HƯU THƯ KHÓ CẦU - CHƯƠNG 11
CHƯƠNG 11
CHUYỂN NGỮ: THANH THANH
Tiểu
ngu ngốc này sốt
một trận,
cũng
không
nhẹ.
Khuôn mặt
tuấn tú xinh đẹp
đầm
đìa mồ
hôi,
trắng bệch,
môi
lại thâm đen, hình như
còn
nói
thì
thào
cái
gì
đó, mí mắt
đang dần
hạ xuống
cũng
hoảng hốt
đảo nhìn xung quanh,
thấy tội
nghiệp biết
bao.
Bộ
dạng tuyệt
thế này, vẻ
mặt nhu nhược
này,
hàng
chân
mày
nhíu
lại này, thật
sự khiến
cho tôi
hận không thể
mỹ nhân cứu
anh hùng.
Nhưng về
phương diện
y thuật, tôi thật
sự dốt
đặc,
đối
với việc
tiểu ngu ngốc
vì sao lại phát sốt
nghĩ
hoài
không
ra, rõ
ràng
An Lăng
Nhiên
chỉ bị
hóc
cái
xương cá, dưới
sự trợ
giúp
‘té nhào’ của
tôi,
hắn rõ ràng đã nuốt
cái
xương nhỏ
bé
không
hề gì xuống,
nhưng lúc này lại
nằm trên giường
phát
sốt đến
mơ mơ
màng
màng,
không
nói
nên
lời.
Một
bà
tử nói:
“Chắc
có
lẽ là nhiễm
“tai họa” từ
bên
ngoài
về.”
Tôi nghe vậy
thân
hình
cứng đơ,
không
khỏi quay đầu
lại nhìn lão phụ
kia. Nói
ra câu
này,
chẳng khác gì mang súng chĩa vào người
tôi
mà,
sáng
hôm
nay tôi
dẫn tiểu
ngu ngốc ra ngoài đi vòng vòng,
buổi chiều
trở về
hắn lại
bị hóc xương
cá
rồi phát sốt,
quả thực
cũng
có
điểm
trùng
hợp.
Chân mày Kỳ Nhi hơi
cau lại, cũng mặc
kệ nhìn tôi, cái này có thể
nói
là
muốn biện
minh nhưng lại
không
nói
nên
lời.
Sợ
rằng Kỳ Nhi cũng nghĩ như
tôi,
An Lăng
Nhiên này là một tên ngốc,
được
nuông
chiều từ
bé,
chưa bao giờ
đi nơi
hỗn tạp
như vậy,
hơn nữa
hôm
nay lúc
hắn bị
gã
say rượu quấy
rầy, sao có thể
nhiễm “tai họa” quái gì hả?
Hai chữ
“tai họa” từ
miệng lão bà tử
phát
ra, Vương Uyển
Dung và
Trần Hiền
Nhu mới vừa
rồi còn ngồi
mãi
bên
giường không chịu
đi bỗng
dưng bật
dậy chạy
tới trốn
vào
bình
phong, mấy tiểu
nha hoàn
hầu hạ
An Lăng
Nhiên
cũng
co rút
cổ, xao xao lui về
sau nửa bước.
Tôi với
Kỳ Nhi đờ mắt
ra, đứng
kế bên giường
không
nhúc
nhích.
Vương
Uyển Dung đứng
chỗ bình phong, lúc này mới
lấy tay sờ
sờ mái tóc giả
bộ bình tĩnh cười
nói:
“Đột
nhiên
ta nhớ ra trong phòng ta còn một
cây
Linh Chi Tuyết Sơn,
nghe cha ta nói
là
tự mình tìm hái vào đúng ngày tuyết
rơi trên núi về,
cái
này
chữa sốt
rất hiệu
nghiệm, để
ta trở về
lấy”
Dứt
lời, không thèm quay đầu
lại nhấc
cái
váy
màu
tím
mỏng, lộ
ra cái
chân
bó
vải lộp
bộp lộp
bộp vọt
nhanh ra ngoài,
nha hoàn bên cạnh
nàng
ta giật mình, nửa
giây
mới kịp
phản ứng
chạy theo ra cửa,
miệng còn không ngừng
gọi:
“Tiểu
thư, chờ
nô
tì
với.”
Tôi ngước
mắt nhìn cái nóc nhà quét vôi trắng,
Vương Uyển
Dung này
cũng
ngu quá,
Vương đại
học sĩ cha nàng sao lại
có
kiến thức
nông
cạn thế
chứ, ngu chết
người! Linh chi tuyết
sơn cái quái gì, đều
là
lừa người
cả thôi! Mặc
dù
kiến thức
của tôi không được
nhiều, nhưng
cũng
biết cây cỏ
linh chi này
bình
thường sinh trưởng
ở
vùng
nhiệt đới
hoặc là á nhiệt
đới
có
khí
hậu ấm
áp, độ
cao so với mặt
nước biển
bất quá cũng vào khoảng
300 đến
600 thước, nếu
đúng là vừa
lúc
tuyết rơi
trên
núi
thì
còn có thể ló đầu
ra ngoài
sao, e rằng cái thứ
mà
Bạch nương
tử cho Hứa
Tiên
ăn để
khởi tử
hồi sinh là tiên chi, tiểu
ngu ngốc cũng không có phúc được
hưởng.
Hơn
nữa tôi còn nghe nói cỏ
linh chi giúp
thư giãn tinh thần,
hóa
giải buồn
phiền, trị
hen suyễn, kiện
gân
cốt, tu bổ
nhan sắc, nhưng
cũng
chưa từng
nghe nói
là
còn
có
thể giảm
nóng
hạ sốt,
thứ này là đại
bổ, nói không chừng
mới uống
xong một chén, tiểu
ngu ngốc cứ
thế mà đi đời
nhà
ma.
Biểu
di này
hoảng sợ,
luống cuống
cũng
rất rất
rất không có trình độ.
Bên này tôi còn chưa
thổn thức
xong, bình
phong bên
kia chỗ thẩm
thẩm Trần
Hiền Nhu cũng cười
toe toét
đến
run run da mặt.
“Nghe vậy
ta cũng
mới nhớ,
cách
đây mấy
ngày
có
người tặng
tiểu thúc thúc ngươi
một cây tuyết
liên,
ta…
ta cũng
đi lấy
mang đến.”
Lần
này
ngược lại
không
sai, tuyết liên đúng thật
là
sinh trưởng trên núi cao. Bất
quá,
tuyết liên có thể
chống lại
lạnh lẽo
mà
lớn lên ở
nơi cực
rét
là
vì
bản thân đúng thực
là
một đóa hỏa
chi, tính
nóng,
tin tôi
đi nếu
đem tuyết
liên
bưng cho tiểu
ngu ngốc uống,
hắn lại
càng
sốt hơn
nữa.
Thấy
Vương Uyển
Dung, Trần Hiền
Nhu một trước
một sau đi hết,
bà
tử lắm
miệng còn đang ngậm
miệng chậc
chậc nói:
“Ai nha nha, tai họa
coi bộ đang rất
nguy cấp a!”
Tiếng
nói
vừa dứt,
mấy tiểu
nha đầu
đang đứng
bên
đây lại
run run rẩy rẩy
hơi nhích nhích lùi về
sau.
“Tai họa” ở
thời cổ,
đích thực
có
thể làm cho người
ta khiếp sợ.
Đến
ngay cả hoàng cung cấm
nội, chưa
một tiểu
hoàng
tử tiểu công chúa thoát khỏi
bệnh thủy
đậu,
coi như là lâm đại
địch.
Lão bà tử
vẫn như
lúc
nãy
vâng dạ nói chuyện
không
ngừng, xem như
hiểu rõ mấy
lời đồn
đại
giết người,
tôi
đang chuẩn
bị lên tiếng
quát
bảo im lặng
đã nghe ngoài cửa
truyền đến
tiếng hét phẫn
nộ:
“Đồ
khốn, ăn no không có chuyện
gì
làm
hả*, ngươi
có
tin ngươi nói thêm một
câu
nữa ta sẽ
xé
nát
mồm ngươi
ra không!”
(*) thật ra nguyên văn nó là vầy: ‘bọn đĩ lừa các ngươi ăn no không có chỗ tiêu hả’..
Người
có
thể nói ra một
câu
như vậy,
đương
nhiên
là
một nhân vật
vô
cùng
lợi hại.
Mà nhân vật
lợi hại
dám
ở
Mục vương
phủ quát to như
vậy, lẽ
tất nhiên sẽ
không
thoát
khỏi liên can với
Mục vương
phi.
Tôi quay đầu
lại, quả
nhiên
nhìn
thấy Lý ma ma đang dìu sắc
mặt tối
sầm của
Túc
Phượng đi vào, theo sau còn có An Lăng Nguyệt,
Trương đại
phu cùng
năm
sáu
tiểu nha hoàn.
Ỷ thế
làm
cho người ta có chút sợ
hãi,
từ đây có thể
thấy bà Mục
vương phi vô cùng yêu thương
đứa
con trai nhược trí độc
nhất vô nhị
này.
Lão bà tử
kia đã
sớm bị
dọa đến
mềm nhũn chân, quỳ trên mặt
đất
cúi
đầu
xin tha thứ. Lý ma ma lại
‘ngoài mạnh
trong yếu’ hung hăng răn dạy
hai câu, Túc Phượng khôn ngoan thu lại
ánh mắt
sắc nhọn
của mình, khoát tay nói:
“Thôi đi, lui ra ngoài tự
vả vào miệng
hai mươi cái, lần
sau tái
phạm, cũng không dễ
dàng
như vậy
đâu!”
Lão bà tử
khóc
khóc
lóc
lóc
đi ra ngoài, tôi mới
thở dài đi qua hành lễ.
Mẹ
nó
nói
đến
quy củ ở
chốn cổ
đại
này
đúng thật
là
không
phải để
cho người làm mà, tôi đến
hành
lễ với
Mục vương
phi, An Lăng Nguyệt,
mấy tiểu
nha hoàn
cùng
Lý
ma ma lại hành lễ
với tôi. Đợi
cho một đám người
chúng
tôi
khom người khuỵu
gối gật
đầu
mới coi như
đã thỉnh
an xong. Mục vương
phi lắp bắp
lắp bắp
ngồi bên mép giường
nhìn
đứa
con trai bảo bối
của mình, vừa
lau mồ hôi vừa
gọi nhỏ
tên,
thật lâu sau mới
nói:
“Trương
đại
phu, ngươi mau tới
đây xem xem.”
Lão hồ
đồ
Trương đại
phu bước tới
sờ sờ
mạch, khi thì vặn
vặn râu khi thì mỉm
cười, khi thì nhăn mặt
khi thì
gật đầu,
tôi
với Kỳ Nhi nhìn đến
hãi
hùng
run rẩy. Lát sau lão Trương
mới chịu
buông
cổ tay An Lăng Nhiên ra, tôi vừa
định
tiến tới
hỏi, bỗng
nhiên
thấy ông mở
phanh cổ áo banh ngực
An Lăng
Nhiên,
nhất thời,
tất cả
mọi người
đều
bị hít một
ngụm khí lạnh.
Trong khi đó, tôi cùng Mục
vương phi tột
cùng
nhất.
Mục
vương phi như
bị người
khác
chọt trúng tim, vẻ
mặt đau đớn
dữ tợn.
“Sao lại
thế này?”
Mục
vương phi chỉ
tay vào
một mảng
đen thui lớn
trên
ngực con mình lạnh
lùng
nói,
tôi
sợ hãi mà duỗi
duỗi cái cổ,
vết thương
màu
đen này vậy
mà
cũng
có
hình
dạng, vừa
vặn giống
như bàn tay người.
Trương
đại
phu sờ sờ
râu,
vân
đạm
phong khinh* nói
nhỏ:
(*) vân đạm phong khinh: không màng đến bất cứ điều gì khác, nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi
“A, lão phu kê đơn
nhầm.”
…………
Sáng nay tôi chỉ
mới vô cùng bội
phục y thuật
của Trương
đại
phu, đến
lúc
này,
cái
vẻ trấn
định
tự nhiên của
ông lại
khiến tôi tiếp
tục khâm phục
cúi
đầu.
Những lời
này
của ông ta tưởng
chừng giống
như giọng
điệu
của câu nói “Trưa
hôm
nay thảo dân muốn
ăn bánh chẻo”, đúng là người
có
trình
độ,
cuối cùng, Trương
đại
phu cũng
đem ánh mắt
nóng
rực của
Mục vương
phi trực tiếp
quăng
sang một bên.
Mục
vương phi cười
lạnh, “Kê đơn
nhầm? Có phải
Trương đại
phu nên
giải thích rõ ràng hơn
cho lão
thân
biết?”
Trương
đại
phu nói:
“Chiều
hè
hơi nóng nực,
vì
thế nên lão phu mới
lấy nhầm
đơn
thuốc của
thiếu phu nhân và tiểu
thế tử.” Vẻ
mặt vẫn
bình
tĩnh
như trước.
Tôi nghe xong những
lời này, rốt
cuộc cũng không thể
bình
tĩnh,
“A” to ra tiếng:
“Nói cách khác, tôi uống
nhầm thuốc
của tiểu… tướng
công?”
Lão Trương
hồ đồ
gật gật
đầu,
“Đúng là như
vậy. Cơ
thể tiểu
thế tử
vốn rất
yếu ớt,
khí
nóng
lại bức
người, hơn
nữa thuốc
mà
lão
phu kê
cho thiếu phu nhân đều
là
thuốc bồi
bổ dương
khí,
thế tử
bây
giờ đang sốt
cao là
lẽ dĩ nhiên.”
“Lẽ
dĩ
nhiên?” Mục
vương phi tăng âm lượng,
“Trương
đại
phu nói
như thế,
vậy còn một
chưởng trên ngực
hài
nhi con ta thì
sao?”
An Lăng Nguyệt
nãy
giừo vốn
vẫn luôn bên cạnh
mẫu thân mình, thấy
Túc
Phượng nổi
cáu,
vội vàng kéo kéo góc tay áo Mục
vương phi, xấu
hổ nói:
“Nương.”
Mềm
mỏng như
nước, giọng
nói
này
trái
lại lại
tưới tắt
hết một
chút
lửa giận
của Mục
vương phi, lúc này mới
quay lại bên giường.
Tôi mắt
nhìn
mũi,
lỗ mũi vững
vàng,
không
dám
thở mạnh.
Mục
vương phi nói đúng, dù cho có sốt
lên
là
vì
tôi
với tiểu
ngu ngốc uống
nhầm thuốc,
nhưng cái vết
chưởng trên ngực… Véo!
Ngàn vạn
lần đừng
nghĩ
rằng là do tôi mang tiểu
ngu ngốc đi ra ngoài mua thức
ăn nên mới
bị đánh.
Lão Trương
hồ đồ
thổi thổi
râu,
hai mắt trợn
to có
nhịp điệu.
“Không sai, nhất
định
là
tự mình gây ra.”
An Lăng Nguyệt
nháy
mắt mấy
cái,
lấy cái chăn đắp
cho tiểu ngu ngốc
nhỏ giọng
nói:
“Không thể
nào?
Ca ca sao lại ngốc
đến
nỗi tự
đánh mình chứ?”
Trong lòng tôi lặng
lẽ phi nước
miếng, Nguyệt
Nhi à Nguyệt
Nhi, ca ca của
ngươi vốn
là
một tên ngốc,
tự mình đánh mình cũng là chuyện
bình
thường thôi.
Lão Trương
rung đùi
đắc
ý, “Tiểu
thư có điều
không
biết, lão phu đây vốn
định
giúp
thiếu phu nhân bồi
bổ dương
khí, ai ngờ lại
để
cho tiểu thế
tử tuổi
trẻ khí thịnh
ăn vào, lửa
to thiêu
đốt
a, tiểu thế
tử nóng đến
nỗi không biết
phát
tiết chỗ
nào,
ngực lại
vừa nóng vừa
đốt,
vì
thế mới
vỗ vào thế
này
—— “
“A!”
Tôi nhịn
không
được
thét
chói
tai, trong phòng
lúc
này
già có trẻ có, lớn
có
nhỏ có ai cũng đều
hết hồn
há
hốc miệng.
Lão Trương
hồ đồ
chưa nói hết
câu
đã vỗ
mạnh vào ngực
tiểu ngu ngốc,
phát
ra tiếng vang thanh thúy, ngay tại
chỗ, An Lăng Nhiên sắc
mặt trắng
bệch, “phốc” một
tiếng phun ra một
ngụm máu đen.
“Nhiên Nhi!”
“Ca ca!”
Túc Phượng
với An Lăng Nguyệt
lấy lại
tinh thần trước
tiên,
tôi
cùng
Kỳ Nhi chen lấn tới
trước mặt
An Lăng
Nhiên.
Bên này lão Trương
lại không nhanh không chậm,
tùy
tiện xốc
góc
áo lau vết
máu
trên
tay An Lăng
Nhiên
nói:
“Ôi chao, như
vậy là được
rồi. Phun máu đen ra, lão phu lại
kê
thêm
hai thang thuốc nữa,
đảm
bảo thuốc
đến
bệnh trừ.”
Mí mắt
An Lăng
Nhiên
hơi hơi
mở ra, ngước
mắt nhìn tôi, sau đó lại
đau đến
ngất xỉu
lần thứ
hai. Một phòng nữ
tử lại
tiếp tục
bắt đầu
hô
to gọi nhỏ.
Mục
vương phi tức
giận đến
run cả người,
nhìn
Trương đại
phu cắn răng nửa
ngày,
chỉ có mấy
chữ bật
ra từ kẽ
răng:
“Tốt
lắm! Vô cùng tốt!”
Tôi đoán, hai người
bọn họ
đã ‘sông núi kết
thù’.
Thế
nhưng, điều
này
cũng
không
làm
ảnh
hưởng đến
hình
tượng sáng rỡ
của lão Trương
hồ đồ
trong lòng
tôi,
trải qua chuyện
này,
tôi
đối
với ông ta kính ngưỡng
như sóng lớn
Trường Giang, cuồn
cuộn không ngừng.
…………
Cứ
như vậy,
liên
tục ba ngày, tôi không được
yên
tĩnh.
An Lăng Nhiên tự
phun máu
đen ra, sau khi
uống xong hai thang thuốc
của Trương
đại
phu, quả thực
bắt đầu
dần dần
hạ sốt,
sắc mặt
cũng
tốt hơn
rất nhiều.
Mục
vương và Mục
vương phi mặc
dù
đối
với Trương
đại
phu vô
cùng
không
hài
lòng,
nhưng dường
như rất
vừa lòng với
ý thuật
của ông, dù sao đi nữa
cũng
an tâm
để
đứa
con trai yêu dấu của
mình
cho ông
ta chữa trị,
lại an tâm giao cho tôi hầu
hạ. Lúc này dưới
cái
danh hiệu Mục
vương phủ
tiểu thế
tử thiếu
phu nhân,
không
thể không gánh vác một
chút
trách
nhiệm.
Vì thế,
bản công chúa đáng thương
hai ngày
hai đêm
chưa được
ngủ một
giấc ngon. Đêm nào cũng tới
bên
mép
giường gục
đầu
chợp mắt
một chút, đối
với tình trạng
như vậy,
tôi
vô
cùng
hâm
mộ Vượng
Trạch và Kỳ Nhi.
Vượng
Trạch là con sói, theo lý thuyết
sói
rất khó nuôi, nhưng
con súc
sinh này
dường như
rất có cảm
tình
với An Lăng Nhiên, từ
lúc
An Lăng
Nhiên
nằm trên giường
không
ngồi dậy
nổi sau đó vẫn
cuộn tròn canh chừng
ở
bên
giường, Kỳ Nhi khen nó biết
bảo vệ
chủ, tìm chút quần
áo cũ dựng
cho nó
một cái tổ
ở
trên
giường. Ban đầu
Vượng Trạch
tựa hồ
cũng
không
cảm kích cho lắm,
lúc
gặp tôi và Kỳ Nhi lỗ
mũi
còn
khinh thường hừ
một tiếng,
nhìn
thấy tôi còn vô cùng oán trách hơn,
thỉnh thoảng
còn
nhân
tiện liếc
hai con mắt xem thường,
nó
thật sự
là
một con sói bình thường
thôi
sao?
Có điều
súc
sinh vẫn là súc sinh, bất
quá
sau hai ngày, Kỳ Nhi bưng cho nó hai chén canh, nó cũng còn biết
hạ thấp
thân
phận cao quý của
mình
vào
ở
trong cái
tổ. Đối
với việc
này,
tôi
vốn hai ngày nay chưa
được
duỗi cái cổ
thân
yêu
rất là hâm mộ.
Tôi cũng vốn
định
bảo Kỳ Nhi làm cho tôi một
cái
tổ tạm
trú
dưới đất,
vải cũ cũng không quan trọng,
trên
mặt đất
lạnh chút cũng không quan trọng,
quan trọng nhất
chính
là
để
cho tôi
được
nằm thẳng
cẳng nghỉ
ngơi. Đến
cả Kỳ Nhi, còn sung sướng
hơn tôi gấp
trăm
lần, mặc
dù
nói
tiểu ngu ngốc
bệnh, cả
nhà
đều
không được sống
yên
ổn,
Mục vương,
Mục vương
phi hai người họ
bất quá ban ngày chỉ
đến
ngó
ngó
một chút, Kỳ Nhi, Lý
ma ma với mấy
đầy
tớ cũng thay nhau đến
hầu hạ,
chỉ có mình tôi, Hạp
Hách
công
chúa
– kim chi ngọc
diệp này, không phân biệt
ban ngày
hay đêm
tối đều
ở
phải bên giường
trông
coi tiểu ngu ngốc.
Vật
cực tất
phản.
Mọi
người đều
nói,
cơ thể
bản thân cũng có tiềm
thức.
Lúc trước
tôi
không
tin, cho đến
đêm thứ
ba ngủ gật
canh chừng tiểu
ngu ngốc tôi mới
tin. Mở đôi mắt
mờ mịt,
tôi
phát
hiện mình lại
đang nằm ở
trên
giường, An Lăng Nhiên bị
tôi
đẩy
vào
bên
trong, vẫn đang ngoan ngoãn nằm
ngủ. Có điều,
cái
khăn
dùng
để
hạ nhiệt
trên
trán
thì
không
thấy bóng dáng đâu hết.
Tình cảnh
này,
tôi
thực thẹn
thùng.
Nhất
định
là
do lúc
tôi
không
có
ý thức,
thân
thể công chúa quá mệt
mỏi, vô thức
lên
giường nằm,
còn
bá
đạo
đạp
tiểu ngu ngốc
vô
bên
trong, chiếm hơn
nửa cái giường
của người
ta.
Nghĩ nghĩ như
vậy, tôi theo bản
năng
ngồi dậy,
sờ soạng
bên
gối tìm cái khăn ướt,
định
đi ra ngoài nhúng nước
lau người cho tiểu
ngu ngốc, lúc vắt
nước, nhìn ánh trăng sáng tỏ,
tôi
không
tránh
khỏi có chút bi thương,
muốn nhìn cảnh
ngâm
hai câu
thơ, nhưng
lại không nghĩ ra được
câu
nào
cho hợp với
phong cảnh sáng rọi
lúc
này.
Vì
thế đành phải
tự mình làm hai câu thơ
chơi “Ánh trăng sáng
vằng vặc,
trong viện vài tên ngốc”
Đợi
tôi
bưng cái thau đồng,
vắt cái khăn trắng
trên
tay trở về
phòng,
lúc
mở cửa
phòng
ra, nhất thời
mù
mịt.
Há hốc
mồm cứng
ngắc tại
chỗ, cánh tay trượt
làm
nghiêng
thau nước, tôi thừa
nhận, tôi không có cách nào ra vẻ
bình
tĩnh
như lão Trương.
Câu thơ
lúc
nãy
không
nhớ ra được
bây
giờ đã nhớ
—— trăng sáng như
gương, sương
mù
như diểu
(mù
mịt, tít tắp).
Ánh trăng bàng bạc
chiếu vào cửa
sổ, một
người mặc
trang phục màu trắng
ngồi bên song cửa,
đang cười
khanh khách nhìn tôi đăm đăm, bộ
dạng cao ráo, phong thái hơn
hẳn y phục,
đương
nhiên
so với An Lăng Nhiên vô cùng tuấn
mỹ là một
phong vị rất
khác
biệt, trong trẻo
nhưng lạnh
lùng,
hơi thở
trầm tĩnh bao lấy
ánh trăng sáng trải
dài.
Đầu
lưỡi tôi líu lại,
ngoạm một
hồi mới
nói:
“Ngươi,
ngươi… sao ngươi
lại đến
đây?”
Tên mắt
phượng đẹp
trai Văn
Mặc Ngọc
này
không
phải người
tốt, ba ngày lại
leo tường Mục
vương phủ
chúng
tôi,
lúc
này
lại còn rảnh
rỗi đến
đây thoải
mái
uống trà.
Nghe tôi nói, Văn Mặc
Ngọc dừng
động
tác
rót trà, liếc mắt
nói:
“Lại?”
Tôi thầm
vả vào miệng
mình
một cái, không thể
để
cho Văn
Mặc Ngọc
biết tôi phát hiện
hắn chính là tên Hắc
y nhân
cưỡng ép tôi.
“Ta nhất
thời nói sai, ý của
bản cung, đêm hôm khuya
khoắt, Mặc
Ngọc công tử
định…”
Văn Mặc
Ngọc liếc
mắt nhìn người
nằm trên giường,
kỳ
quái
nói:
“Ta đương
nhiên
là
đến
xem tiểu thế
tử chết
hay chưa, nếu
như chết
rồi thì ta đến
đây nhặt
xác,
còn
nếu chưa
chết thì để
tôi
bổ thêm một
chưởng là được.”
Tôi nghe xong sợ
đến
mức hai chân tê rần,
quả nhiên tôi đoán
không sai, Mục vương
phủ cùng Văn gia e là có chút khúc mắc,
Văn
Mặc Ngọc
không
muốn để
yên
cho An Lăng
Nhiên,
cho nên
mới có chuyện
đến
‘cướp
cô
dâu’ vào đêm tân hôn, tiểu
ngu ngốc gặp
Văn
Mặc Ngọc
sắc mặt
vô
cùng
khó
coi khỏi nói cũng biết
nguyên
do.
Từ
đây cho thấy,
Văn
Mặc Ngọc
này
cũng
bắt nạt
tiểu ngu ngốc
nhà
tôi
không
ít đây?
Bất
quá
suy đi
nghĩ
lại, tôi lại
có
chút
nghi ngờ.
Không nhắc
đến
chuyện Văn Mặc
Ngọc mới
nổi tiếng
chốn kinh thành, tiểu
ngu ngốc là một
người nhược
trí,
có
gì
uy hiếp tới
hắn? Hơn
nữa cho dù tiểu
ngu ngốc có chết
thật đi nữa,
còn
có
tôi,
Mục vương
phu, Mục vương… và mọi
người nhặt
xác
cho hắn, dù sao cũng không đến
lượt cái tên này a?
Thế
cho nên,
tôi
vô
cùng
thông
minh đưa
ra kết luận,
kỳ
thật Văn Mặc
Ngọc là vội
chuẩn bị
tới đây bổ
thêm
cho An Lăng
Nhiên
một chưởng.
Tôi sợ
hãi
lùi
về phía cạnh
cửa, “Ngươi,
ngươi không cần
phải vỗ
cho hắn thêm một
cái,
hôm
nay hắn vừa
mới bị
cái
tên
Trương đại
phu lang băm
hồ đồ
dở hơi
kia cho một chưởng,
đã sắp… sắp
không
xong.”
“Lang băm?” Văn Mặc
Ngọc cười
đến
híp
mắt, chần
chừ một
lát
mới cúi sát xuống
giường xem xét An Lăng Nhiên, ngoắc
ngoắc khóe miệng
gần như
đang nghiền
ngẫm trêu chọc
nói:
“Ta cảm
thấy Trương
đại
phu vô
cùng
nhanh trí,
thấy tên nào đó vết
thương cũ chưa
lành,
độc
tố còn sót lại
ngấm vào tim, mới
sử dụng
chút
biện pháp giúp hắn
bức độc
ra ngoài.
Chậc chậc,
dù
sao so với những
người ngu ngốc
thì
tốt hơn
nhiều, biết
rõ
bản thân tích tụ
vết thương,
phải tịnh
dưỡng thời
gian dài
mới có thể
khá
hơn, còn ráng về
nhà
nhõng
nhẽo với
tân
nương tử,
trông
ngóng
quay về nhà, đau đến
sốt mới
chịu chữa
thương, cũng thật
xứng đáng!”
Tôi dựa
vào
cạnh cửa
cảm thấy
tên
Mặc Ngọc
công
tử này hơi
thần kinh, rõ ràng đang nói chuyện
với tôi, vậy
mà
đôi mắt
phượng lại
cứ ngoắc
ngoắc nhìn chằm
chằm tiểu
ngu ngốc đang ngủ
say trên
giường, vừa
cười điên vừa
thối miệng,
hại toàn thân tôi nổi
da gà
từng cục
từng cục.
Lấy
thêm
chút
dũng
khí,
tôi
mới ho khan nói:
“Ngươi
có
kể chuyện
cho hắn nghe cũng vô dụng,
hắn sắp
chết, không nghe được
đâu.”
A di đà phật,
hy vọng tôi nói như
vậy, Văn Mặc
Ngọc sẽ
không
bổ cho tiểu
ngu ngốc một
chưởng.
Quả
đúng như
vậy, Văn Mặc
Ngọc nghe vậy,
chuyển sang tôi bằng
bộ dáng nhu hòa nói:
“Công chúa nói đúng, hắn
không
nghe thấy ta nói gì. Có điều
còn
chuyện Mục
Vương phi làm sao có thể
uy hiếp được
Hạp Hách quốc
công
chúa
gả vào cửa,
ngươi có muốn
nghe không?”
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét