HƯU THƯ KHÓ CẦU - CHƯƠNG 07
CHƯƠNG 07
CHUYỂN NGỮ: THANH THANH
Kỳ Nhi tới
tìm
tôi,
dĩ
nhiên
không
phải Mục
vương phi Túc Phượng
tìm
tôi
thật.
Trên thực
tế, Kỳ Nhi còn rất
lợi hại
giúp
tôi
nắm bắt
cơ hội
đi ra ngoài chơi,
nói
ra cũng
rất dài dòng.
Vốn
là
vầy, Kỳ Nhi dạo
qua một vòng trong phòng bếp
cũng
không
nghe được
một chút tin tức
gì,
mọi người
đối
với chuyện
một công chúa bộ
tộc thiểu
số như
tôi
làm
sao gả được
vào
phủ là một
điều
vô
cùng
cấm kỵ,
đúng lúc Lý ma ma hầu
hạ bên người
Túc
Phượng nói, trưa
hôm
nay Vương phi muốn
kiểm tra phụ
công
của con dâu mới,
muốn chuẩn
bị những
thứ gì xin cứ
sai bảo.
Tôi đứng
kế bên bụi
hoa mẫu đơn
xinh đẹp
giận dữ
chớp chớp
mắt, cắt
ngang lời Kỳ Nhi nói:
“Cái gì phụ
công?”
Kỳ Nhi nói: “Công chúa quên rồi
sao? Sáng
nay nô
tỳ
có
nói
qua, phụ nữ
đã có chồng,
phải làm một
người vợ
“giỏi
phụ công, hiểu
phụ ngôn, rành phụ
đức, nghiên cứu
phụ công”, cô là kim chi ngọc
diệp, Mục
vương phủ
lại là một
đại
trạch viện,
việc như
hái
dâu
nuôi
tằm, kéo xe dệt
vải tầm
thường như
vậy, phụ
công
Vương phi nói coi như
bỏ qua, chỉ
thử tài nghệ
nấu nướng
và
thêu
thùa
của cô là tốt
lắm rồi”
Kỳ Nhi càng nói, tôi càng há mồm
trợn mắt.
Cằm thiếu
điều
muốn rớt
xuống bụi
hoa mẫu đơn,
con bươm bướm
ở
trước mặt
tôi
cứ bay tới
bay lui, tôi
sững sờ
cũng
không
chú
ý tới.
Tôi run rẩy
kéo
kéo
cái
cằm lại,
sau đó
lau mồ hôi lạnh
trên
trán.
“Nhưng
mà
Kỳ Nhi… ta
hình như, hình như
sau khi tỉnh lại… ngoại
trừ quên mình là ai, ngay cả,
ngay cả trù nghệ
và
tú
công
cũng
quên
sạch.”
Lần
này
đổi
lại là Kỳ Nhi trừng
mắt chép lưỡi,
có
điều,
cái
chép
lưỡi của
cô
ấy
làm
tôi
rất xấu
hổ.
Cô ấy
nói:
“Công chúa vốn
không
biết nấu
nướng và thêu thùa!”
Tròng mắt
của tôi thiếu
điều
muốn rơi
ra, “Vậy
công
chúa
ta thích
làm
gì?”
Kỳ Nhi cân nhắc
đếm
rất kỹ,
coi giống như
châu
báo.
“Cưỡi
ngựa, bắn
tên,
đấu
võ… còn biết
một chút công phu!”
Kỳ Nhi nói đến
thắt lưng
càng
ngày
càng
thẳng, tôi lại
không
cẩn thận
một chút, cụp
một cái giống
như bà già, ôi chúa ơi!
Không
thể tưởng
tượng được,
cô
công
chúa
này
nhìn
yếu đuối
như thế,
ăn trái mận
cũng
có
thể bị
nghẹn chết,
vậy mà còn biết
võ
công
nữa sao?
Kỳ Nhi không biết
tôi
nghĩ
gì,
vẫn cứ
lải nhải.
“Công chúa không cần
lo lắng, Kỳ Nhi bản
tiên
đã có diệu
kế, nô tì đã trả
lời giúp công chúa, nói công chúa muốn
tự mình lựa
chọn nguyên liệu,
như vậy
món
ăn mới
thể hiện
được
tấm lòng, Mục
vương phi nghe xong rất
vui vẻ, Mục
vương cũng khen ngợi
công
chúa
có
lòng,
nên đã chuẩn cho chúng ta ra ngoài”
Nghe xong câu này tôi cũng không
quá vui mừng, Kỳ Nhi dường
như càng giúp càng vội
thì
phải? Nhìn thấy
“Mặt
trời đại
nhân” sắp
lên
cao, vậy kẻ
bất tài tôi chỉ
cần làm món cà chua xào trứng
là
được
rồi, hơn
nữa tôi vẫn
không nhớ rõ là trước
tiên
nên
để
trứng vào trước
hay là
cà
chua vào
trước, cái này chính là mấu
chốt quan trọng,
cô
ấy
làm
nô
tỳ
không
giúp
tôi
bày
mưu tính kế
thì
thôi,
không
thấy chủ
tử đang sốt
ruột thì còn cho qua đi, lại
còn
hi vọng đi ra ngoài vui chơi.
Kỳ Nhi dường
như đoán được
tâm
tư của
tôi,
che miệng cười
nửa ngày mới
lôi
kéo
tai tôi
thì
thầm.
“Công chúa yên tâm đi, ra ngoài
chơi lần
này
tuyệt đối
không
làm
cô thất
vọng, cửa
ải khó khăn trưa
nay Kỳ Nhi nhất định
sẽ giúp cô vượt
qua, hơn nữa
lần đi chơi
này
chúng
ta có
thể lợi
dụng thời
gian rảnh đi trà phường
nghỉ ngơi
một chút, nói không chừng
còn
nghe ngóng
được
một chút tin tức
về Mục
vương phủ”
Kỳ Nhi quả
nhiên
thông
minh!
Câu nói vừa
rồi thật
ra là
nói
cho những thuộc
hạ nghe lén của
Mục vương
phi ẩn ở
xung quanh nghe, cửa ải
lúc
trưa chỉ
là
chuyện nhỏ,
cùng
lắm thì cái lưng
tôi
biến thành chữ
‘xiên’, coi như
giả trang thành ‘Mẫu
dạ xoa’, con mẹ
nó,
tôi
không
nấu cơm
đó rồi
sao nào? Có bản
lĩnh
thì
bà hưu tôi đi?
Bây giờ,
thật ra tôi đối
với chuyện
Mục vương
phi kia làm
sao lừa công chúa vào phủ
cảm thấy
vô
cùng
hứng thú, Kỳ Nhi nói
không sai. Hạ nhân trong phủ
không
dám
nói,
đương
nhiên
sẽ có người
có
hứng thú nói. Tên ngốc
An Lăng
Nhiên
vừa mới
cưới được
một cô công chúa như
hoa như ngọc,
vợ chồng
có
hòa
thuận chăng? Sau khi công chúa biết
mỹ phu quân của
mình
là
một tên ngốc
có
cãi
vã
hay không?
Những đoạn
bát
quái
như thế
này,
từ đầu
đường
đến
cuối phố
Lạc Vân quốc
chẳng lẽ
không
liều chết
bàn
tán
sao? Tôi
muốn nghe một
chút
đương
nhiên
không
có gì khó.
Tôi kích động
nắm tay Kỳ Nhi không nói nên lời,
trong đầu
chỉ nói cũng may là xuyên qua gặp
được
một nha hoàn trung thành thế
này,
đang không biết
nói
gì
cho đúng,
chợt nghe phía sau truyền
tới một
giọng nói vô cùng vô cùng dễ
nghe, phút
chốc, người
cũng
theo tiếng bước
tới.
“A? Nương
tử!”
Người
tới y phục
màu
trắng, mái tóc rực
rỡ, ôm con sói bạc,
đang đứng
ngoài
hiên
đình, bên cạnh
bụi hoa mẫu
đơn,
đúng thật
là
một bức
tranh thủy mặc
trong veo thanh nhã.
Đúng rồi,
người tới
này
không
phải là ai khác, chính là phu quân của
tôi
– An Lăng Nhiên.
Giờ
này
phút
này,
cho dù
tôi
là
người có tâm địa
hiền lành đi chăng nữa,
nhìn
thấy tên cừu
nhân
An Lăng
Nhiên
cũng
không
thể không dùng cái mũi hừ
hừ hai tiếng,
Kỳ Nhi ỷ đứng
bên
cạnh tôi, không thèm hành lễ
với tên tiểu
ngu ngốc này, chỉ
mở to mắt
cười hì hì nhìn chúng tôi, cái bộ
dạng này, giống
như một
tên
lưu manh đường
phố đang xem náo nhiệt.
Tôi xin thu hồi
lại câu khen ngợi
cô
ấy
lúc
nãy.
Tôi nói: “Kỳ Nhi, chúng ta đi
thôi.”
“Này!”
An Lăng Nhiên nghe chúng tôi nói
đi, vội phóng ra khỏi
bụi hoa chặn
đường
của tôi, lộ
ra hàm
răng
xinh đẹp
nói:
“Không cho nàng đi. Nương
nói,
cưới vợ
liền có người
đi theo ta, nương
tử, nàng đi theo ta
chơi đùa với
Gò
đất
nha?”
Đôi mắt
trong veo của Kỳ Nhi chớp
chớp, nhìn tôi chằm
chằm nói:
“Gò đất?”
Tôi theo ánh mắt
nhìn
về phía Tiểu
ngu ngốc, Tiểu
ngu ngốc gật
đầu
cười ha ha, đưa
con sói
bạc trong lồng
ngực tới
trước mặt
tôi
như hiến
vật quý:
“Đúng vậy
a, ta đặt
tên
cho tiểu bảo
bối là gò đất.”
Tôi cúi đầu
xem xét
con sói
bạc này, bảo
bối cái quái gì? Nhìn cái đầu,
đúng là một
con sói
trưởng thành, cái tên ngu ngốc
này
lên
núi
bắt sao không bị
nó
cắn chết
cho rồi? Làm bà quả
phụ Tam Tẩu
Tử còn sống
tốt hơn
thế này (Tam Tẩu Tử là vợ của tên ngốc Tam Oa Tử trong bộ phim ‘Bắt Lính”)
“Nương
tử, nàng xem gò đất
có
đáng yêu không?”
Tôi bị
giọng nói trầm
thấp của
Tiểu ngu ngốc kéo suy nghĩ ngược
trở về,
vừa mới
ngẩng đầu
nhìn
lên
một chút, nhưng
lại không hẹn
mà
gặp chạm
phải một
ánh mắt,
phút
chốc, sấm
sét
như vang ầm
ầm
trong không trung.
Tôi chỉ
cảm thấy
đôi con ngươi
đen lắp
lánh
này,
tựa như
trăng
sáng,
như biển
rộng, trong veo như
nước, đạm
mạc như
núi,
mới vừa
nhìn
thấy, tôi lại
giống như
bị…
điện
giật.
“Nương
tử?” An Lăng Nhiên thấy
tôi
bị ngắt
điện,
nghiêng
đầu
lấy làm kỳ
quái.
Dây cót trong lòng như
được
kéo
vang, tôi
hoàn
hồn trở
về hiện
thực, An Lăng Nhiên lại
vui mừng hớn
hở toe toét miệng.
“Nàng cũng thích gò đất
đúng không? Ta biết
mà!
Gò
đất
nhặt được
vào
mùa
thu, lại ở
trên
một ngọn
núi
nhỏ, cho nên mới
gọi là gò đất!”
Sắc
mặt của
Tiểu ngu ngốc vốn
rất tuyệt
mỹ và buồn
thương phối
với bộ
dạng vặn
vẹo ngốc
ngếch quả
thật không ai có thể
chịu được,
sao cái
vẻ xinh đẹp
này
+ cảnh tượng
ngốc ngếch
ở
trước mặt
tôi
chồng lên nhau, không ngừng
lắc lư,
lại khiến
cho tôi
một trận
buồn phiền,
nếu… nếu
nếu! Nếu
tên tướng
công
xinh đẹp
như thiên thần
này của
tôi
không
bị ngu ngốc,
thì
tôi
hạnh phúc biết
chừng nào, tại
sao? Tại sao?!!!
Tiểu
ngu ngốc không nghe được
tiếng kêu gào thét trong lòng tôi, lại
không
nhận ra biểu
tình
bi phẫn của
tôi,
thấy tôi không trả
lời hắn,
lại dùng bả
vai khua khua tôi
nói:
“Nương
tử có phải
không
hả? Gò đất
rất đáng yêu, đúng hay không?!!!”
Bị
An Lăng
Nhiên
lắc lắc như
vậy, tôi lại
bị khơi
lên một
cơn nóng giận
vô
cớ, ngó nhìn con sói bạc
chết tiệt
kia, một cỗ
tà
hỏa phục
thù
hừng hực
hừng hực
bốc lên.
Tôi giả
vờ ổn
định,
cười nói:
“Con sói này thật
đáng yêu, thế
nhưng cái tên Gò đất
thì,
ha ha! Quá
tầm thường!”
Tiểu
ngu ngốcAn Lăng Nhiên quả
nhiên
mắc mưu,
nghe xong lời này lập
tức há to mồm,
“Thật
sao? Thế nên gọi
là
gì?”
Tôi ngoắc
ngoắc miệng,
nói:
“Dĩ nhiên cần
phải lấy
một cái tên vừa
văn
nhã
lại thân thiết,
ta thấy cái tên “Vượng
Tài” cũng không tồi,
đáng tiếc
Mục vương
phủ của
chúng
ta ‘một
không
thiếu tài, hai không thiếu
thế’,
cầu bình an ngược
lại lại
tốt hơn,
cho nên
ta thấy… kêu “Vượng
Trạch” là tốt
nhất!
“Phốc.”
Kỳ Nhi là người
đầu
tiên
không
chút
khí
khái
mà
cười ra tiếng.
Vượng
Trạch tựa
như có thể
nghe hiểu tiếng
người, bị
tôi
nói
trúng
một kích giật
mình,
đôi mắt
âm u tức
giận ghét hận
nhìn tôi.
Tiểu
ngu ngốc trầm
tư một
hồi, đột
nhiên
lớn tiếng
hoan hô.
“Hay lắm
hay lắm, vậy
cứ kêu là Vượng
Trạch đi. Vượng
Trạch, Vượng
Tử Vượng
Tử!”
Ánh mắt
Vượng Trạch
càng
thêm
u ám,
tâm
tình
tôi
lại tốt
lên.
Không tồi
không
tồi, gặp
chuyện buồn
bực như
thế này, bản
thân
tìm
một chút việc
vui làm
thông
suốt thông suốt
là
tất nhiên, lấy
tên
ngu ngốc An Lăng Nhiên này khơi
thông
trêu
đùa lại
càng
rất dễ
trút
giận.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét