Phan Mẫn do dự rồi thôi không sờ soạng phía trước nữa, không biết có phải vì nhớ tới bộ phim “Quái vật dưới hang sâu” kia không mà thấy sởn tóc gáy, dường như ở sâu trong bóng tối có thứ gì đang nhìn chằm chằm vào cô.
Cô thoáng dừng lại, không phát hiện có sinh vật khác, vì thế cẩn thận bước đi từng li từng tí, nhưng đôi vai lại vểnh lên nghe ngóng. Cuối cùng chỉ nghe thấy tiếng mình, cô xác nhận không có sinh vật nào khác.
Phan Mẫn đột nhiên quay đầu lại, rọi đèn pin vào vách đá nơi phát ra âm thanh, nếu không để ý kỹ, nhìn thoáng qua thì chỉ thấy vách đá gồ ghề, mà Phan Mẫn lại thấy một con trăn đá khổng lồ không thấy đuôi.
Không biết con trăn ấy đã quan sát cô bao lâu, thân nó to như cái chậu, con mắt cỡ cái cốc đang nhìn cô trừng trừng, màng mắt vừa khẽ động.
Nó thở sâu một hơi, luồng khí bao trùm cơ thể cô, dù nói thế nào, Phan Mẫn cũng thấy đây không phải chuyện tốt lành gì. Ngay sau đó chỉ thấy nó hắt hơi, một luồng khí hôi thối lan tỏa trong gió. Phan Mẫn nắm chặt đèn pin, quanh người cô xuất hiện một lớp bảo vệ vô hình, gió tát vào lớp đó, vang lên tiếng rít gào, hiển nhiên trong hơi thở con trăn phun ra còn có nọc độc chết người.
Con trăn thấy tấn công không hiệu quả, liền lao tới nhanh như chớp.
Phan Mẫn chiếu đèn pin vào nó, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm về phía ấy, có thể thấy cơ thể nó cũng màu xanh nhạt giống như động vật máu lạnh thông thường, nhưng cô có cảm giác, mình có thể tăng nhiệt độ cơ thể nó.
Màu xanh nhanh chóng trở thành màu vàng, trước khi trăn đá tiếp cận, Phan Mẫn đã tận mắt chứng kiến trăn đá trở thành màu đỏ. Một cơn gió lạnh từ sâu trong hang động thổi ra, khi gió bay qua thân trăn đá, giống như miếng sắt nóng gặp hơi nước, tạo ra cảnh tượng bốc hơi kì dị.
“Xèo” một tiếng, lớp vảy của trăn đá bắt đầu bốc cháy, ngay sau đó là cả cơ thể, nó đau đớn uốn mình giãy dụa một hồi, cuối cùng co thành một dúm, cho biết nó đã chết rồi.
Ánh sáng từ con trăn đá bốc cháy tỏa ra đủ chiếu sáng một vùng rộng lớn, Phan Mẫn không dám dừng bước nữa, cô nắm chặt tay, tiếp tục lên đường tìm nguồn nước.
Phan Mẫn vô cùng căng thẳng, dù là bạch tuộc sáu tua, hổ răng cưa, hay trăn đá, trong một ngày gặp phải quá nhiều nguy hiểm, liên tục sử dụng thứ năng lượng con người không nên có, Phan Mẫn cảm thấy rất hỗn loạn, rõ ràng thiếu nước nên kiệt sức, vậy mà tinh thần lại kích động, không biết phải dừng lại thế nào.
Sau khi thuận lợi đi được một khoảng khá dài, Phan Mẫn phát hiện ở đây còn có vật phát sáng.
Ánh sáng màu xanh mờ nhạt.
Cô bất chợt nhớ ra, cúi xuống nhìn vào quần áo của mình, ánh sáng tỏa ra từ trong túi. Cô lấy viên bụi thạch kia ra, bây giờ, bụi thạch vốn mất đi ánh sáng lại tỏa sáng trong tay cô lần thứ hai.
Có những loài sinh vật sục sôi vì thứ ánh sáng này, Phan Mẫn không biết điều đó, bụi thạch có một ít đặc tính đi ngược lại với các nguyên tắc vật lý trong vũ trụ, ánh sáng nó phát ra có thể xuyên qua mấy lớp đá, dù là ánh sáng xám, cũng có thể khiến sinh vật hành tinh Kent cảm thấy như ánh mặt trời chói lọi.
Sau khi Ngải Cát nhận được bụi thạch, vẫn đặt nó trong lớp tường đặc biệt, chỉ khi bị kim loại đặc biệt bao quanh thì phóng xạ của nó mới không khuếch tán.
Trong hang động nhanh chóng vang lên tiếng “bộp bộp”, càng lúc càng nhiều, không biết có mấy ngàn sinh vật đang bay đến.
Dưới ánh sáng của bụi thạch, có thể dễ dàng nhìn thấy bộ mặt dữ tợn của chúng. Loại sinh vật này có họ hàng với chuột nhà, vẻ ngoài lại giống chó Shar Pei [3] thu nhỏ, mồm đầy răng hô chìa ra ngoài, bay bằng hai cánh.
[3] Shar Pei: một giống chó Trung Quốc
Phan Mẫn đã từng nhìn thấy chúng trên chương trình thế giới động vật hành tinh Kent, có một cái tên xấu xí là chuột ăn thịt người.
Cô lướt nhìn chằm chằm vào lũ chuột ăn thịt người ùn ùn kéo đến, lùi vào một góc chật hẹp, cơ thể chúng cũng màu xanh lam như động vật máu lạnh, nhanh chóng chuyển thành màu đỏ, nhưng cái khó lúc này là số lượng.
Phan Mẫn chưa bao giờ đối mặt với số lượng lớn như vậy, cô cố gắng nhớ lại những lúc luyện tập khi ở nhà lĩnh chủ, từ dập tắt đúng một ngọn nến, đến đồng thời hơn 10 cái, khoảng thời gian luyện tập ấy đúng là có ích.
Cố gắng mở rộng tầm mắt, vì tinh thần tập trung cao độ, Phan Mẫn không chú ý đến, ánh sáng từ bụi thạch trong tay càng lúc càng rực rỡ, ánh sáng xám lúc này đã trở nên sáng rõ như ban ngày.
Cùng lúc Phan Mẫn tấn công, một con chuột lao đến trước mặt cô bị bốc cháy toàn bộ, trước khi chạm vào cô đã biến thành một đám tro tàn không có khả năng uy hiếp, rồi dần tan biến.
H2O: Edit chương này nhiều chỗ rờn rợn ==” Mình sợ nhất là chuột, đây lại là chuột ăn thịt người nữa, thật là kinh khủng!!!!!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét