HƯU THƯ KHÓ CẦU - CHƯƠNG 04
CHƯƠNG 04
CHUYỂN NGỮ: THANH THANH
Dựa
theo gia quy của An Lăng gia, trước
khi gà còn chưa gáy sáng, tôi phải
diện một
thân
trang phục như
khổng tước,
đẹp
đẽ
quý
giá,
ung dung nhàn
nhã
đến
phòng
bếp nấu
nước, pha trà. Sau đó tiếp
tục đến
từ đường
của tổ
tiên
An Lăng
gia
dâng trà, mặc cho bên cạnh một đám lớn bà tử tán gẫu nghe đến lim dim. Cái gì mà cố cố lão gia là một đại tướng quân, chết trên sa trường, thái lão gia kế thừa sự nghiệp gia phụ, khi bọn tạo phản thừa dịp hoảng loạn ám sát Hoàng thượng đã thay người cản một đao a, lão gia An Lăng Tiêu chiến thắng liên tiếp, đánh đuổi biết bao nhiêu người Man Di a… thao! Dù sao cũng là một đám người ngu ngốc chết vì trung quân ái quốc.
dâng trà, mặc cho bên cạnh một đám lớn bà tử tán gẫu nghe đến lim dim. Cái gì mà cố cố lão gia là một đại tướng quân, chết trên sa trường, thái lão gia kế thừa sự nghiệp gia phụ, khi bọn tạo phản thừa dịp hoảng loạn ám sát Hoàng thượng đã thay người cản một đao a, lão gia An Lăng Tiêu chiến thắng liên tiếp, đánh đuổi biết bao nhiêu người Man Di a… thao! Dù sao cũng là một đám người ngu ngốc chết vì trung quân ái quốc.
Trái lại
có
một điểm
tôi
nghe rất rõ, hóa ra An Lăng Tiêu và Đương
kim Thánh
thượng Lạc
Diên
đế
cũng
không
có
quan hệ họ
hàng.
Tước vị
Mục vương
này
cũng không phải sinh ra đã có, toàn là do tổ
tiên
tích
đức.
An Lăng
Tiêu,
cha hắn nhờ
hơn hai mươi
năm
trước hộ
giá
có
công,
thay Lạc Diên đế
cản một
đao, lúc này mới
được
phong tước vị
vương gia, ban thưởng
đất
ban thưởng vàng, cơm
no áo
ấm.
Tôi nghe nghe rồi
lại lặng
lẽ ngáp một
cái.
Lão
bà
tử mắt
sắc, một
bên
thao thao bất tuyệt,
một bên vẫn
dùng
khóe
mắt liếc
vào
cái
hứng thú rã rời
của tôi, vội
vàng
mỉm cười
mở cái nệm
hương mời
tôi
quỳ
xuống, dập
đầu
xuống đất
tượng trưng
hai cái
liền thay tôi thắp
hương. Ngoài miệng
lại giải
thích:
“Công chúa là kim chi ngọc
diệp, hiển
nhiên
không
cần tự
mình
dâng
hương, dập
đầu
cũng
không
cần.”
Tôi cảm
thấy lão bà tử
này
rất có hiểu
biết, quyết
định
về sau sẽ
bồi dưỡng
thành
tâm
phúc,
cùng
Kỳ
Nhi nội ứng
ngoại hợp.
Nghĩ đến kế
hoạch như
thế, tôi cảm
thấy rất
cao hứng, vừa
gật đầu
vừa nhếch
mép.
Chưa
đến
một lát, Kỳ Nhi liền
đánh nát mộng
đẹp
của tôi.
Lúc đi qua hoa viên, Kỳ Nhi lặng
lẽ lôi kéo ống
tay áo
của tôi nói: “Bà tử
này
nói
nhảm quá, theo tập
tục quy định
của Trung Nguyên: nàng dâu mới
xuất giá nhất
định
phải tự
mình
quét
tước từ
đường,
phải tự
mình
thắp nhang lên bài vị
tổ tiên để
thể hiện
lòng
tôn
kính
và
hiếu thuận.
Lão
bà
tử này ngay cả
chân
hương cũng không cho công
chúa chạm vào, chắc
là
chê
chúng
ta đến
từ vùng hoang di, công chúa lại
chưa hợp
phòng
với phò mã, không tính là thê tử
danh chính
ngôn
thuận.”
Cuối
cùng,
thấy một
đám hạ
nhân
của Mục
vương phủ
đã đi xa, bốn bề
vắng lặng,
Kỳ
Nhi lại liếc
mắt đưa
tình
bỏ thêm một
câu:
“Người
trong Mục vương
phủ vốn
xem chúng
ta như người
ngoài!”
Sự
thật chứng
minh, Kỳ Nhi của tôi đích thật
là
một trinh thám giỏi,
ngay cả loại
tập tục
nhỏ bé này nàng cũng hiểu
rõ
ràng.
Sự thật
cũng
chứng minh, Kỳ Nhi của
tôi
đích thực
là
một nha hoàn tốt,
châm
ngòi
ly gián
bới móc ngọn
nguồn, mọi
thứ nàng đều
phát
huy tối đa.
Vì thế
sau buổi nói chuyện
với Kỳ Nhi, đôi mắt
tôi
liền hừng
hực lửa.
Bà
mẹ chồng
chết tiệt,
trời còn chưa
sáng
tôi
đã phải
ngồi dậy
chẻ củi
pha trà,
chuẩn bị
cả nửa
ngày
còn
coi tôi
như người
ngoài?
Người ngoài lại
còn
để
cho tôi
vừa quỳ vừa
lạy! Tôi rốt
cuộc cũng biết
cái
gì
gọi là mục
mục mộc
du đầu
Vương phi là một
người phụ
nữ cổ
hủ thích so đo. Tối
qua bà
ta đưa
tới một
chén
cháo
gì
gì
đó hại
tôi
sáng
sớm phải
bò
dậy đi vệ
sinh, ách
~ khụ khụ… Mặc
dù
buổi sáng đi vệ
sinh là
chuyện bình thường,
thế nhưng
tôi
vẫn hoài nghi bà ta đã hạ
bã
đậu
trong đó!
Bây giờ
sáng
sớm tinh mơ
bảo tôi dậy
pha trà,
rõ
ràng
là
đang chơi
tôi
mà!
Mặc
dù
có
hơi chần
chừ, nhưng
tôi
thấy vẻ
mặt của
Mục vương
phi cũng
không
được
tốt lắm,
bưng trà kính bà, cũng khó tránh oán thầm.
Chẳng qua Mục
vương phi rõ ràng là một
người cận
thị, tôi có liếc
mắt nhìn bà cũng không có ai nhìn thấy,
thái
độ
lạnh nhạt
tiếp nhận
chén
trà
uống ngay rồi
đưa
tiền lì xì.
Tôi bĩu môi dập
đầu,
không
tình
nguyện nói: “Cám ơn
mẹ.”
Kỳ Nhi thay tôi nhận
tiền lì xì, tôi chờ
câu
nói
“ngoan” đứng
dậy đi kia của
Mục vương
phi, ai ngờ Mục
Vương phi dùng cái khăn thơm
che che khóe
miệng, mới
mơ hồ
đạm
mạt nói:
“Lần
sau pha trà
phải dùng nước
sôi
hơn, còn biết
dùng
17 phiến lá là tốt
rồi, buổi
trưa thường
hay mệt.”
Tôi căm tức
nhìn
Mục vương
phi, ngọn lửa
nhỏ vừa
mới tắt
lại bắt
đầu
bùng
lên.
Cho dù
là
tôi
là
người có trình độ,
có
tố chất
của một
phụ nữ
thế kỉ
21, tính
tình
có
hiền lành không cần
phải nói, gặp
loại chuyện
như thế
này
vẫn nhịn
không
được
mà
mắng một
câu:
XX nhà
ngươi cái XX, pha trà cho bà dù có không tốt,
lại còn muốn
tính
sổ với
tôi, được
lắm! Khiêu khích tôi hết
một hồi,
vẫn không gọi
tôi
đứng
dậy.
Cũng may Mục
vương là một
người có đạo
lý,
thấy Mục
vương phi làm khó tôi, vội
vàng
nâng
tôi
dậy nói: “Ý của
mẹ chồng
con là
công
chúa
mới đến,
một vài quy tắc
không
biết không thể
trách
được,
nên
mới từ
từ dạy
cho con”
Tôi nghe thấy
một âm thanh cực
kỳ
nhỏ, một
tiếng hừ
lạnh truyền
từ lỗ
mũi
ra.
Mặc
dù
âm thanh nhỏ
như tiếng
muỗi kiêu, nhưng
so với tôi, Mục
vương đứng
gần Mục
vương phi hơn
nên
chắc chắn
đã nghe thấy,
có
điều
sắc mặt
hắn dù có hơi
xanh sau đó
lại lập
tức khôi phục
tươi cười
nhếch miệng
nói:
“Bất
quá
từ nay về
sau đều
là
người một
nhà,
công
chúa
tới lui không cần
phải khách khí, không biết
khuê
danh của công chúa là…?”
Thấy
sắc mặt
Mục vương
cười còn khó coi hơn
cả khóc, tôi cảm
thấy vô cùng bi ai! Còn tưởng
đâu đường
đường
xứng với
danh hào
Đại
tướng quân uy vũ, giờ
xem ra, ông
cũng
chỉ là một
Vương gia sợ
vợ. Vợ
mình
ở
trước mặt
con dâu
mới cưới
không
chừa cho mình mặt
mũi,
bản thân còn phải
nói
sang chuyện khác để
tránh
dẫn đến
xấu hổ.
Đúng rồi,
vừa rồi
Mục vương
An Lăng
Tiêu
hỏi tôi cái gì? Khuê danh của
công
chúa?
Chậm
chạp xoay chuyển
đầu óc nhớ
lại câu hỏi
của An Lăng Tiêu, tôi mới
giật mình tỉnh
ngộ, sau đó kinh hãi.
Đêm động
phòng
hoa chúc đêm qua, tôi cùng Kỳ Nhi ngồi
đối
diện trên tân giường,
nói
chuyện trời
đất.
Công
chúa
thích
ăn cái gì, uống
gì,
bình
thường có thói quen gì, tính tình như
thế nào tôi điều
nhất nhất
thăm
dò
từ chuyện
to đến
chuyện nhỏ,
chỉ vị
không
muốn ở
Mục vương
phủ để
lộ dấu
vết nào, nhưng
rốt cuộc… lại
quên
hỏi đại
danh công
chúa.
OTZ… Chẳng
lẽ, trời
định
diệt tôi đây sao?
An Lăng Tiêu thấy
tôi
không
động
đậy,
giật nhẹ
khóe
miệng vừa
nghi vừa gọi:
“Công chúa?”
Lời
nói
vừa thốt
ra, tôi
liền thở
phù
phù
một cái quỳ xuống.
Ở trong phòng bây giờ,
ngoài
Mục vương,
Mục vương
phi cùng
vài
nha hoàn
và
bà
tử bên cạnh,
nghe nói
ngồi hai bên trái phải
và
bên
dưới còn có 3 người
khác nhau. Có lẽ là biểu
muội họ xa
của Mục
vương phi cùng em trai và em dâu của
Mục vương
gia. Vì thời gian cấp
bách,
nên
Kỳ
Nhi vẫn chưa
kịp tìm hiểu
thông
tin rõ
ràng
của ba người
này.
Thế nhưng
tôi
nhìn
ba cái
tên
mỏ nhọn
nhiều chuyện
bọn họ
cũng
chả có tốt
lành
gì.
Trên
danh nghĩa
nói
là
đến
xem con dâu
mới về,
không
phải đến
muốn coi tôi làm trò cười
sao?
Lúc này thấy
tôi
đột
nhiên
quỳ
xuống, trong mắt
ba người này đều
rực lên ánh sáng đủ
màu.
Nếu người
ta đã
vất vả
như thế,
ngồi cả
buổi sáng cũng vì muốn
xem trò
hay, tôi
sao lại không giúp bọn
họ thành toàn!
Tôi thầm
hắng giọng,
trong mắt đầy
ắp
nước mắt,
ngẩng đầu
dậy. Trong mắt
Mục vương
có
phần kinh ngạc,
Mục vương
phi ngồi đối
diện, làm bộ
nâng
tay áo
lên
lau nước mắt.
Tôi
âm thầm
cười mỉa:
“Khi con dâu chờ
lệnh đến
Trung Nguyên
liền quyết
định,
nhất định
phải làm thiên hạ
đệ
nhất vợ
hiền. Bắt
đầu
từ thời
khắc đó, con dâu đã không quan tâm tên mình là gì. Trung Nguyên có câu nói, lấy
chồng theo chồng,
lấy chó theo chó. Thế
nên,
phụ hãn* của
con đặc
biệt lấy
cho con một cái tên Hán gọi
là
—— Liêm Chi”.
*Phụ hãn: hoàng tôc người Hán thì gọi Phụ vương, còn dân du mục thì gọi là phụ hãn, đồng nghĩa là cha.
Yên lặng,
yên
lặng.
Yên lặng
như chết.
Tôi một
bên
tiếp tục
nức nở,
một bên dùng khóe mắt
quan sát
bốn phương
tám
hướng, có phải
là
diễn hơi
bị quá không? Sao không
có phản ứng
gì
hết?
“Tốt
lắm!” Một
lúc
lâu,
trên
đỉnh
đầu
tôi
truyền đến
giọng nói kích động
khó
mà
kìm
nén
của An Lăng Tiêu, lại
đỡ
tôi
đứng
lên
lần nữa.
Anh mắt An Lăng Tiêu nhìn tôi đã không còn như
trước nữa.
“An Lăng Tiêu ta là một
người thẳng
thắn, chính là có sao nói vậy.
Công
chúa
vừa mới
vào
cửa, ta còn có chút do dự,
lúc
này
xem ra… thật
sự là lấy
bụng tiểu
nhân
mà
đo lòng quân tử.
Nếu đã như
vậy, bổn
vương từ
chối thì thật
bất kính, trước
tiên
gọi công chúa một
tiếng Liêm Chi.”
Tôi nhìn An Lăng Tiêu dõng dạc,
bộ dạng
hăng
hái
sôi
nổi hái đầu
người trên chiến
trường, kìm lòng không đậu
mà
run lẩy bẩy.
Đánh cho cái lương
tâm
ngủ gật
của tôi dần
dần trở
nên
tỉnh táo, có phải
tôi
nói
dối hơi
quá
đáng không? Lừa
những người
khác
còn
được,
Mục vương
này
từng chút một
đều
là
tấm lòng son, cái tình này tôi làm sao mà chịu
nổi!
Chuyện
này,
đã quấy
nhiễu tôi một
thời gian rất
lâu
về sau, thậm
chí
tôi
thường hay gặp
ác mộng.
Trong mộng, An Lăng Tiêu oán giận
hiện ra, vừa
bóp
cổ tôi vừa
hỏi: tại
sao lại lừa
ta, tại sao lại
lừa ta?!!!
Về
sau về sau đó nữa,
Kỳ
Nhi nói cho tôi biết, sau ngày hôm đó, trên đùi của
nàng
có
thêm
một vết
bầm to. Nguyên nhân là do tôi biểu
diễn thật
sự rất
khoa trương, cô ấy
mất sức
của chín trâu hai hổ,
nhéo
đùi mới
không
cười ra tiếng.
Càng
khủng bố
hơn là, so với
tôi
đồng
chí
An Lăng
Tiêu
diễn càng khoa trương
hơn, thật
sự là khổ
thân
cô
ấy
mà!
Cho nên mới
nói,
tiểu nha đầu
chính
là
tiểu nha đầu.
Lúc
đó Mục
vương phi người
ta cũng
nhìn
ra tướng công bà đang cố
ý thăm dò tôi, thấy
chúng
tôi
một người
so với một
người càng diễn
càng
khoa trương hơn,
cũng
chỉ cười
lạnh hừ
một tiếng:
“Trái lại
cũng
rất tốt!”
Ngồi
ở
phía
dưới, biểu
muội của
Mục vương
phi thấy biểu
tỷ mình lên tiếng,
cũng
sợ quá nhàn hạ,
vuốt mông ngựa
cười khanh khách nói: “Cái tên này của
công
chúa
ngược lại
rất hay! Trách không được
có
câu,
không
phải người
một nhà thì không vào một
cửa. Liêm Chi Liên Chi*, biểu
tỷ ta tên Túc Phượng,
công
chúa
kêu
Liên
Chi, không phải vừa
vặn là một
nhánh
hoa bị Phượng
hoàng
lửa của
biểu tỷ
ta giẫm… lên sao?”
*Liên chi: hình như là hoa
sen.
Cái bà biểu
muội họ xa
quá ba mươi chết
tiệt này, lại
là
một lão Từ
nương, nói chữ
“giẫm” lại
cố tình nhấn
mạnh xuống.
Tôi
nghe mà
nổi da gà, tôi mà biết
mụ Mục
vương phi này tên là Túc Phượng,
tôi
sẽ gọi
là
Hải Long, cắn
chết ngươi,
cắn chết
ngươi! Ngao ngao ngao!
(Mèo lười: chị ơi, hình như rồng đâu
có kêu như vậy…)
Mặc
dù
trong lòng
đã đem Túc Phượng
cùng
biểu muội
bà
ta chà
đạp
chà
đạp
hàng trăm hàng nghìn lần. Nhưng
xét
thấy quy tắc
vàng
đó là “Người
dưới mái hiên, không
thể không cúi đầu”, tôi đang cân
nhắc xem nên dùng từ
ngữ nào ôn nhu nhất,
có
hàm
nghĩa
ác độc
nhất đánh trả
Mục vương
phi kia, chợt nghe bên ngoài truyền
đến
một âm thanh vội
vàng:
“Thiếu
gia về rồi,
thiếu gia về
rồi!”
Giọng
nói
vang từ xa đến
gần, từ
thấp đến
cao, bang bang bang vang vào phòng trong.
Nghe thấy
tin này,
bộ dạng
xem náo
nhiệt vừa
rồi của
mọi người
đều
thay đổi
sắc mặt.
Ba cái
tên
người ngoài mỏ
nhọn toàn bộ
ngậm miệng
hết, thở
mạnh cũng không dám, như
lâm
đại
địch.
Mục vương
phi lại trở
nên
vô
cùng
gấp gáp, bị
kích
động
đến
nỗi ra cửa
ngóng
trông.
Mục vương
còn
kỳ
quái
hơn, bộ
dạng nghiến
răng
nghiến lợi
tức giận
quát:
“Tên tiểu
súc
sinh, biết về
nhà
rồi sao?” Dứt
lời định
lao ra giết người,
cũng
may có
ba cái
người ngoài kia dùng sức
kéo
ông lại
khuyên
bảo. Mục
vương phi cũng chỉ
nói,
chờ Nhiên Nhi trở
về nói một
hai ba bốn, lúc đó ông có động
thủ lần
nữa bà tuyệt
không
ngăn
cản.
Tôi nhìn xung quanh mọi
người tập
trung thành một vòng, cùng Kỳ Nhi liếc
nhau, rất ăn ý đứng
vào
trong góc.
Quả
nhiên,
tôi
và
Kỳ
Nhi đã dự đoán đúng. Cái gì mà đi tục
vụ công sai, tất
cả đều
do công
chúa
qua loa tắc trách, tên An Lăng Nhiên này… đừng
nói
là
không
phải vì ghét công chúa Man Di tôi, nên mới
đào hôn đó chứ?
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét