HƯU THƯ KHÓ CẦU - CHƯƠNG 03
CHƯƠNG 03
CHUYỂN NGỮ: THANH THANH
Bởi
vì
không
có
chú
rể, nháo động
phòng,
giở khăn voan, ẩm
lễ hợp
cẩn từng
cái
từng cái nghi lễ
phiền phức
dứt khoát được
miễn hết.
Mặc dù ba mẹ
chồng bị
náo
loạn hết
một phen, nhưng
Mục vương phi xem ra cũng hiểu đạo lý, đến giờ Dậu, vẫn không quên sai lão bà tử đem rau quả, các thức ăn nguội tới mỗi thứ đều có tám món, trong đó có một chén cháo bào ngư được hầm trong niêu đất rất hợp khẩu vị với tôi, hương thơm ngào ngạt, vào miệng ngon lành.
Mục vương phi xem ra cũng hiểu đạo lý, đến giờ Dậu, vẫn không quên sai lão bà tử đem rau quả, các thức ăn nguội tới mỗi thứ đều có tám món, trong đó có một chén cháo bào ngư được hầm trong niêu đất rất hợp khẩu vị với tôi, hương thơm ngào ngạt, vào miệng ngon lành.
Đại
thẩm thấy
tôi
ăn uống
hăng
say, cũng
vui vẻ đứng
một chỗ
không
chịu đi, chỉ
bảo rằng
chén cháo này dù nhìn ưđơn giản,
thế nhưng
chế biến
rất công phu. Trước
hết phải
dùng
loại gạo
được
vận chuyển
từ phương
Bắc tới,
nấu hỗn
hợp gạo
và
nước suối
trên
lửa liu riu ninh trong vòng nửa
canh giờ, sau đó rắc
lúa
mì
lên
nồi cháo đang sôi, dùng lửa
to nấu nhừ
trong vòng
hai canh giờ, cuối
cùng
mới dùng nước
bào ngư loại
bỏ sạch
hoa giao, một nồi
cháo
bào
ngư tìm hoa giao lúc
này mới
hoàn
thành.
Tôi với
Kỳ
Nhi vừa nghe kể
chuyện say sưa,
vừa nhét một
chút
tâm
lót
bụng, vừa
thấy cái bát cạn
đáy, đại
thẩm không đợi
tôi
mở miệng
đã dọn
bát
đi, để
lại cho tôi một
phen oán
giận. Chén dĩa của
quý
tộc vốn
rất nông, tôi vừa
mới nếm
được
có
một chút, hạ
nhân
của quý tộc
không
hiền lành chút nào, cũng không hỏi
xem chủ tử
có
ăn no không, cứ
thu dọn chén dĩa rồi
mở cửa
chuồn mất.
Thế
nhưng là một
cô
gái
rộng lượng
của thế
kỷ 21, tôi quyết
định
những bất
hòa
này
đều
do tàn
dư chế
độ
phong kiến đầu
độc
nên
không
so đo
với nam nữ
phụ lão ấu,
vì
thế tôi và Kỳ Nhi nói chuyện
được
một lát rồi
bảo chuẩn
bị dọn
dẹp đi ngủ.
Nói đến
chuyện từ
lúc
tôi
xuyên
qua tới giờ
chưa được
yên
tĩnh
chút
nào,
một phen kinh ngạc
lúc
ban ngày.
Đại
kinh là
vừa mở
mắt ra đã không biết
bị cái tên đẹp
trai nào
giở trò, cường
hôn; nhị kinh là vô cớ
bị Kỳ Nhi nhét vào
kiệu hoa, xuất
giá;
tam kinh là vì cùng với vị
“cát ca” làm cho sợ
hãi kia, bái đường. Quả
thật là… một
ngày
nhiều màu nhiều
vẻ.
Bây giờ
nằm trên một
cái
giường lớn
vô
cùng
thoải mái, mới
đột
nhiên
phát
hiện ra thể
xác
của vị
công
chúa
này
không
chịu nổi
sức ép, vô cùng mệt
mỏi, Kỳ Nhi cũng coi
như lanh lợi,
vừa giúp tôi kéo kéo chăn vừa
nói
huyên
thuyên:
“Công chúa nên đề
phòng
với Mục
vương phi, chuyện
hôm
này
nô
tì
nghĩ
bà
ấy
sẽ không bỏ
qua đâu”.
Tôi nhắm
mắt lại
không
lên
tiếng, mặc
kệ đi mặc
kệ đi, bây giờ
tôi
chỉ muốn
ngủ một
giấc.
Kỳ Nhi lại
nói:
“Ngoài ra còn chuyện
Phò
mã
đi làm công vụ
cũng
rất kỳ quặc,
nô
tì
vừa mới
hỏi mấy
nha hoàn
trong phủ việc
thế tử
đi đâu, các người
họ ai cũng ấp
úng”
Tôi đã nói Kỳ Nhi không tham gia
vào đội chó săn rất
đáng tiếc,
chậc chậc,
mới đến
vương phủ
có
nửa ngày, nàng cũng đã tìm rõ được
thật hư.
Kỳ Nhi lại
nói:
“Nô tì thấy
chuyện “cát ca” bái đường
hôm
nay đều
do Vương phi toàn quyền
sắp xếp,
tỉ mỉ
sắp đặt.
Mục đích chính là trả
thù
chuyện công chúa ngủ
lại khách điếm,
ngày
mai công
chúa
nhất định
không
được
sơ suất”.
Kỳ Nhi chăm sóc chủ
nhân
tôi
rất tốt,
nhưng tôi e rằng
tối nay cô ấy
sẽ không ngừng
huyên
thuyên
ở
bên
lỗ tai của
tôi,
liền dùng cái lỗ
mũi
“ân” một
tiếng, trở
người, đi ngủ.
Lúc tỉnh
lại, đã là sau nửa
đêm, Kỳ Nhi thì chẳng
biết tung tích ở
đâu, ngược
lại ở
đây lại
có
một vị
khách
không
mời mà đến.
Nhìn chằm
chằm tên Hắc
y nhân
đang đứng
bên
giường của
tôi,
tôi
theo bản năng rụt
chân
lại, mồ
hôi
lạnh nhỏ
giọt.
Đại
ca à,
ngươi xem ngươi
tới thì cũng đã tới
rồi, còn che mặt
làm
gì hả? Bộ ngươi
nghĩ
ngươi che mặt
là
ta không
có
cách
nhận ra đôi mắt
phượng trong veo của
ngươi chính là của
cái
tên
lúc
ban ngày
đã hô hấp
nhân
tạo giúp ta sao, chính là anh mắt
phượng đẹp
trai thuận tiện
giúp
ta lau nước miếng
sao? Cho dù
trời tối
mù
mịt gương
mặt của
ngươi cũng không cần
phải như
rừng rậm
u ám
ôm ngực
đứng
ở
bên
giường của
ta a, ngươi không biết
người dọa
người, dọa
chết người
sao?
Tôi há miệng
thở dốc,
nhưng lại
không
phát
ra tiếng.
A? Có khi nào là bị
điểm
á huyệt
như trong truyền
thuyết? Hèn gì đại
ca mắt phượng
đẹp
trai này
lại cứ
kiêu
ngạo mà đứng
ở
bên
giường của
tôi
cũng
không
sợ tôi la lên.
Tôi vừa
đỡ
cổ vừa
thử thử,
mồ hôi trên trán của
rớt lộp
độp.
Ôi chúa ơi,
ban ngày
vị đại
ca đẹp
trai này
giúp
tôi
làm
hô
hấp nhân tạo
thì
cũng đành, giờ
này là nửa đêm, hắn
cũng
không
cần phải
lẻn vào đây cứu
chuộc linh hồn
của tôi chứ?
Ca mắt
phượng đẹp
trai ánh mắt
thâm
thúy,
hạ giọng
nói:
“Công chúa thật
sự muốn
gả cho An Lăng Nhiên?”
Nghe vậy,
lưng tôi cứng
đờ,
mắt choáng váng.
Có ý gì?
Đại
ca mắt phượng
đẹp
trai thấy thế,
đột
nhiên
ánh mắt
sáng
quắc, kích động
tiến lên một
bước nắm
lấy tay của
tôi
run rẩy nói:
“Chỉ
cần ngươi
lắc đầu,
ta có
thể lập
tức mang ngươi
đi!”
Tôi tiếp
tục há hốc
mồm, đủ
loại sự
tình
sáng
sớm hôm nay bắt
đầu
nhanh chóng vận hành trong đầu
óc tôi, phút chốc,
một suy nghĩ đáng sợ
từ đáy lòng tôi xuất
hiện, tôi cực
kỳ
sợ hãi. Nhưng
bên
tai còn
vang vọng giọng
nói
gì
đó, tôi nín thở
lại nghe, thiếu
chút
nữa là té xuống
đất.
Giọng
nói
kia cũng
không
chịu dứt,
triền triền
miên miên mà cứ bên tai tôi hát:
Em là gió, anh là cát…
XX nhà ngươi
cái
XX! Sao cả cái tình tiết
Hương phi và Mông Đan cũng đem vô đây hả?
Không
chừng đại
ca mắt phượng
đẹp
trai này
là
bạn trai cũ của
công
chúa,
công
chúa
vì
nước hi sinh, tự
nguyện gả
vào
Trung Nguyên, chàng trai si tình này tâm liền
trông
ngóng
theo sát
tới đây. Lúc ở
khách
điếm,
ca mắt phượng
đẹp
trai phát
hiện người
mình
yêu
bị trái mận
tra tấn đến
chết đi sống
lại, liền
giúp
đỡ
phun trái
mận ra, thuận
tiện độ
khí.
Sau khi cùng
bọn Kỳ Nhi trở
về, hắn
không
tiện ra mặt,
nên
đợi đến bây giờ
mới lẻn
vào
Mục vương
phủ?
Tôi sợ
tới mức
toàn
thân
run run, nếu để
cho Mông
Đan biết
tôi
là
Hương phi giả,
không
biết sẽ
tra tấn tôi như
thế nào. Ca mắt
phượng đẹp
trai thấy tôi run lẩy
bẩy, lại
cho là
tôi xúc động. Tròng mắt
lóe
sáng,
ôn nhu nói:
“Ngươi
đừng
sợ, ta liền
giải huyệt
cho ngươi.”
Dứt
lời, ngón tay ca mắt
phượng đẹp
trai xoát
xoát
hai cái
lướt nhanh trên ngực
của tôi, bị
ăn đậu
hủ xong tôi chỉ
thấy cổ
họng hơi
hơi căng thẳng,
dường như
đã có thể
nói
chuyện được.
Ho khan hai tiếng,
đầu
óc tôi lại
bị uốn
cong thêm
hai vòng.
Nếu
ca mắt phượng
đẹp
trai này
là
tình
lang của công chúa, hai người
gặp mặt
nhau phải ôm đầu
khóc
lóc,
tình
ý triền
miên
mới đúng, tại
sao lại điểm
á huyệt
của đối
phương chứ?
Bàn tay bị
ca mắt phượng
đẹp
trai nắm chặt,
lúc
này
tôi
mới phát hiện
bản thân mình thất
thần đến
lợi hại.
Một
phen đẩy
đại
ca đẹp
trai ra, tôi
đưa
lưng về
phía
hắn trầm
giọng nói:
“Ngươi
đi đi. Tâm ý của
đại
hiệp bản cung xin nhận,
nhưng nếu
bản cung đã gia nhập
Mục vương
phủ, lại
cùng
tướng công bái đường
thành
thân,
bản thân sống
là
người của
Mục vương
phủ, chết
làm
ma ở Mục
vương phủ.”
Nói xong câu nói cuối
cùng,
đến
bản thân tôi cũng phải
run rẩy, buồn
nôn thật. Bất
luận vị
đại
ca mắt phượng
đẹp
trai này có phải Mông Đan hay không, nếu
hắn đã che mặt,
thì vị
Hương phi giả
tôi
đây đành tạm
thời lấy
cớ trời
tối không biết
hắn là ai vậy.
A di đà
phật thỉnh
các
loại Bồ
Tát
phù
hộ, nhất
thiết không được
lộ ra dù nửa
điểm
sai lầm, bằng
không
mặc kệ
người trước
mắt này có phải
là
Mông
Đan hay không, tôi cũng sẽ
bị đại
biểu nhân dân trong Mục
vương phủ
gỡ thành tám mảnh.
“Ngươi
——” phía sau truyền
đến
một tiếng
thở dài thật
mạnh, một
lát
sau mới nghe thấy
hai chữ:
“Bảo
trọng.” Sau đó là tiếng
của sổ
mở, tiếng
gió lùa vù vù.
Thật
lâu
thật lâu sau, lâu đến
nỗi sau lưng
tôi
đều
ướt
nhẹp mồ
hôi,
tôi
mới dũng cảm
quay đầu
lại xem xét. Trăng sáng nhô cao, cửa
sổ mở
toang, ca mắt phượng
đẹp
trai quả thực
đã đi rồi.
Tôi
hung hăng
thở phào nhẹ
nhõm,
còn
chưa kịp
lấy tay vỗ
vỗ trái tim nhỏ
bé
đã chịu
đủ
giày
vò,
tiếng đập
cửa liền
truyền đến.
Tôi giật
mình
từ trên giường
nhảy dựng
lên,
bất quá cũng không tốt,
tiếng đập
cửa này là từ
của lớn
truyền đến,
kèm
theo, còn
có tiếng gọi
ngọt ngào của
Kỳ
Nhi:
“Công chúa, nên rời
giường rồi.”
Tôi lau một
phen mồ hôi lạnh
trên
đầu,
“Đến
đây”.
Mở
cửa trước,
tôi
quay đầu
lại ngắm
nhìn
cửa sổ
đã bị
mở một
nửa, bên ngoài trăng
sáng sao thưa, dựa
vào!
Lúc này rõ ràng vẫn là buổi
tối, sao Kỳ Nhi lại
kêu
tôi
rời giường.
Ở trước
cái
gương đồng,
tôi
miễn cưỡng
ngáp
một cái lần
thứ mười
hai.
Đang chuyên tâm giúp tôi bới
tóc
Kỳ Nhi nhìn thấy hai cái đồng
tiền lộ
ra xinh xắn, “Chắc
tại tối
hôm
qua công
chúa
ngủ không được
ngon?”
Tôi lặng
lẽ cười
một tiếng,
ngoài
miệng nói: “Không tồi
không tồi”. Trong lòng
cũng đã thầm kêu rên một
trăm
lần, tôi vốn
không
ngủ có được
hay không? Bị
vị đại
ca mắt phượng
đẹp
trai làm
phiền, còn chưa
kịp chuẩn
bị ngủ
tiếp đã bị
ngươi mang theo ba tiểu
nha hoàn
hùng
hùng
hổ hổ
tới gọi
– rời
giường.
Tôi lần
đầu
chứng kiến
cổ nhân chải
tóc,
đương
nhiên
ngạc nhiên gấp
trăm
lần, mở
to mắt nhìn chằm
chằm Kỳ Nhi trong gương
đồng,
chọc cho ba tiểu
nha hoàn
cười đến
rơi nước
mắt. Tôi cũng không so đo tính
toán, chỉ nghe Kỳ Nhi nói,
Trung Nguyên không giống ở
quê
nhà,
chải tóc cũng không
giống nhau. Tôi nghe xong mới
phát
giác
hôm
nay Kỳ
Nhi cũng không chải tóc thành bím, ngược
lại giống
mấy tiểu
nha hoàn
bình
thường, chải
búi
tóc
thành
hình
ngọc thố
đính ở
trên
đầu,
trâm
hoa, điếu
trụy, ngay cả
vòng
tay và
quần áo đều
cùng
ba người kia giống
nhau như đúc, bất
quá
Kỳ
Nhi của tôi trời
sinh lanh lợi, lại
là
tâm
phúc
của vị
công
chúa
xấu số
trước kia, so với
ba nàng
tự nhiên là ba phần
xuất chúng hơn.
Thế
nhưng so với
cái
kiểu đầu
đầy
tóc
tối hôm qua, tôi cảm
thấy kiểu
tóc
này
thiếu đi bảy
phần linh khí, hơn
ba phần cũ kĩ. Nghĩ đến
đây, tôi không khỏi
thổn thức,
quả nhiên bước
vào
cửa Mục
vương phủ,
chính
là
người của
Mục vương
phủ, mà ngay cả
nha đầu,
cũng
lấy gà theo gà lấy
chó
theo chó.
Đầu
óc đang ngao du đến
lợi hại,
tôi
tự nhiên cảm
thấy suy nghĩ trầm
xuống, kéo cái cổ
cũng
không
thể nhúc nhích theo.
Nhìn búi tóc phượng
hoàng
to đùng
trên
đầu
trong gương, cùng đủ
loại các thứ
lay động,
thoa cài
tóc
ngọc trai của
công
chúa,
tôi
líu
lưỡi nói:
“Không cần
phải mang tóc giả
nặng như
vậy chứ?
Đổi
cái
khác
được
không?” Bộ
dạng này thật
đúng là giống
một con chim công.
Kỳ Nhi mở
to mắt, “Đương
nhiên
không
được!”
Một
hồi nháy mắt
ra hiệu Kỳ Nhi mới
xoay người nói nhỏ
với tôi:
“Chắc
công
chúa
đã quên, lúc ở
nhà
mẹ đẻ,
chúng
ta đặc
biệt mời
người từ
Lạc Vân quốc
đến
dạy người,
nữ tử
xuất giá phải
tuân
thủ tam tòng tứ
đức.
Trong tứ đức
này
dung nhan* của phụ
nữ chính là điều
quan trọng nhất.”
*Công dung ngôn hạnh.
Da mặt
tôi
run lẩy bẩy,
khóe
mắt liếc
qua ba tiểu nha hoàn, vội
vàng
giả bộ
cười to ra vẻ
như đã hiểu.
“Ha ha, làm sao lại
không
nhớ hả,
ha ha ha!”
Chuyện
tôi
“mất
trí
nhớ”
chỉ có mình Kỳ Nhi biết
rõ,
bằng không bị
ba người của
Mục vương
phủ này nghe thấy,
nói
không
chừng có ngày truyền
tới trong lỗ tai của
bà
Mục vương
phi nham hiểm kia, thế
thì… không phải
rất tuyệt
vời sao.
May mắn
là,
Kỳ
Nhi rất dễ
lừa, tôi nói tôi mất
trí
nhớ nàng cũng tin, đúng là một
đứa
nhỏ ngu ngốc
chỉ biết
bảo hộ
chủ nhân, cũng không định
bán
đứng
tôi
nói
cho người của
Mục vương
phủ chuyện
công
chúa
bị “mất
trí nhớ”,
tại hạ
bất tài, cũng may kiếp
trước học
chuyên
ngành
nghiên
cứu cổ
văn,
biết được
chút
ít tập
tục của
cổ nhân:
Con gái trước
khi xuất giá, trong nhà nhất
định
phải mời
chị dâu hoặc
mẫu thân đại
loại là trưởng
bối đến
chỉ dạy
con gái,
sau khi xuất giá phải
ưng
thuận hiếu
kính
với cha mẹ
chồng, hầu
hạ trượng
phu, phải đoan trang hiền
thục như
thế nào, phải
làm
một thê tử
tốt ra sao.
Đương
nhiên,
hay nhất là ở
phía
sau, chị dâu hoặc
mẫu thân sẽ
lấy một
ít đông cung đồ
dạy con gái làm sao nối
dõi
tông
đường. Lạc
Vân
quốc so với
tập tục
bộ lạc
của công chúa khác xa một
trời một
vực, nói vậy
chính
là
như vậy,
đổ
mồ hôi mới
có
thể đặc
biệt từ
Lạc Vân quốc
mời một
người trên danh nghĩa là “cô” đến
dạy công chúa tam tòng tứ
đức.
Nói tới
tứ đức
này,
tôi
cũng
tính như là biết
được
một phần,
vì
thế nhanh chóng khoe khoang
học vấn
để
loại bỏ
nghi ngờ trong lòng mấy
tiểu nha đầu.
“Phụ
dung ta biết ta biết,
trong tứ đức
còn
có phụ đức,
phụ ngôn, phụ
công.”
Tôi bắt
đầu
đếm
ngón
tay, Kỳ
Nhi vừa lòng mà gật
gật đầu:
“Công chúa là kim chi ngọc
diệp, phu nhân lại
là
Vương phi, lần
đầu
tiên
người đi thỉnh
an, đương
nhiên
phải ăn mặc
trang trọng một
chút
mới xứng
với thân phận
của hai người.”
Tôi nhếch
miệng không nói, không ngừng
gật đầu,
ấn
tượng tốt
trong lòng
đối
với Kỳ Nhi bất
giác
lại tăng thêm ba phần.
Tiểu
nha đầu
dâng
trà
bên
cạnh nói:
“Nếu
thiếu phu nhân đã hiểu
rõ,
vậy cần
phải nhanh lên, phòng bếp
đã chuẩn
bị tốt
củi lửa.”
Tôi nháy mắt
mấy cái, có chút không tin vào lỗ tai mình.
“Đùa đấy
hả?” Củi
lửa? Chẳng
lẽ Lạc
Vân
quốc bọn
họ có thói quen tắm
rửa lúc sáng sớm?
Ách ~ phải chi có thời
gian rảnh rỗi,
tôi
tình
nguyện trở
về phòng ngủ
thêm
một lát.
Một
tiểu nha hoàn khác thấy
tôi
hỏi vậy,
trái
lại thể
hiện thái độ
khá
tốt.
“Thiếu
phu nhân
chỉ mới
đến,
đại
khái
có
điều không biết,
cô
dâu
mới của
Lạc Vân quốc
chúng
ta điều
phải tự
tay mình
pha trà
cúng
bái
bài
vị tổ
tiên
và
cha mẹ chồng,
hành
lễ như
vậy mới
được
cho là
có
hiếu đạo”.
Ai phát minh ra cái quy tắc
biến thái này hả?
Ngủ cũng không cho tôi ngủ
một giấc
ngon, lại bắt
tôi
đi xuống
bếp tự
mình
nấu nước
pha trà
cho bọn họ?!
Kỳ Nhi thấy
tôi
trừng trừng
mắt, lại
kéo
kéo
ống
tay áo
nhẹ giọng
nói:
“Công chúa không phải
vừa mới
nói
sao? Tứ đức
chính
là
phụ đức,
phụ ngôn, phụ
dung và
phụ công. Phụ
đức,
phụ ngôn Mục
Vương phi từ
lúc
cưới cô làm dâu đã cho người
dò
la rõ
ràng,
phụ dung này nô tì đã giúp cô trang điểm
xong rồi, còn phụ
công… thì cứ
dựa vào chính bản
thân
của cô đi.”
Dứt
lời, Kỳ Nhi lại
vỗ vỗ
bả vai của
tôi
coi như an ủi,
đưa
lưng về
phía
ba tiểu nha đầu
cho tôi một cái nháy mắt
khó
hiểu. Nhất
thời, tôi có cảm
giác
kinh khủng của
một kẻ
trộm thuyền
bị bẽ
mặt.
Ngoại
trừ châm trà lạy
tổ tiên, phụ
công
này… sẽ
không
có cái gì không tốt
đang chờ
tôi
đó chứ?
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét