HƯU THƯ KHÓ CẦU - CHƯƠNG 06
Cảm
giác
của tôi lúc này giống
như uống
phải Hoắc
hương chính khí tán*
[Đây là một bài thuốc Đông y gồm có: Hoắc hương, Cát cánh, Phục linh,
Hậu phác (Khương chế), Tô diệp, Bạch truật, Bán hạ khúc, Bạch chỉ, Đại phúc bì, Trần bì, Chích thảo. Còn vì sao nó lại có tên này thì xin lỗi tại hạ không biết.]
Kẻ
bất tài tôi kiếp
trước vốn
sợ khổ,
không
bị nhức
đầu
dữ dội
tuyệt đối
không
chạm tới
thứ tên Hoắc
hương chính khí tán này,
ngươi nói nó là thuốc
Đông y đắng
thì
đắng
đi, trong vị
đắng
lại còn mang theo vị
chát,
chát
xong lại chuyển
sang chua, cái
mùi
hoắc hương
trên
đầu
lưỡi của
ngươi cứ
trăm
chuyển ngàn trường,
trằn trọc
không
tiêu
tan, trong nháy
mắt nuốt
vào lại tê tâm phế
liệt, có muốn
phun ra lại không phun được.
Nói thật,
đây cũng chưa
phải là chuyện
đáng sợ
nhất, đáng sợ
chính
là,
ông chú hoặc
bà
dì
chế tạo
hoắc hương
chính
khí
tan vô
cùng
biết chăm sóc, họ
biết loại
thuốc này khó uống,
vì
thế, khổ
tâm
chuẩn bị
kỹ cho thêm một
chút
đường
ngọt này nọ
vào
đây.
Đây mới
là
chỗ khiến
cho tôi
vô
cùng
thống hận
Hoắc hương
chính
khí
tán.
Đắng,
không
đáng sợ;
đáng sợ
chính
là
trong vị đăng chát còn mang theo một
chút
ngọt nhè nhẹ
khiến người
ta muốn nôn mửa.
Ở trong tình huống
của tôi lúc này, thật
sự thật
sự rất
ư
chuẩn xác.
Sau khi tôi cùng Kỳ Nhi về
phòng,
cũng
không
còn
tâm
trạng ăn điểm
tâm
sáng,
Kỳ Nhi liền xung phong hỗ
trợ, chuẩn
bị tìm hiểu
một chút tin tức
mới quay về.
Tôi
ở
trong phòng
chờ đến
mức vô cùng nhàm chán,
vì thế liền
tùy
tiện ra ngoài đi dạo.
Mục
vương phủ
có
quyền thế,
phủ uyển
tất nhiên cũng không nhỏ.
Tôi
đi mới
có
một chút đã bị
lạc đường,
có
điều
phong cảnh trước
mắt rất
đẹp,
trời xanh bích hồ,
núi
giả ngọc
hoa(*), mặc
dù
tôi
bị lạc
trong đường mòn hư
hư chiết
chiết đầy
đống
hòn
giả sơn,
nhưng cũng vô cùng thích thú. Híp híp mắt
thổi một
chút
gió,
một mình yên tĩnh dạo
chơi, ngược
lại khiến
tôi
quên
đi một
ít phiền
não.
(*)Dịch lại không hay
nên tớ để nguyên văn: mấy cụm kia dễ hiểu, ngọc hoa hình như là đá hoa thì phải.
Tiếc
rằng, hoàn cảnh
không
luôn
vậy.
Hoặc
là
nói,
đá phiến
hai bên
đường
cũng
đừng
nên
xây
thành
những hình thù lởm
chởm kỳ quái như
thế, che mắt
người, giúp cho mấy
cái
lão
bà
tử, nha hoàn rảnh rỗi trốn
ngồi tám chuyện.
Lúc này, tôi thừa dịp
xuyên
qua ngọn núi giả,
nghe thấy phía đối
diện truyền
tới tiếng
giọng nói thì thầm
của hai tiểu
nha hoàn.
Một
người nói: “Nghe nói gì chưa?
Thiếu gia quay về
rồi. Nói là chạy
lên
núi
bắt sói con chơi.”
Một
người lại
nói:
“Ha ha, chuyện
này thì có tính là gì, ta nghe Vương
mụ mụ
hầu hạ
ở
tiền phòng nói, lúc đó cô công chúa kia cũng có mặt
ở
đó, nhìn thấy
thiếu gia sắc
mặt cũng tái đi, sớm
biết vậy,
hôm
qua ta đã
không
đổi
ca với Thúy nhi. Nói không chừng
sáng
nay còn
có
thể vô đại
sảnh hầu
hạ.”
Tôi kéo kéo khóe miệng
cười khổ,
không
chút
tiếng động.
Đại
phủ đại
viện này, một
vài
lời tán gẫu
như vậy
vốn là chuyện
bình
thường, tôi hiểu
rõ
như thế
nên
không
giận nổi,
ngược lại còn có thể
nghe chút
tin tức.
Nha hoàn kia như
cái
máy
hát
vẫn còn nói huyên thuyên, chỉ
nghe nói:
“Kỳ thật
cũng
không
trách
được
vẻ mặt
lúng
túng
của cô công chúa này, ai! Có ai muốn
gả cho một
tên
ngốc đâu? Huống
chi lại bị
lừa tới.”
Tên còn lại
nghe xong, tựa hồ
nhẹ nhàng mà phỉ
nhổ.
“Ta phi, ngươi
còn
thay cho ả man di kia nói chuyện?
Cô
ta có
thể đến
Trung Nguyên
chúng
ta, lại còn được
gả cho thiếu
gia thiên
hạ đệ
nhất mĩ nam của
chúng
ta, cô
ta nên
mở tiệc
ăn mừng
mới phải,
đáng thương
chỗ nào! Theo ta, nên gả
cho tên
chăn
ngựa thì đúng hơn!”
“Suỵt,
chớ có lên tiếng!
Bộ ngươi
không
muốn sống
hả?”
Tôi làm vẻ
mặt đau khổ,
dở khóc dở
cười.
Bị
lừa vào Vương
phủ làm vợ
của một
tên
ngốc, đã là nỗi
oan thấu trời,
đắng
chưa kịp
nhấm, vị
chát
đã vô đầu,
nhưng vô miệng
hai tên
hạ nhân, lại
đảo
thành
đó là ân huệ
dành
cho tôi,
cảm giác này… cũng giống
như đã cho ngươi
ăn thêm hoàng liên, lại
cố gắng
cho ngươi thêm chút đường,
còn
làm
ra bộ mặt
bố thí.
Hoắc
hương chính khí tán, mùi vị
như thế
cũng
thôi
đi. Tôi thà là đắng
tới cùng, nát ruột,
mục phổi
cũng
cam tâm
tình
nguyện, cũng đừng
cho chút
vị ngọt
vào
khiến cho con người
ta ghê
tởm chứ!
Rốt
cuộc tôi đã gây ra nghiệt
oán
gì
đây?
Hai tên hạ
nhân
còn
đang nói nhỏ,
trong đó
có
một người
thở dài: “Thế
nhưng Vương
phi của chúng ta cũng thật
sự có bản
lĩnh,
nghĩ
đến
chúng
ta thấy choáng váng, hai mươi
năm
lại thêm năm năm, mặc
dù
gia thế hiển
hách,
nhất biểu
nhân
tài,
Vương gia không lấy
thêm
vợ, bây giờ
Vương phi nói dăm ba câu, ngay cả
công
chúa
cũng
bị lừa
đến.”
Nói xong, hai người
đều
hihi haha cười.
Tôi nghe vậy
thấy rất
kỳ
quái, mơ hồ
nghe thấy hai người
cười gian lại
càng
giận sôi gan, chân nhấc
lên
định
đi tới
hỏi cho rõ ràng. Tôi dầu
gì
cũng
là
một công chúa, là một
phụ nữ
mới của
thế kỷ
21! Đầu
đội
trời, chân đạp
đất,
có
thể chống
đỡ
được
nửa bầu
trời! Mới
vừa vào cửa
đã bị
cha mẹ chồng
cùng
chồng khi dễ,
lẽ nào lại
để
cho mấy người
hạ nhân các người
chế nhạo
đến
nhục nhã hả?
Tôi kéo kéo tay áo định
đi ra tử
hình
hai đứa
nha hoàn
chết tiệt
kia tại chỗ,
nhưng vừa
dùng
sức, mới
phát
hiện cánh tay bị
ai đó
kéo
lại. Vừa
quay đầu
lại, chỉ
thấy một
tiểu nha đầu
mặc trang phục
màu
vàng,
rất xinh đẹp
đang đáng thương
mà
kéo
kéo
góc
tay áo
của tôi, đôi mắt
to long lanh nhìn
tôi
chăm
chú
đến
nỗi khiến
tôi
ngượng ngùng, cung kính lắc
đầu
một cái.
Cơn
nóng
giận vô cớ
của tôi bị
đôi mắt
trong suốt không thấy
đáy kia tưới
tắt ngụm
hết phân nửa,
kỳ
lạ thật,
nàng
ta định
làm
gì.
Tiểu nha đầu
không
lên
tiếng, chỉ
chỉ con đường
nhỏ phía sau. Tôi có chút không muốn
nhìn
nhìn
ngọn giả
sơn, hai nha hoàn lắm
mồm chết
tiệt vẫn
đang trò chuyện
với nhau hứng
khởi, dưới
tay áo
lại bị
kéo
kéo
nhè
nhẹ, tôi thở
dài
nói:
“Đi thôi”
Giọng
nói
không
lớn không nhỏ,
tiếng cười
phía
đối
diện im bặt
lại. Không dạy
dỗ các người,
hù
dọa được
cũng
tốt.
…………
Tiểu
nha đầu
nói
gọi cô ấy
là
Nguyệt Nhi, tôi đi theo nàng đông quẹo
tây
khom, trong một hòn giả
sơn dần
hiện ra một
con đường
nhỏ, ngồi
ven hồ thưởng
thức trà bách loa xuân hảo
hạng, một
bên
thưởng thức
gió
hồ, một
bên
chậm rãi hàn huyên.
Tôi thừa
nhận tôi rất
thô
lỗ, phản
ứng
tương đối
chậm, thỉnh
thoảng còn rất
chập mạch,
mất điện
toàn
phần, ngồi
uống trà với
Nguyệt Nhi, tôi chỉ
nghĩ
đến
chuyện Nguyệt
Nhi không giống
với hai đứa
nha hoàn
hư hỏng
phía
sau hòn
giả sơn
kia, thông
minh, đáng
yêu,
dịu dàng, có chút láo lĩnh của
một nha đầu
nhát
gan, lại quên đi một
chuyện tại
sao một tiểu
nha đầu
trong Mục vương
phủ lại
có
thể quang minh chính đại
ngồi bên hồ
ngắm hoa, uống
trà,
làm
thơ.
Lúc đó, chuyện
mà
tôi
với Nguyệt
Nhi tán gẫu
đều
là
về tên đại
ngu ngốc An Lăng Nhiên.
Tôi với
Nguyệt Nhi, giống
như một
đứa
trẻ đơn
độc trong đại
dương bao la bắt
được
một cộng
rơm, ra sức
đem nỗi
khổ tâm của
bản thân đẩy
ngược ra ngoài, cũng may Nguyệt
Nhi là
một cô nương
nhã
nhặn, lịch
sự, dịu
dàng,
thế nhưng
vẫn im lặng
mỉm cười
không
nói
nửa chữ
không
phải.
Tôi nói: “Thiếu
gia nhà
ngươi sinh ra đã như
vậy, sao lại
kêu
là
một tên ngốc
chứ? Ta… con bà nó chứ!”
Tôi còn nói: “Phu nhân nhà ngươi
biết con trai mình là tên ngốc,
sao còn
lừa công chúa… không phải,
là
ta đây
gả vào chi chứ?
Ta…
bà
của bà nó chứ!”
Tôi lại
nói
nữa: “Lại
còn
gạt ta nói cái tên đại
ngu ngốc kia đi giải
quyết công việc,
khiến cho ta cũng phải
ngu theo, bái
đường
với con gà trống.
Con mẹ nó, con gà trống
kia còn
có
cái
tên
gọi cái gì “Cát ca”? Ta “cát” cả
dòng
họ tổ
tông
An Lăng
nhà
các
người! Tổ
tông
tổ tông nhà các người”.
Tôi liên tục
liên
tục nói, nói đến
miệng khô lưỡi
ráo,
nói
cho đến
sắc mặt
của Nguyệt
Nhi càng
ngày
càng
khó
coi, nụ cười
xinh đẹp
ở
môi
biến mất
không
còn
một mảnh.
Tôi lúc ấy
còn
nghĩ,
chẳng qua chỉ
là
một tiểu
nha đầu,
nghe tôi
mắng, phát tiết
cũng
quá
sức chịu
đựng,
ai có
thể biết,
vị tổ
tông
ôn nhu đáng yêu, xinh đẹp
động
lòng
người này chính là em gái của
chồng. Lần
đầu
tiên
gặp mặt,
tôi
liền làm trò cười
đem hết
mười tám đời
tổ tiên dòng họ
An Lăng
gia của cô ấy
mắng hết
một lượt.
Chỉ
có
điều, cô em chồng
của tôi là một
vị cô nương
dịu dàng động
lòng
người, điển
hình
của một
cô
gái
khôn
ngoan, thiên
kim đại
tiểu thư
dịu dàng, sau khi
nghe tôi
mắng khóc lóc kể
lể xong, nuốt
vào
câu
nói
muốn giới
thiệu, kéo ra nụ
cười vô cùng khó coi ôn nhu nói: “Kỳ
thật… thiếu
gia cũng
không
xấu như
người nói, lúc trước
huynh ấy đối
xử với
bọn muội
tốt lắm… muội
không
vui, đều
đi tìm ca, không, đi tìm thiếu
gia chơi đùa. Huynh ấy
rất bình thường”
Còn nói, “Phu nhân lừa
người gả
vào
đây nói thật
không
đúng. Bất
quá
chắc công chúa từng
nghe qua, “Du tử trên
người y, từ mẫu trong tay tuyến(*), nương,
phu nhân
bình
thường mặc
dù
hơi độc
đoán, nhưng
đều
để
bảo vệ
huynh muội chúng tôi, ca, không… thiếu
gia hai mươi lăm tuổi,
cùng
tuổi với
huynh ấy, nhiều
vương tôn công tử
quý
tộc đã cưới
tiểu thiếp,
con cái
cũng
đã hai ba đứa
thành
đàn, thiếu
gia lại có vẻ
rất cô đơn,
phu nhân
lo lắng cũng là có tình có lý”
[*mình không hiểu nghĩa câu này lắm, nên để nguyên văn, đại loại là con trai lưu lạc như áo mặc trên người,
người mẹ hiền chính là con đường gì đó.]
Tôi uống
một ngụm
trà,
bắn con mắt
hình
viên
đạn
nhìn
Nguyệt Nhi. Tôi cảm
thấy Mục
vương phủ
này
chắc chắn
là
có
vấn đề
lớn, nghe ý tứ
của nha đầu
Nguyệt Nhi này, việc
công
chúa
được
gả vào đây cũng rất
đỗi
kỳ
quái.
Bất quá ở
trước mắt,
chuyện tôi đang lo lắng
là
phải chăng người
quản lý Mục
vương phủ
trước kia rất
nghiêm
khắc, vì sao ta chỉ
mắng cả
nhà
An Lăng
mà
sắc mặt
nàng
từ tái nhợt
lại chuyển
sang bộ dạng
hiện giờ?
Càng
nói
càng
lắp ba lắp
bắp, cái gì mà ca a tỷ
a, nương a phu nhân, loạn
hết cả
lên.
Tôi đang thầm
nghĩ
xem nên
trả lời
nàng
như thế
nào,
bỗng dưng
nhìn
thấy một
bóng
dáng
màu
hồng phía xa xa đang vẫy
vẫy tay với
tôi,
định
mắt lại
mới thấy,
đúng là Kỳ Nhi.
Kỳ Nhi thở
hồng hộc
vọt tới
trước mặt
tôi,
ôi ô ơ
a –
ngâm
cả nửa
ngày,
mới nói: “Công chúa, sao cô lại
chạy tới
đây? Làm nô tỳ tìm muốn
chết!”
Nói xong, con ngươi
đen láy lại
chuyển tới
trên
người Nguyệt
Nhi, hắc
hắc cười
thành
tiếng, đột
nhiên
khom lưng xuống,
học dáng điệu
của người
Hán
khom thành
một cung tròn có hình có dạng,
ngoài
miệng còn không quên chùi mật
ong.
“Thỉnh an tiểu thư!”
Sau khi nghe câu sau, lần
thứ hai trong ngày tôi bị
sấm sét bổ
trúng
hết năm lần.
Chép
chép
miệng, vả
vào
miệng, cứng
mặt không biết
nói
gì,
An Lăng
Nguyệt dường
như cũng hơi
xấu hổ,
kéo
kéo
tay tôi
nói:
“Chị dâu trách tội.
Thật ra vừa
rồi muội
vốn định
giải thích rõ, nhưng
chị
lại nói không ngừng…” Dừng
một chút, có lẽ
An Lăng
Nguyệt cảm
thấy bàn tay của
tôi
đã lạnh
đến
dọa người,
nên
lại chuyển
sang đề
tài
khác
nói: “Lúc ca ca và chị dâu thành thân, Nguyệt
Nhi phải
thay An Lăng
Gia cầu phúc ở
Mục Hoa tự
không
thể bỏ
ngang được,
cho nên
không
thể về
tham gia hôn lễ của
hai người, Nguyệt
Nhi có lỗi.”
Tôi thấy
Nguyệt Nhi nhu thuận
cúi
người bái tôi, rốt
cuộc cũng lấy
lại được
giọng nói của
mình,
nói
với nàng: “Không, không có sao, dù sao bái đường
với gà trống
cũng
chẳng có gì hay để
xem.”
Lời
vừa ra khỏi
miệng, tôi chỉ
biết lại
làm
mất cân bằng.
Bởi vì sắc
mặt của
An Lăng
Nguyệt lại
xanh rồi xanh, trên khuôn mặt
nhỏ nhắn
xinh đẹp
dường như
còn
treo thêm
ba con hắc tuyến,
đầu
cũng
cúi
càng
lúc
càng
thấp.
Kỳ Nhi vô cùng thông minh, sợ
là
đã sớm
nhìn
ra kết quả,
thấy tôi nháy mắt,
vội pha trò nói: “Công chúa, có lẽ
chúng
ta nên
về trước,
phu nhân
đang tìm cô đấy!”
Tôi vốn
đang chờ những
lời này, nhanh chóng nói: “Nguyệt
Nhi này,
ta phải đi trước,
hôm
nào
lại tới
tìm
muội thưởng
trà.”
An Lăng Nguyệt
gật gật
đầu,
chỉ hơi
bình
tĩnh
chút
nói:
“Chuyện
vừa rồi
sau hòn
giả sơn,
là
Tiểu Hoàn nha hoàn bên người
muội thất
lễ, mong chị dâu
coi như nàng trẻ
người non dạ,
lại còn là tỷ
muội với
muội tha thứ
cho nàng, đừng
nói
cho mẫu thân, lần
trước chút nữa
nàng đã bị
Lý
ma ma đánh
chết.”
Dứt
lời, trong đôi mắt
đa sầu
đa cảm
của cô em chồng
An Lăng
Nguyệt lại
đỏ
hồng, giờ
này
khắc này, kẻ
chuyên
làm
trò
ân cần
hỏi thăm tổ
tông
mười tám đời
tổ tiên nhà người
ta như tôi nào dám nói nửa
chữ “không”, vội
gật đầu
như gà con mổ
thóc.
Lại vội
vàng
nói
hai câu
an ủi, sau đó hai chân như
quét
dầu, chuồn
nhanh như khói.
Dù sao cũng còn nhiều
thời gian, chỉ
cần tôi nhớ
rõ
ả
lắm mồm
kia là
nha hoàn
bên
người của
ngươi, tên là Tiểu
Hoàn,
nên
không
cần phải
sợ sau này không tìm thấy
người để
báo
thù.
Trên đường
trở về,
tôi
kể cho Kỳ Nhi tường
tận chuyện
sau hòn
giả sơn,
lại đem chuyện
làm
sao gặp được
An Lăng Nguyệt, làm sao vừa
ngắm hồ
vừa uống
trà,
kể hết
từng chuyện
một. Đương
nhiên,
trong đó
sẽ không có chuyện
tôi
nhìn
em gái
của chồng
mình
thành
một tiểu
nha hoàn.
Kỳ Nhi nghe xong, vẻ
mặt giận
dữ, “Gặp
tiểu nha hoàn nói công chúa chưa
về, mới
tìm
đến, lúc đó mới
gặp được
công
chúa.
Bất quá lại
là một chuyện
tốt, nếu
tiểu thư
không
nói
cho cô biết
ả
kia chính
là
Tiểu Hoàn, xem ra còn phải
tốn công phí sức
để
điều
tra ra”.
Tôi cảm
động
đến
nước mắt
lưng tròng, Kỳ Nhi
đúng là Kỳ Nhi, không hổ chủ
tớ một
lòng,
lại có cùng suy nghĩ với
tôi,
đúng lắm!
Sau này
tôi
nhất định
phải nắm
bắt cơ
hội trả
mối thù này! Mặc
dù
kiếp trước
trong phim truyền hình, tiểu
thuyết, các bộ
sách
lịch sử
bình
thường thấy
nhân
sĩ
ở
Trung Nguyên
rất coi nhẹ
và
khinh thường người
các bộ tộc,
không
nghĩ
tới hôm nay đặt
mình
vào
hoàn
cảnh của
người khác, mới
biết hóa ra tình cảnh
lại nghiêm trọng
như vậy,
chỉ là một
nha hoàn
nho nhỏ, lại
dám
ỷ
vào
chút
yêu
thương của
tiểu thư
đã dám chỉ
vào
mũi,
đâm chọt
sau lưng công chúa, còn lớn
tiếng rêu rao bản cung là “đồ
Man di”!
Tốt
thật, mặc
dù
tôi
đây kiếp
trước cũng giống
như họ
là
người Hán, nhưng
kiếp này, ta sẽ
cho ngươi nếm
thử công chúa Man di ta đây lợi
hại như
thế nào!
Sau khi khẩn
thiết cùng với
Kỳ Nhi thương lượng
một phen, tôi chỉ
giả bộ
lơ đãng hỏi
một câu: “Đúng rồi,
sao ngươi chỉ
cần liếc
mắt một
cái
liền biết
Nguyệt Nhi là tiểu
thư An Lăng gia?”
Kỳ Nhi nói vậy
chứ trong lòng sớm
đã biết
rõ
sự tình, chỉ
là
không
nói
để
giữ mặt
mũi
cho tôi,
chỉ nhe răng cười
nói:
“Chắc
là
công
chúa không phát hiện, tiểu
nha hoàn
trong phủ đều
mặc xiêm y màu giống
nhau, cùng
một kiểu
tóc.
Hơn nữa
trên
tóc
tiểu thư
còn
có
cây
trâm
hoa có
giá
hơn hai mươi lượng
bạc, e rằng
ngân
lượng bọn
nha hoàn
ký
khế ước
bán
mình
còn
không
có
dư, làm sao nói đến
khả năng mua nổi?”
OTZ…
Tôi giật
mình
đứng
im tại chỗ,
đạo
lý
đơn
giản như
thế sao lúc ấy
tôi
không
nhận ra nhỉ?
Có lẽ,
gả cho một
tên
ngốc, tôi cũng sắp
bị đần
độn
mất rồi!!!
AMD!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét