HƯU THƯ KHÓ CẦU - CHƯƠNG 12
CHƯƠNG 12
CHUYỂN NGỮ: THANH THANH
Nghe bọn
người hầu
nói,
hơn hai mươi
năm
trước, khi Túc Phượng
mới bước
vào
An Lăng
gia, đúng
lúc
An Lăng
Tiêu
vừa được
phong tước vị,
Mục vương
phủ mới
xây
dựng xong. Cố
bà
bà
của tôi, cũng chính là
thái phu nhân của
Mục vương
phủ vì muốn
thử lòng con dâu chơi,
bèn
đem việc
gian khổ này giao cho Mục
vương phi.
Lựa
chọn nguyên liệu,
thủ công, vẽ
tranh, Túc
Phượng đều
không
phụ kì vọng
môn
nào,
dùng
giá cả thấp
nhất, thời
gian ngắn nhất,
Mục vương
phủ mới
vừa xây xong vốn
rất vắng
lặng, bây giờ
đã trở
nên
rất rộng
rãi,
đương
nhiên,
cũng
sẽ có ao sen và ánh trăng.
Cái câu “Ao sen ánh trăng” này,
không phải chỗ
tôi
đang đứng
sao.
Người
trông
coi Mục vương
phủ là tôi đây, lúc này đang đứng
cùng
Văn
Mặc Ngọc
ở
một nơi
có
tên
là:
Tinh Nhu Các.
Người
xưa vốn
có
câu
“Suối
nguồn im lặng
tiếc tế
lưu, thụ
ấm
chiếu thủy
ái tinh nhu. Tiểu
hà
tài
lộ tiêm tiêm giác, sớm
có
chuồn chuồn
đậu
phía
trên”. Tinh Nhu Các này được
bao quanh bởi hồ
sen.
(Tạm
dịch
nghĩa:
~_~ chỗ
này
nửa
nạc
nửa
mở
mấy
bạn
đọc
tạm
hé.
Có
gì
thông
cảm
giúp
mình
“Suối trong lặng yên nhớ nước chảy, bóng
cây chiếu nước thương ánh dương. Sen nhỏ mới vừa he hé
nở, sớm có
chuồn chuồn đậu phía
trên”)
Tôi đoán rằng,
hai mươi năm trước
Mục vương
phi cũng
là
một thiếu
nữ mơ
mộng, kết
hôn
xong thì
thùy
mị nết
na, phu quân
trẻ tuổi
tuấn lãng, vì vậy
nhìn
thấy bức
tranh lãng
mạn trong bài thơ
cũng
ao ước nhộn
nhạo một
phen.
Vì thế,
một cái hồ
sen to lớn cứ
như thế
ở
Mục vương
phủ đâm chồi,
mọc rễ
không
ngừng.
Kẻ
bất tài tôi đối
với mấy
cái
đơn
vị “hecta”, “mẫu” này không có quan tâm cho mấy,
nên
cũng
không
biết cái ao sen này rốt
cuộc rộng
bao nhiêu,
đoán sơ
sơ chừng,
khoảng bằng
hai cái
sân
bóng
đá. Mục
vương phi còn là một
người rất
cẩn thận,
xây
hồ sen xong, lại
lo lắng đến
chuyện “E rằng
xa quá
không
ngắm được
sen”,
vì
thế ở
bốn phía hồ
sen làm
một con đường
mòn,
kéo
dài
qua những phiến
đá xanh, nối
thẳng ra giữa
hồ.
Ở chính giữa
hồ sen, chính là Tinh Nhu Các.
Mục
vương phi rất
khác
người, không biết
kiếm đâu ra rất
nhiều cây trúc cao cao đâm vào bên trong hồ
sen, ở phía bên này có mấy
gốc cây làm chỗ
ngồi rất
khéo
léo.
Ngồi ở
đây thưởng
thức hoa sen “Gần
bùn
mà
chẳng tanh hôi mùi bùn” đúng là rất
tuyệt, thế
nhưng nghe nói Mục
vương phi này vốn
rất sợ
muỗi nước,
xây
một cái Trúc Đình chính giữa
hồ sen để
dành
ngắm. Mục
vương thấy
hiền thê của
mình
nóng
ruột liền
đến
Y Đan
quốc tìm hương
trừ muỗi,
ở
chỗ mấy
cây
đòn dông chống
đỡ
cái
đình đục
mấy lỗ
to, bỏ hương
trừ muỗi
vào.
Đừng
nói
là
muỗi không tới,
ngay cả một
phòng
cũng
vô
cùng
thơm phức.
Mục
vương vô cùng vui vẻ,
ra lệnh treo xung quanh đình mấy
cái
màn
sa che gió,
còn
nói
rằng những
tấm màn sa hồng
nhạt và hoa sen hòa hợp
lại với
nhau lại càng tăng thêm sức
mạnh. Thế
nhưng bản
công
chúa
lại nhận
thấy, sao lại
càng
như hai vợ
chồng ở
trong này
yêu
đương
sợ người
khác
nhìn
thấy, cho nên mới
móc
mấy cái rèm che ra vẻ
huyền bí.
Nói tới
đây, tôi không thể
không
khen Túc
Phượng một
câu
dụng tâm cực
khổ. Câu cửa
miệng của
người khác đều
là
“Thê không bằng
thiếp, thiếp
không
bằng kỹ,
kỹ không bằng
thâu*”. Qua nhiều
năm
như thế
mà
Túc
Phượng chỉ
bằng sinh được
một đứa
con trai khờ khạo,
lại có thể
khiến Vương
gia không
cưới thêm thiếp,
chỉ sợ
điều
kỳ
diệu nằm
ngay trong Trúc Đình này. Hai vợ
chồng buồn
buồn im lặng
trốn đến
chỗ này, làm “đôi uyên ương
hoang dã”,
để
cho Mục vương
có
thể nếm
qua chút
mùi
vị “vụng
trộm”.
(*) thâu:
chắc là người
tình vụng trộm.
Chậc
chậc, quả
là
đáng khen ngợi!
Ôi lạc đề lạc đề.
Lúc đó, vì muốn
nghe Văn
Mặc Ngọc
kể lại,
tôi
cùng
hắn liền
đi đến
trước Tinh Nhu Các.
Nhìn tấm
bảng Tinh Nhu Các, Văn Mặc
Ngọc nheo mắt,
lén
cười thầm:
“Tinh… Nhu… Các...”
Mặt
tôi
có
hơi đỏ
lên,
cười nói nhỏ:
“Tên này quá tầm
thường, ngược
lại bốn
chữ ‘Hồ
sen ánh
trăng’ (Hạ đường
nguyệt sắc)
trang nhã
hơn nhiều”. Đến
giờ tôi mới
biết cái tên “Tinh Nhu Các” đối
với cái hồ
sen vô
cùng
lớn này thật
đúng là một
sự khinh thường.
Ba cái
chữ này sao cứ
nghe giống một
nơi phong hoa tuyết
nguyệt, trang hoàng thô tục,
cứ như
một thím ma ma trang điểm
dày
cộm đang đứng
ở
trước mặt
ngươi, trên cái bản
mặt bột
phấn rơi
lã
chã.
Vậy
cứ coi như
sau khi đến
chỗ này xem công trình tình cảm
một thời,
tôi
đã có thể
kết luận
cái
đình này là một
căn
phòng
nhỏ bí mật
của hai vợ
chồng Mục
vương và Mục
vương phi dùng để
đi tìm lạc
thú,
cho nên
cái
tên
tục như
thế này xem ra cũng xứng.
Nhưng lúc này đây, đứng
trước mặt
tôi
là
một Văn Mặc
Ngọc như
thần tiên, bị
cái
bóng
dáng
thanh nhã
của hắn
làm
ảnh
hưởng, ba chữ
kia cho dù
đọc
như thế
nào
cũng thấy chướng
mắt.
Văn Mặc
Ngọc vuốt
cằm, ngước
mặt lên nhìn ánh trăng sáng, lại
nhìn
ánh trăng ánh dưới
hồ sen, nói:
“Hồ
sen, ánh
trăng,
mỹ nhân, coi bộ
đã có đủ
rồi.” Nói xong liền
vén
rèm
bước vào trong Tinh
Nhu Các.
Đợi
đến
khi tôi
ý thức
được
hai từ “mỹ
nhân” cuối
cùng
của Văn Mặc
Ngọc, hắn
ta đã
vào
trong đình
tìm
chỗ ngồi
xuống, cách một
tấm mành trong suốt,
tôi
nhìn
thấy hắn
tự mình bưng
ấm
trà
lạnh trên bàn, rót đầy
một ly.
Bởi
vì
cái
đình này là nơi
Vương gia và Vương
phi thường hay ước
hội, cho nên lúc nào cũng đều
chuẩn bị
chút
điểm
tâm
và
trà
lạnh, Văn Mặc
Ngọc ngược
lại rất
quen thuộc, cứ
giống như
đang ở
nhà
mình.
Tôi bước
vào
trong đình,
nói:
“Kỳ thật
trên
đường
đi tới
đây, ta có một
vấn đề
muốn thỉnh
giáo
Mặc Ngọc
công
tử.”
“Mời.”
Tôi nói: “Có chuyện
gì
không
thể nói trong phòng, sao lại
đến
nơi này?”
Tôi đã nói rồi,
Tinh Nhu Các
này,
tôi
hoài
nghi đây
là
chỗ mà Vương
gia và
Vương Phi hay hẹn
hò
yêu
đương
vụng trộm,
thế cho nên đêm hôm khuya khoắt,
cùng
một anh trai đẹp
không
hề quen biết
ngồi trong này ngắm
hoa uống trà, tôi thấy
không
ổn
lắm.
Văn Mặc
Ngọc nghe vậy
đặt
chén
trà
xuống, cong cong khóe miệng
nói:
“Thứ
nhất là vì sợ
tiểu nha hoàn trong Mục
vương phủ
đột
nhiên
xông
vào
phòng,
còn
thứ hai hả,
ta vốn cố
ý đứng
trước mặt
tên
kia nói
muốn đi dạo
với cô trong viện”
“Tên kia?” Tôi nghiêng đầu
nheo mắt, tên kia là ai? Chẳng lẽ lúc nãy trong phòng còn có
người khác nữa
à?
(Mèo tác giả: xin mọi người chú ý, Liêm Chi –
tiểu tức phụ sau khi nhìn
thấy soái
ca ngay đến cả tướng công
của mình
đang nằm ngay đơ trên
giường cũng
quên mất)
Văn Mặc
Ngọc ho khan một
tiếng, con ngươi
trong trẻo như
ánh trăng ngoài cửa
sổ loe lóe.
“Bây giờ
cái
tên
đang ở
trong phòng
kia chắc là máu ghen sắp xộc lên tới
đỉnh
đầu
rồi, cũng may hắn
còn
biết trấn
định,
không
nhảy lên bóp chết
ta tại chỗ”
Tôi nhíu mi, tại
sao…
tôi
nghe không
hiểu lời
của Văn Mặc
Ngọc?
Ai! Văn nhân đúng là văn nhân,
nói chuyện quanh co lòng vòng, ra vẻ
nho nhã
hại bản
công
chúa
tôi
không
hiểu được
miếng nào. Có điều
vì
mặt mũi, tôi vẫn
cứ nên bồi
thêm
vô,
vì
thế tôi nói:
“Mặc
Ngọc công tử
nói
rất đúng, trong phòng nhiều
người lắm
miệng, đến
chỗ này mới
thanh tịnh hơn.”
Cũng không biết
nói
có
đúng hay không, bất
quá
tôi
nhìn
thấy nét mặt
Văn
Mặc Ngọc
im thin, chẳng lẽ
tôi
nói
sai sao. Chốc lát sau, cùng với
cảnh đẹp
của hồ
sen và
ánh trăng, Văn Mặc
Ngọc rốt
cuộc cũng bắt
đầu
kể lại,
mối quan hệ
chặt chẽ
giữa tôi và Mục
vương phi
…………
Hóa ra, ngày đó Hạp
Hách
quốc công chúa hòa thân cùng Lạc
Vân
Quốc, vốn
không
phải với
An Lăng
Nhiên.
Lúc đó trên thư
hòa
thân
viết như
thế này:
“Hạp
Hách
quốc công chúa ta xin thề
với ông trời,
hôm
nay nguyện cùng Lạc
Vân
quốc thiết
lập quan hệ
giao hảo, tuyệt
không
mang binh bước vào Trung Nguyên nửa
bước, để
bày
tỏ lòng thành tâm, Hạp
Hách
quốc đổ
mồ hôi tự
tay dâng
Ô bố lạp
thác
công
chúa,
ý muốn
nàng
đại
biểu cho thần
dân
Hạp Hách quốc
vĩnh
viễn tôn ngưỡng
Hoàng
đế
Lạc Diên.”
Trên thư
hòa
thân
có
nói
rõ,
Ô bố
lạp thác công chúa muốn
gả cho Lạc
Diên
đế.
Lạc Diên đế
dù
chưa từng
nhìn
thấy công chúa, nhưng
ái phi thì
không nhiều, ít đi một
người cũng thật
đáng tiếc,
đương
nhiên
vui vẻ tán thành. Có điều
chưa kịp
mở miệng
nói
đáp ứng,
ngoài
điện
Kim Loan truyền tới
một tiếng
hừ không nặng
không
nhẹ, không nhanh không chậm.
Người
dám
đứng
ở
Kim Loan điện
tùy
tiện cũng không nhiều
lắm, đúng lúc là Tiểu
Trần hoàng hậu.
Nói tới
vị Tiểu
Trần hoàng hậu
này,
trong đó
còn
có
một điển
cố “nửa
bên
trầm sơn”.
Năm đó Lạc
Nguyên
Tông
thành
lập Lạc
Vân
quốc, công thần
lớn nhất
chính
là
cha vợ Lạc
Nguyên
Tông
—— Trần
Hi Thánh.
Trần Hi Thánh vốn
là
tướng quân tiền
triều, trong tay nắm
phần lớn
binh quyền, giang sơn
Lạc Vân quốc
nếu nói do vị
này
giành
lấy cũng không có gì quá đáng. Bất
quá
lão
nhân
gia này
suy nghĩ
rất thoáng, nhìn thấy
đứa
con gái
duy nhất của
mình
và
con rể ân ân ái ái, con rể
lại là một
người hiền
lành
tài
giỏi, liền
an tâm
mà
an hưởng tuổi
già,
giao Lạc Vân quốc
lại cho phu thê hai người
này
xử lý.
Lạc
Nguyên
Tông
cũng
coi như không chịu
thua kém,
cai trị Lạc
Vân
quốc quốc
thái
dân
an. Chỉ có điều,
hậu cung của
hắn cũng nát bét. Vợ
hắn là một
người rất
hay ghen, mặc dù Lạc
Nguyên
Tông
làm
Hoàng
đế,
nhưng cho đến
chết hắn
cũng
chỉ có duy nhất
mọt người
vợ. Hơn
nữa, còn bi thảm
nhất là, hoàng hậu
mà
con hắn cưới
cũng
họ Trần,
nếu theo vai vế,
phải gọi
Trần hoàng hậu
một tiếng
“cô”
Theo như
điều
này,
một thế
hệ cứ
lặp lại
một thế
hệ.
Lão Trần
hoàng
hậu, Đại
Trần hoàng hậu,
Tiểu Trần
hoàng
hậu, Lạc
Vân
quốc này cứ
giống như
bị nguyền
rủa, vị
hoàng
đế
nào
cũng
lấy nữ
tử Trần
gia, mà
Trần gia này cũng nghiễm
nhiên
trở thành “Lò đào tạo
hoàng
hậu”, con gái nhà này mới
sinh ra đã
được
học tập
lễ nghi quy củ
trong cung, lấy việc
hầu hạ
hoàng
đế
làm
mục tiêu làm người.
Thế
cho nên,
dân
gian mới có câu nói “Nửa
bên
trầm sơn”, dùng chữ
“trầm” đọc
gần giống
Trần gia, sau lưng
cười nhạo
mấy lão hoàng đế
sợ vợ,
một thế
hệ không bằng
một thế
hệ, nửa
giang sơn này toàn bộ
chìm
trong túi
áo Trần
gia.
Tới
đời
Lạc Diên đế
này,
Tiểu Trần
hoàng
hậu kế
thừa cô của
nàng,
tính
tình
rất giống
cô
mình,
trở thành một
vị hoàng hậu
hay ghen nhất trong lịch
sử. Một
tiếng cười
khẽ trên Kim Loan điện
lúc
này,
khiến Lạc
Diên
đế
vô
cùng
xấu mặt,
chỉ vì mấy
ngày
gần đây Lạc
Diên
đế
sủng ái Lệ
phi nương nương
vừa mới
hạ sinh hoàng tử,
Lạc Diên đế
biết rõ nếu
lúc
này
lại rước
thêm
một cô ô bố
lạp thác công chúa, hắn
chỉ sợ
hậu cung khó giữ
được,
đành phải
cắn răng nói:
“Việc
này
để
bàn
tính
sau đi.”
Bàn tới bàn lui, rốt
cuộc đem tôi ban cho Thất
hoàng
tử Huyền
Nguyệt.
Huyền
Nguyệt là con thứ,
mẫu phi hắn
treo cổ chết
nhiều năm trước.
Lạc Diên đế
đắn
đo suy nghĩ, lo
trước lo sau, cuối
cùng
nhận thấy
trong đám
hoàng
tử đứa
con trai này
vẫn là người
trung thực điềm
tĩnh
nhất, bèn ra chiếu
chỉ ban Ô bố
lạp thác công chúa cho Huyền
Nguyệt, coi như
bù
đắp
cho đứa
con đáng
thương tứ
cố vô thân này.
Thật
ra đến
đây, nếu
mọi chuyện
đều
diễn ra êm xuôi, cũng coi như
đây là một
sự kiện
tốt đẹp.
Chỉ có điều
lúc
này,
nhánh
bên
ngoại, nhánh này, không phải
ai khác,
vừa vặn
là
bà
mẹ chồng
tốt của
tôi, mụ phượng
hoàng
trụi lông chết
tiệt!
Ngày hôm sau sau khi nhận
được
tin tức chính xác, Túc Phượng
vội vã vào cung, câu nói đầu
tiên
quỳ
gối xuống
trước mặt
hoàng
hậu là:
“Hoàng hậu
hồ đồ
a!”
Tiểu
Trần hoàng hậu
kinh hãi,
vội hỏi:
“Mục
Vương phi sao lại
nói
thế?”
Túc Phượng
biết phân rõ lợi
và
hại, nói nếu
thực sự
gả công chúa tôi cho Huyền
Nguyệt, vô cùng đe dọa
đối
với Thái tử.
Biết đâu có ngày Huyền
Nguyệt tâm huyết
dâng
trào,
cùng
với cha vợ
mình
nội ứng
ngoại hợp,
không
phải sẽ
là
Lạc Nguyên Tông thứ
hai sao.
Thái Tử,
quả đúng thật
là
đứa
con trai bảo bối
của Trần
hoàng
hậu.
Tiểu
Trần hoàng hậu
như người
mới tỉnh
mộng, nắm
tay Túc
Phượng lệ
nóng
quanh tròng.
Nói
cũng
may nhờ có Mục
vương phi ngươi
nhắc nhở
a, bằng không bản
cung đúng
thật là phạm
vào
một sai lầm
lớn, dưỡng
hổ
vi hoạn*.
Nhưng hiện
tại việc
đã đến
nước này, nên xử
lý
thế nào mới
được
đây?
(*)
gần giống nuôi ong tay áo.
Kết
cục không cần
nói
cũng
biết.
Mục
vương phi “oai phong lẫm
liệt”, “khẳng
khái
giúp
đỡ”, để
cho đứa
con ngốc của
mình
thay thế Huyền
Nguyệt, cưới
tôi.
Mục vương
là
người của
Thái
Tử, đứa
con nít
ba tuổi bên đường
cũng
biết rõ, thấy
Hạp Hách quốc
đại
quân
rơi vào trong tay bè phái của
Thái
Tử, hoàng hậu
vô
cùng
vui mừng.
Tôi thật
oan ức.
Tương
đương
với tủi
thân.
Trong tủi
thân
còn
kèm
theo một chút phẫn
nộ.
Mụ
cáo
già
Mao trụi phượng
hoàng
này,
dám
lợi dụng
tôi
làm
một mũi tên bắn
hai con nhạn, vừa
nịnh hót được
hoàng
hậu, vừa
cưới được
vợ cho ngốc
tử nhà mình.
Không tồi,
không
tồi, quả
thật là không tồi
mà.
Văn Mặc
Ngọc nói xong, lại
hớp hớp
miếng trà rồi
mới nói:
“Ta là thư
đồng
của Huyền
Nguyệt điện
hạ, lúc đó sau khi Thất
điện
hạ nghe tin hòa thân cùng công chúa xong, còn nói với
ta, nếu quả
thực có thể
lấy được
công
chúa,
bất luận
nàng
là
người phương
nào,
cũng
nhất định
suốt đời
này
đối
xử tốt
với nàng. Ai ngờ… Ai! Nghe nói sau khi nghe
xong chuyện Mục
vương phi ngang ngược
đoạt
công
chúa,
Thất điện
hạ đứng
ngoài
tuyết cả
đêm không chịu
về.”
Thình thịch!
Nhờ
Văn
Mặc Ngọc
đổ
dầu vào lửa,
tôi
vỗ bàn đứng
dậy, không thể
kiềm chế
bản thân mà hét to lên:
“Túc Phượng
này
đúng thật
là
quá
quắt!!”
A a a!
Hóa ra là tôi lại
bị một
con phượng hoàng trụi
lông
chết tiệt
kia lừa
gạt gả
cho đứa
con trai ngốc của
bà
ta!
Văn Mặc
Ngọc cũng không khuyên bảo
tôi,
chỉ nhàn nhã ngồi
một bên chớp
mắt nhìn tôi, khóe miệng,
hình
như còn hàm chứa
ý cười.
Tôi tức
sùi
bọt mép, thật
sự không biết
nên
biểu đạt
tâm
trạng phẫn
nộ giờ
bây
giờ của
tôi
như thế
nào,
dứt khoát ra tay một
cái,
“Bụp
——” một
tiếng cái bàn bị
tôi
đá văng ra.
Tôi đang chuẩn
bị nản
lòng
mắng thêm hai câu, chợt
nghe bên
ngoài
truyền đến
tiếng nói:
“Ai… Ai… Ở
bên
trong?”
Tôi và Văn Mặc
Ngọc đều
giật mình, quay đầu
nhìn
lại.
Bên cạnh
hồ một
bóng
người nho nhỏ,
đang cầm
lồng đèn chậm
rãi
bước tới
gần.
“Ai! Mau lên tiếng!”
Tôi từ
giận dữ
chuyển thành kinh hãi hoảng
sợ, nếu
bây
giờ bị
bắt tại
trận, e tôi còn chưa
kịp báo thù với
lão
phượng hoàng, đã bị
kết tội
“vụng
trộm” rồi
trùm
lồng heo.
“Làm sao bây giờ?” Tôi kích động
nhìn
về phía Văn Mặc
Ngọc. Cũng còn may, tôi với
Văn
Mặc Ngọc
vẫn chưa
đốt
đèn, ngồi
dưới ánh trăng nói chuyện
phiếm, thế
cho nên
lúc
này
người tuần
tra ban đêm
cũng
không
nhìn
rõ
được
quang cảnh bên này của
chúng
tôi,
tạm thời
vẫn chưa
nhận ra tôi và Mặc
Ngọc công tử
đại
danh đỉnh
đỉnh.
Thân ảnh
của người
tuần đêm càng lúc càng đến
gần, tôi theo bản
năng
định
bắt đầu
ẩn
trốn.
Văn Mặc
Ngọc nhếch
môi, đột nhiên nói: “Đắc
tội!”
Nói xong, tôi liền
cảm thấy
sau lưng bị
người ta đẩy
một cái, vì hoảng
sợ, tôi chỉ
nghe thấy bên tai “bịch” một
tiếng, tôi từ
trong đình
rớt xuống
hồ sen.
Cố
sức giãy dụa,
tôi
hung hăng
uống hết
hai ngụm nước
hồ.
Trước
khi mất đi ý thức,
tôi
chỉ nghe thấy
tuần tra ban đêm hô to:
“Người
đâu tới
đây, có người
rơi xuống
nước rồi!”
Tôi lại
vô
lực giãy dụa,
mơ mơ
màng
màng
bắt đầu
chìm
xuống, sau cùng còn liếc
mắt nhìn Tinh Nhu Các một
cái,
sao không
thấy một
chút
bóng
dáng
của Văn Mặc
Ngọc hết
vậy.
Hóa ra, tiếng
“đắc
tội” ban nãy là muốn
tôi
rơi xuống
nước đánh lừa
sự chú ý của
tên
tuần tra ban đêm, còn mình thì trốn
mất dạng.
Nói con bà nó, ách ~ cái ý kiến
thoát
thân
này hay thật
đấy!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét