HƯU THƯ KHÓ CẦU - CHƯƠNG 08
CHƯƠNG 08
CHUYỂN NGỮ: THANH THANH
Lúc tôi và Kỳ Nhi ra khỏi cửa, mặt trời đã lên cao hơn hai sào, cách buổi trưa không xa lắm.
Người
giàu
có
hay có
thói
quen ngủ trưa,
vậy nên bình thường
bữa trưa
đều
ăn khá sớm
, hôm nay một bọn người ở Mục vương phủ ai cũng nhìn tôi chằm chằm, đỏ mắt mong chờ, chờ nàng dâu mới vào cửa làm một bữa trưa thịnh soạn cho chồng, mẹ chồng, bố chồng… Còn tôi thì lại bị tiểu ngu ngốc An Lăng Nhiên quấn lấy ở sau hậu hoa viên.
, hôm nay một bọn người ở Mục vương phủ ai cũng nhìn tôi chằm chằm, đỏ mắt mong chờ, chờ nàng dâu mới vào cửa làm một bữa trưa thịnh soạn cho chồng, mẹ chồng, bố chồng… Còn tôi thì lại bị tiểu ngu ngốc An Lăng Nhiên quấn lấy ở sau hậu hoa viên.
Sau khi An Lăng Nhiên biết
tôi
và
Kỳ Nhi muốn đích thân ra ngoài mua thức
ăn liền
khóc
lóc,
la hét
đòi đi theo, mà ngay cả
Vượng Trạch
mới lúc nãy còn vui mừng
thích
thú cũng bị ném sang một
bên,
chỉ vừa
ôm vai tôi vừa
khóc
lại vừa
khiêu.
Kẻ bất
tài
tôi sống hai mươi
mấy năm trời,
lần đầu
tiên
trong đời
được
mỹ nam ôm nhưng
lại không mảy
may một chút ý đồ
ám muội,
đúng thật
là
con bà
nó
gặp quỷ,
đào mồ
mả ông nội
nhà
hắn, cái này chỉ
e rằng… bi ai chết
người.
(nguyên văn: bi ai hết sức vu tâm tử)
Tôi nói hết
lời, An Lăng Nhiên này vốn
chỉ số
thông
minh là
của tên ngốc
5 tuổi nên nghe không hiểu,
cho rằng mua thức
ăn là một
sự kiện
hiếm lạ
vô
cùng
hệ trọng,
là
một nhân vật
lớn như
nam tử hán, anh hùng oai phong một
cõi
mới có thể
làm
được.
Hắn
cho rằng, thông thường
những việc
mà
nhân
vật lớn
hay đại
anh hùng
làm
được
đều
là
những việc
dân
chúng
bình
thường không làm được,
ví
dụ như
phụ thân An Lăng Nhiên dẫn
binh bảo vệ
lãnh
thổ, ví dụ
như Lạc
Diên
đế
trông
coi cả Lạc
Vân
quốc, những
việc có một
không
hai như vậy
chỉ có một,
hai người có thể
làm,
vậy nên càng hiếm
lạ thì càng là việc
đại
anh hùng
mới có thể
làm,
bởi vì người
khác
đều
không
làm
được
chăng!
“Cho tới
bây
giờ, ta cũng chưa
nghe nói
đến
việc mua thức
ăn, cho nên mua thức
ăn là một
việc nhất
định
cực kỳ lợi
hại.” An Lăng Nhiên mang bộ
mặt ngây ngốc,
khóe
môi
mỏng gợi
cảm hé ra lại
khép
lại, nói tới
nói
lui từ “ngây ngốc” thật
sự không phù hợp
với khuôn mặt
tuấn mỹ
này chút nào.
Tôi trợn
tròn
mắt, dở
khóc
dở cười,
đang suy nghĩ bác bỏ
như thế
nào,
chợt nghe Kỳ Nhi thở
dài
nói:
“Công chúa, thôi thì cho Phò mã đi theo đi! Nếu
không
đi nhanh sẽ
không
kịp nữa.”
Dứt
lời, Kỳ Nhi chỉ
chỉ vầng
mặt trời
đã sắp
lên
tới đỉnh
đầu,
vạn bất
đắc
dĩ,
tôi
mang theo An Lăng
Nhiên
ra cửa mua thức
ăn, cộng
thêm
một mụ
già
và
hai tiểu nha đầu
trên
phòng
bếp, nói văn vẻ
là
“hộ
tống”, thật
ra là
giám
thị với
cả trông nom.
Mới
đi ra có một
chút,
lại gặp
chuyện rắc
rối. Có trách thì trách, cái khuôn
mặt của
tướng công tôi thôi.
Mụ
bà
tử ở
phòng
bếp đi cùng với
chúng
tôi
giải thích, Mục
vương An Lăng Tiêu thật
ra là
một người
rất sĩ diện,
hai vợ chồng
đều
là
người nhân từ
và
thông
minh tuyệt đỉnh,
nhưng lại
sinh ra một thiếu
gia ngốc nghếch,
vì thế, An Lăng Tiêu luôn cảm
thấy không bằng
người khác, hơn
nữa sợ
đứa
con ra ngoài
gây
tai họa, vậy
nên
kỳ
thật cơ
hội ra ngoài của
An Lăng
Nhiên
rất ít, ngay cả
đến
lễ tế
trời hoặc
những sự
kiện quan trọng
như vậy,
An Lăng
Nhiên
ra ngoài
cũng
là
trái
canh phải gác, ngồi
trên
kiệu đi đi về
về, hiếm
có
cơ hội
thật sự
được
đi dạo
trong chợ.
Khi chúng tôi đi ra ngoài, vừa
đúng lúc An Lăng Tiêu đang tiến
cung xử lý quan vụ,
Túc
Phượng cùng các đại
chưởng quỹ
họp ở
phòng
thu chi, tôi
cân
nhắc đưa
An Lăng
Nhiên
ra ngoài chơi bất
quá
chỉ là việc
nhỏ như
lông
gà
vỏ tỏi,
không
cần thiết
phải thông báo, hai hộ
vệ giữ
cửa gặp
bản công chúa đích thân đi cùng tướng
công,
cũng
không
tiện nói gì, vì thế
tôi
mang theo một đám người
cứ chậm
rãi
ra ngoài
như vậy.
Không ngờ
tới, lại
gặp phải
rắc rối.
Chợ
nằm ở
con đường
lớn phía đông, nối
liền với
mấy con phố
khác
nhau, bên
cạnh có miếu
Long Vương, hẻm
Thượng Đông, toàn bộ
dân
chúng
bình
dân
đều
ở
đây, đương
nhiên
cũng
khó
tránh
khỏi việc
tốt xấu
lẫn lộn.
Dùng
lời nói của
nữ đầu
bếp thì nơi
này
vốn không phải
nơi tôi và tiểu
thế tử
nên
tới, đất
chật người
đông, ngay cả
một cỗ
kiệu cũng không nâng vào được.
Bản
thân
tôi
thật ra không sao cả,
kiếp trước
tôi
cũng
là
người dân bình thường,
đã từng
theo cha mẹ đến
chợ thực
phẩm như
thế quá hai lần,
loại chợ
này
gần như
không
coi vào
mắt, đặt
chân
xuống, ngồi
kiệu hay không cũng không sao cả,
dù
sao cũng
không
có
chủ nhân nào sẽ
thật sự
ngồi kiệu
đến
chợ tự
mình
mua đồ
ăn.
Nhưng
chính
vì
khăng
khăng
không
chịu ngồi
kiệu, nên mới
gây
ra tai họa.
An Lăng Nhiên hơn
hai mươi năm làm cậu
ấm,
còn
có
mấy chục
năm
làm
Vương gia, cả
đời
vốn cũng không tới
loại chợ
này,
hôm
nay lại vô tình chui đến,
cảm thấy
ngạc nhiên không thôi. Sờ
sờ đồ
ăn trên một
quầy của
tiểu cô nương,
đi quanh quầy
thịt của
bác
gái
nọ, làm cho phụ
nữ lớn
nhỏ và trẻ
em cả một
con phố trật
tự quên mua bán mặc
cả, chỉ
lẩm bẩm
đổi
màu
mắt nhìn ngó chúng tôi bên này.
Tuy rằng
tướng công tôi là một
tên
ngốc, nhưng
dù
sao cũng
là
một tên ngốc
vô
cùng
đẹp
trai, là
một tướng
công
ngốc của
tôi,
bị nhiều
nữ nhân bàn luận
sắc dụ,
trong lòng
tôi
vẫn không tránh khỏi
buồn phiền.
Nữ nhân a, chính là như
vậy, ghen tị,
bá
đạo,
ích kỷ,
dối trá, tuy tôi cam đoan cả
đời
cũng
sẽ không thích tiểu
bạch ngốc
trước mắt
này,
nhưng tưởng
tượng nhiều
nữ nhân như
vậy đều
ham muốn có hắn,
đáy lòng khó tránh vài phần
khó
chịu.
Bên này tôi thổn
thức không thôi, bên kia cũng đã có đăng đồ
tử [1] ham muốn
dung mạo của
tướng công tôi đã bắt
đầu
hành
động.
[1] đăng đồ tử: chỉ những kẻ háo sắc
Thế
nhưng lần
này,
thật sự
không
phải nữ
nhân,
là
tên
lưu manh say rượu
trong chợ.
Tiểu
lưu manh cả
người áo vá như
vậy, ôm bầu
rượu méo mó nghiêng ngả
đi trong chợ,
trên
đường
đông đúc va vào người
An Lăng
Nhiên,
kẻ say rượu
quay đầu
liền mắng
ngay vào
mặt: “Con bà nó, ngươi…”
Lời
lẽ thô tục
sau đó
vừa nhìn thấy
khuôn
mặt An Lăng Nhiên nháy mắt
nuốt trở
về, kẻ
say cười thầm
một tiếng,
thay bằng vẻ
mặt nịnh
nọt bộ
dạng đáng yêu nói: “Ôi, đây là ta không nên, sao lại
đụng
phải người
vợ xinh đẹp
như ngươi.”
Dứt
lời, tên say khướt
liền vươn
bàn
tay bẩn thỉu
chuẩn bị
sờ trộm
một cái trên khuôn mặt
anh tuấn tuyệt
thế của
An Lăng
Nhiên,
trông
thấy tình huống
như vậy,
người vợ
như tôi tự
nhiên
trào
dâng
căm
phẫn.
Từ
xưa anh hùng cứu
mỹ nhân, bất
quá
điều
đó đã thành quá khứ,
hiện tại
là
thời đại
“Trâu siêu cấp
kéo
dây
cương”, là thời
đại
nữ nhân cứu
anh hùng.
Vì
vậy, tôi tức
sùi
bọt mép, vận
khí
trong phổi, đang chuẩn
bị hét lớn
“Dừng
tay”
là
lúc
chợt nghe một
tiếng vang “ầm”, tên say rượu
đã xuyên tường,
ngã
nhào
xuống phố
bên
kia.
Phố
bên
cạnh là mặt
tiền cửa
hiệu bán dược,
người làm thuê đang gói dược
đột
nhiên
gặp người
từ tường
nhào
ra, hiển nhiên là một
trận ầm
ĩ. Ngay khi bên dưới
một mảnh
ồ
lên,
An Lăng
Nhiên
khóc
lóc
chạy về
bên
người tôi, lôi kéo tay tôi, một
bên
nước mũi một
bên
nước mắt
khóc
ròng
nói:
“Nương
tử, hắn
khinh bạc ta.”
Tôi xấu
hổ một
phen, vỗ vỗ
bụi bặm
dính
trên
người hắn
nói:
“Đừng
sợ, ngươi
đã đẩy
hắn vào nhà bên cạnh
rồi!”
Nếu
không
phải tôi tận
mắt nhìn thấy,
tôi
cũng
không
dám
tin, An Lăng
Nhiên
đẩy
nhẹ nhàng một
cái,
tên
say kia liền bay ra ngoài, còn một
phát
xuyên
qua tường. Quả
nhiên,
hổ phụ
vô
khuyển tử
[2]
[2] hổ phụ vô khuyển tử: cũng giống như câu hổ phụ sanh hổ tử, cha giỏi con giỏi. Trong câu này ý nói cha tài giỏi thì con cũng không phải là kẻ thường.
Đầu
bếp và hai tiểu
nha đầu
thấy vậy
vội vã xông tới
nói
vuốt đuôi [3], hỏi
ngắn hỏi
dài,
hỏi đông hỏi
tây
ông chủ
An Lăng
Nhiên,
Kỳ Nhi và tôi ở hai bên vòng vo đảo
mắt nhìn kỳ quái, không hé răng.
[3] nói vuốt đuôi:
ví với
hành
động
không
kịp
thời,
chẳng
giúp ích
được
gì
Mua đồ
ăn xong, tôi liền
vỗ vai Kỳ Nhi phía trước
phân
phó,
nói
hơi khát.
Kỳ Nhi đương
nhiên
thuận theo nói: “Chuyện
đó không qua loa được,
bây
giờ thời
gian khá
sớm, nếu
công
chúa
mệt mỏi,
chúng
ta nên
đi trà lâu uống
chút
trà
rồi lại
trở về,
bất quá không biết,
trà
lâu
lớn nhất
kinh thành
ở
đâu?”
Kỳ Nhi nhìn về
phía
nữ đầu
bếp, theo lẽ
thường nên ném vấn
đề
qua cho ả.
Nữ
đầu
bếp khuôn mặt
đầy
nếp nhăn tươi
cười, lộ
ra càng
nhiều nếp
nhăn
hơn.
“Ôi, nói đến
kinh thành
đệ
nhất trà phường
ai có
thể so sánh với
Hiên
Mặc Lâu, có điều
công
chúa
không
biết, trà lâu này chính là Trạng
nguyên
gia Mặc Ngọc
công
tử…”
“Được rồi,
chúng ta đi thôi.”
Vừa
nghe đến
ba chữ “Hiên Mặc
Lâu”, tôi liền
nhanh chóng
nhe răng
cười khẽ,
tiện thể
cắt ngang lời
nữ đầu
bếp đang thao thao
bất tuyệt.
Dọc
theo đường
đi này, tôi và Kỳ Nhi không
ít lần bị
mụ già này đi theo sau lưng ồn ào,
ngay cả tiểu
ngốc nghếch
An Lăng
Nhiên
“Mười
vạn câu hỏi
vì
sao”
cũng
không
bằng nước
miếng của
ả.
Sau này
Kỳ Nhi nói thầm, có lẽ
biết công chúa sớm
muộn gì sẽ
quản việc
nhà,
nên
nóng
lòng
nịnh bợ.
Tôi không quan tâm bà ta nói gì,
dù sao chỉ cần
mụ nói ra ba chữ
“Hiên Mặc
Lâu
là
tốt rồi”, Kỳ Nhi nói:
“Chỉ cần
công
chúa
đi Hiên Mặc
Lâu
uống một
ly trà,
công
việc buổi
trưa ta đều
có
thể giải
quyết.”
Nữ
đầu
bếp xem như
thức thời,
thấy tôi cắt
ngang cũng
không
nhiều lời,
còn
đi trước
dẫn đường,
ai ngờ tiểu
ngu ngốc
An Lăng
Nhiên
lại đột
nhiên
dậm chân nói: “Không đi Hiên Mặc
Lâu,
ta phản đối!”
Tôi và Kỳ Nhi cùng đám người
vốn đã đi đến
phía trước, bị
hắn kêu gào như
vậy đều
quay đầu
lại kỳ quái nhìn hắn,
không
nói.
An Lăng Nhiên càng ồn
ào gay gắt
hơn, ở
tại chỗ
quơ tay quơ
chân
làm
xấu: “Không đi Hiên Mặc
Lâu,
không
đi Hiên Mặc
Lâu,
ta phản đối!”
Phản
đối
đương
nhiên
không
hiệu quả,
sau nửa canh giờ,
bản công chúa thong thong
thả thả
ngồi ở
một vị
trí
thoải mái cạnh
cửa sổ
rộng mở
trong Hiên
Mặc Lâu, lại
đuổi
nữ đầu
bếp trở
về thông báo, nói lát sau tôi sẽ
về. Hai tiểu
nha đầu
cấp dưới
cũng
bị Kỳ nhân dùng bạc
đuổi
đi chổ
khác
chơi, xung quanh lại
không
có
người ngoài, tiểu
bạch ngốc
bĩu
môi
một cái vẻ
mặt khó chịu
uống trà bị
tôi
xem như trong suốt,
rốt cục
Kỳ Nhi giúp tôi làm sáng tỏ
tiền căn hậu
quả.
Kỳ Nhi uống
một ngụm
trà,
thanh thanh cổ họng
mới nói: “Thật
ra trước lúc đến
Trung Nguyên, Kỳ Nhi liền theo mệnh
lệnh của
công
chúa
thăm
dò
qua, Hiên
Mặc Lâu này thuộc
loại đứng
đầu
về món ăn trong kinh
thành,
cho nên
nô
tì
liền âm thầm
liên
hệ với
chưởng quầy
ở
đây, mua được
hai đầu
bếp tài năng của
bọn họ
đem đến.
Bất quá món ăn chỉ
cần thái nhỏ
nguyên
liệu, không cần
cho vào
nồi.”
Tôi nhanh chóng lĩnh hội,
nha đầu
này
rất thông minh!
“Nói chính xác là, để
cho hắn ta cho muối,
hạt tiêu với
tất cả
gia vị vào món ăn thật
tốt, ta trở
về lén tráo long đổi
phụng, chỉ
đảo
một chút dầu
mỡ vào nồi
xào xáo lại có thể
chứ?”
Kỳ Nhi gật
gật đầu,
cười có phần
gian trá.
“Nô tì vô nhà bếp
đợi
lấy đồ
ăn, công chúa một
mình
ngồi nơi
này
có
thể uống
trà
nói
chuyện phiếm.”
Tôi vuốt
cằm, cũng không phản
đối
lại có chút vui mừng
nho nhỏ.
“Kỳ Nhi ngươi
lần này thật
đúng là muốn
vuốt mông ngựa
lại vỗ
vào
móng
chân,
ngươi nói xem cho dù ngươi
muốn dùng kế
như vậy,
sao lại không tìm một
đầu
bếp nấu
ăn ngon?”
Kỳ Nhi lắc
lắc đầu:
“Không phải
vậy, công chúa người
ngẫm lại,
đây là lần
đầu
tiên
người vào Mục
vương phủ
làm
món ăn Trung Nguyên, nếu liền
làm
rất khá, chẳng
phải khiến
người ta nghi ngờ
sao? Hơn nữa
ngộ nhỡ
Vương gia Vương
phi thích
món
ăn người
làm,
như vậy
sẽ rất phiền
toái.”
Tôi trầm
tư một
lát,
nói
nghe có
lý.
Nhưng lại
nghĩ
lại, Hiên Mặc
Lâu
này
được
mệnh danh thiên hạ
đệ
nhất lâu, làm sao có một
đầu
bếp nấu
ăn không ngon miệng?
Đang chuẩn
bị đặt
câu
hỏi, dưới
tay bị đè xuống,
lại bị
An Lăng
Nhiên
bên
cạnh kéo lại.
Tôi quay đầu
lại, chỉ
thấy An Lăng Nhiên nháy nháy đôi mắt
trong suốt không thấy
đáy, đáng thương
như vậy
nói:
“Nương
tử, ngươi
nói
chỉ cần
uống xong bình trà này là có thể
trở về
nhà,
ta đã
uống hết
rồi.” Nói xong liền
chìa
chìa
chén
trà
của mình.
Tôi dở
khóc
dở cười,
hận không thể
một lần
đập
đầu
vào
tường mà chết.
Thật sự
là
trâu
ăn mẫu
đơn,
một bình bích loa xuân thượng
hạng liền
bị chà đạp
như vậy.
Kỳ Nhi nói: “Thời
gian cũng
không
còn
sớm, nô tì đi đến
phòng
bếp này lấy
đồ
ăn, công chúa, người
trước tiên trông coi phò mã.”
Tôi không còn cách nào, buộc
lòng
phải lừa
gạt nói:
“Nghe thấy
chứ? Chờ
Kỳ Nhi xong việc chúng ta sẽ
trở về.”
Từ
khi vào
trà
lâu
tiểu ngu ngốc có vẻ
bất an lạ
thường, nghe tôi nói xong mày liễu
nhanh chau lại, tôi nhìn mà thấy
không
nỡ, một
bộ dạng
tốt như
vậy thật
sự là đáng tiếc
a, ai!
Thỉnh
thoảng An Lăng Nhiên lại
ngóng
nhìn ngoài cửa sổ,
giống như
sợ hãi cái gì mà chỉ
la hét
đòi phải
về nhà, tôi không nhìn hắn
mà
kêu
thêm
bình
trà,
thừa lúc Kỳ Nhi rời
đi mà nghỉ
ngơi tốt
một lát, mà có một
số điều
không
thể không lọt
vào
tai tôi.
Chỉ
nghe bàn
trà
bên
cạnh nói:
“Nghe nói gì chưa?
Hôm
nay tiểu thế
tử An Lăng Nhiên đã hồi
phủ.”
Tôi không nhúc nhích, An Lăng
Nhiên cũng không có phản ứng
gì
lớn, chỉ
nhìn
chằm chằm
ra ngoài
cửa sổ.
Kỳ Nhi nói rất đúng, ở
trà
lâu
ít nhiều
có
thể nghe được
chút
chuyện tôi không biết;
mụ đầu
bếp cũng nói như
vậy, An Lăng Nhiên rất
ít khi rời
khỏi cửa,
vì
vậy bọn
họ cũng không phát hiện
thế tử
trong miệng bọn
họ chính là mỹ
nam bên
cạnh tôi.
Lại
nói:
“Nghe nói tiểu
thế tử
cùng
nha đầu
đào hôn bị
bắt trở
về.”
Lại
nói:
“Không đúng không đúng, ta nghe
nói là cùng Phấn Mẫu
Đơn
ở
Niêm
Hoa Các bỏ trốn
rồi bị
bắt trở
về.”
Niêm Hoa Các, Phấn
Mẫu Đơn,
vừa nghe tới
chính
là
nơi câu lan. [4]
[4] câu lan: kỹ viện.
Ha ha! Những
người này thật
biết nói đùa, nếu
tiểu ngu ngốc
quả thật
mà uống
được
rượu có kỹ
nữ hầu,
câu dẫn tiểu
nha đầu,
tôi
thật sự
nên
vui mừng.
Những
âm thanh này lại
hơi nhỏ
xuống, có lẽ
thân
thể công chúa này đã luyện
qua chút
công
phu, tôi
nghe được
rõ
ràng
như trước.
“Ta đoán a, tiểu
thế tử
lần này hồi
phủ cũng thà chết
chứ không chịu
khuất phục.”
“Đúng vậy,
ai muốn lấy
nữ tử
Man di kia chứ? Các ngươi
biết không? Công chúa kia vô cùng xấu
xí,
đen như
than đá, béo như lu rượu.”
-_-|||
Hiểu
lầm này thật
sự là quá lớn
a, công
chúa
này
bộ dạng
mặc dù không phải
là
quốc sắc
thiên
hương cũng là con gái rượu,
nhăn
mặt nhíu mày cũng là một
giai nhân
tài
nữ, tới
miệng các ngươi
làm
sao lại…
Tiếng
thầm thì còn tiếp
tục, lại
một thanh âm nói:
“Điều
này
có
tính
là
gì?
Ta nghe nói
Hạp Hách quốc
mọi rợ
bọn họ
còn
uống máu tươi,
ăn thịt
người! Công chúa này, chẹp
chẹp!”
Kẻ
bất tài tôi thật
hổ thẹn,
làm
công
chúa
hai ngày
như vậy
bây
giờ mới
biết tổ
quốc tôi tên Hạp
Hách
quốc. Có điều,
không
đúng a! Rõ ràng tôi là tới
nghe Hạp Hách công chúa này bị
lừa tới
Mục vương
phủ như
thế nào, làm sao tất
cả nghe được
chỉ là lời
đồn?
Một
lời: “Các ngươi
có
biết? Công chúa này làm sao vào được
Mục vương
phủ không?”
Tôi bỗng
trợn mắt,
nín
thở lắng
nghe. Ông
trời mở
lỗ tai, lại
có
thể nghe được
tiếng lòng tôi. Người
nọ lại
nói:
“Vốn
là
tiểu quốc
Hạp Hách cầu
hòa,
nguyện dâng trâu bò dê
cừu, tiền
của châu báu, nữ
nhân giữ
lấy quan hệ
bang giao là xong rồi, ai ngờ
Hoàng Thượng chúng ta vừa
thấy bức
họa công chúa Hạp
Hách
liền khó xử.
Như thế
nào
a? Xấu a! Nghe công công ở
phòng
trà
trong cung nói,
bức họa
công
chúa
kia thật sự
là
vô cùng thê thảm, Hoàng Thượng
trái
lo phải nghĩ, quyết
định
bất luận
như thế
nào
vẫn tìm người
ở
rể
rồi hãy nói, dù sao bang giao giữa hai quốc
gia mới là chuyện
hệ trọng.
Ai ngờ lúc này, Mục
vương phi lại
hiên
ngang lẫm liệt,
tiến cung chờ
lệnh, nói con trai nhà mình nguyện
ý cưới
công
chúa
Hạp Hách làm vợ,
giải quyết
nhu cầu khẩn
cấp của
Hoàng
đế,
thứ hai cũng xem như
vì
Lạc Vân Quốc
giúp
một phần
lực.”
Nói xong, mọi
người ồ
lên
một mảnh.
“Mục
Vương phi tấm
lòng
thật bao dung a!”
“Thật
đáng thương cho tiểu
thế tử
a!”
…………
Các thực
khách
cùng
thông
cảm với
tiểu thế
tử, đồng
thời kính trọng,
ngưỡng mộ
Mục vương
phi, cũng
liền thuận
theo tự nhiên lại
đem người
công
chúa
xấu xí tôi đây hung hăng so sánh một
phen, nào
là
đê tiện,
vô
sỉ, không biết
xấu hổ… Từ
gì có thể giày xéo tâm hồn
thanh khiết của
tôi
liền an tọa
đè trên người
tôi.
Bị
hắt nước
bẩn toàn thân làm tôi đau lòng muốn
chết, lệ
rơi đầy
mặt.
Cái này cũng không phải
là
thật a a a! Mục
Vương phi ngược
đãi con dâu, tiểu
thế tử
An Lăng
Nhiên
là
tên
ngốc, An Lăng Tiêu nhìn vẻ
ngoài
hiên
ngang lẫm liệt,
bất quá thật
ra cũng
là
tên
điên bạo
lực, tôi mới
chân
chính
là
người bị
hại a!
Tôi giận
dữ không thể
nén,
do dự định
đập
bàn
nhảy dựng
lên,
lại bị
An Lăng
Nhiên
giữ chặt
một phen, nói:
“Nương tử à,
chúng ta về nhà nhé!”
Đối
mặt với
tên
đầu
sỏ gây họa,
tôi
có
thể bình tĩnh nói chuyện,
ta đây
vẫn còn là người
sao?
Vì vậy
tôi
vung tay áo
lên,
bỏ An Lăng Nhiên ra nói: “Cút ngay, ngươi
mới là người
xấu xí!”
Đang ầm
ĩ không dứt,
nhưng tiểu
nhị đưa
trà
lại đến
đây, đôi tay ngọc
thanh mảnh đặt
nhẹ ấm
trà
trên
bàn,
ấm
trà
ngọc bích cùng với
động
tác
phát
ra một tiếng
“lộp
cộp” thanh thúy, tôi sửng
sốt, từ
tay kia nhìn
lên
trên,
chỉ thấy
tiểu nhị
này
phong thái
hiên
ngang, mặt ngọc
phong tuấn. Một
đôi mắt
phượng hẹp
dài tinh tế có thần
trong suốt, đem so sánh với
An Lăng
Nhiên,
lại là một
hương vị
khác.
Trong lòng tôi cũng “lộp
cộp” một
tiếng theo, đây không phải
mắt phượng
dễ nhìn cưỡng
ép tôi tối
qua –
Mông
Đan sao?
Một
đôi mắt
phượng này… Tôi tuyệt
đối
không
nhận sai.
“Mông Đan” bình tĩnh nói:
“Miệng
thế gian, ai có thể
quản được?
Công
chúa
cần gì phải
để
ý như
vậy?”
Lời
này
dùng
Hán
ngữ hiện
đại
phiên
dịch chính là, đi con đường
riêng
của mình, mặc
kệ người
ta có
nói
gì.
Tôi chớp
mắt mấy
cái,
tích
lại một
tầng hơi
nước, đây là câu nói mà tôi hài lòng nhất
hôm
nay, rốt cuộc!
Chính là, ai lại
đây nói cho tôi biết,
mắt phượng
dễ nhìn làm sao lại
ở
đây?
Là chuyện
gì
đang xảy
ra thế này?
Trong khi tôi ngây mắt,
vô
tình
liếc mắt
phát
hiện, khuôn mặt
được
tạo hình tinh tế
kia của An Lăng Nhiên cũng không dễ
chịu gì, trắng
bệch.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét