Vì những câu chuyện hoàn

HƯU THƯ KHÓ CẦU - CHƯƠNG 14

Không có nhận xét nào
CHƯƠNG 14


CHUYỂN NGỮ: THANH THANH



Trương đi phu đến đây.
Ch có điu lúc bt mch xem bnh li không ngng nhìn tôi, và c tiu ngu ngc An Lăng Nhiên. Bi vì trên lưng An Lăng Nhiên có mt vết bm tím đã đen li rt rõ ràng.

Lão Trương đng chí va đưa tay xem xét tình trng vết thương, va th dài:
“Không đơn gin ~ không đơn gin a!
Lông tóc tôi dng đng, nhìn thy cái vết thương kia và sc mt tun tú ca An Lăng Nhiên, có hơi xót rut.
“Vết thương rt nghiêm trng? Sm biết như vy, va ri tôi s không xung chân ngoan đc như thế.
=_= Tôi tha nhn, vết bm tím trên lưng tiu ngu ngc là do tôi đá, đu do hn t chuc v vào mình! Ai bo hn b nhào ti ôm tôi, chăn trên người tôi li b kéo lch sang mt bên, cnh xuân cht hé… Nht thi nóng vi, tôi quơ chân mt cái, tiu ngu ngc lin oanh oanh lit lit rt xung giường.
Lúc này, tiu ngu ngc t t nhm hai mt li, đ mc cho ngón tr và ngón gia ca lão Trương đng chí chy lon trên vết bm tím ca hn, t đu đến cui chng nói câu nào, nhưng mi khi lão Trương n mt cái trên ming vết thương, sc mt hn lin khó coi thêm ba phn.
Gp tình trng như vy, ngược li tôi có hơi lo lng, st rut.
Mt cái sa chân ca tôi, đá tiu ngu ngc văng xung giường, nếu Túc Phượng con phng hoàng tri lông kia mà biết được chuyn này thì không biết s còn thế nào na, va ri An Lăng Nhiên ngã xung giường bch mt tiếng, đúng lúc Kỳ Nhi tin An Lăng Nguyt quay li, thy tiu ngu ngc mt đy bi đt nm trên mt đt thì hong s, vi nâng tiu ngu ngc dy d dành mt trn.
Cui cùng mi nói:
“Công chúa người sao phi kh công như vy? Mc dù tiu t này ngu di, nhưng dù sao cũng không đi x t vi người. Người cũng đng ly oán hn vi Mc vương phi mà phát tiết trên người hn đi? Li nói, nếu Mc vương phi biết chuyn này, công chúa còn chưa kp đánh tr đã thành ti nhân ngược đãi phu quân!
Tôi hết đường chi cãi, li nghe Kỳ Nhi hiu ly đi nghĩa vi An Lăng Nhiên, nói là tôi không cn thn đp hn xung giường, khiến hn ngoan ngoãn, nht đnh không được nói ra ngoài.
Dường như tiu ngu ngc b tôi làm cho tn thương, mt đôi mt sáng rc ngó ngó liếc liếc tôi bên này, ri gt đu nhíu mày, đến lúc này vn không nói được li nào, trong lòng bn công chúa trái li tr nên bt n.
Lão Trương lc đu, s vut chòm râu còn nói li:
“Không đơn gin a!
Tôi b lão già di trá này làm cho tc gin đến giơ chân lên, Rt cuc vết thương này thế nào mà li không đơn gin, ông nói th xem!
Lão Trương đng chí bày ra tư thế nghênh ngang ho khan hai tiếng, như có ý liếc liếc trên bàn, người lanh li như Kỳ Nhi, lp tc khôn khéo dâng chén trà ngt ngào hi:
“Trương đi phu vt v.
Lão Trương rt hưởng th, lên ging ri mi tiếp cái chén ung trà, cui cùng mi nói:
“Ta nói không đơn gin là ti sao tiu thế t ngã t giường va vào bình phong mà li thành hình bàn chân?” Tôi và Kỳ Nhi hai mt nhìn nhau, không nói nên li.
Giường mi ca tôi và An Lăng Nhiên là giường có bình phong đang khá thnh hành trong gii quý tc hin nay, tc phn bên ngoài giường dùng bình phong thng đng che chn, bình phong chế to t cây g t đàn tt mà thành, mt trên chm tr đ loi kiu dáng hoa c, bên trong và bên ngoài tng cng ba tng, nguyên nhân là do Ba tm bình phong. Như vy ch ý là khi v chng ân ái trên giường, che che đy đy, có khoái cm yêu đương vng trm na n na h. Nhưng bây gi, vi tôi và tiu ngu ngc ngược li li như mt loi trào phúng.
Trước khi lão Trương đng chí ti đây, Kỳ Nhi đã căn dn tiu ngu ngc trước, nói hn là do bn thân không cn thn ngã xung giường, va phi tm bình phong nên b thương, không ngoài d liu, lão Trương này li tht ging Tôn Ng Không, ha nhãn tinh tường nhìn thu đám bch ct tinh chúng tôi.
Kỳ Nhi nói:
“Trương đi phu, ý này ca ông, rt cuc nãy gi ngày n n xoa xoa trên lưng phò mã chúng ta, không phi là xem ming vết thương, mà ch là đang xem xét hình dng ca nó?
Lão Trương vut cm, tr li không chút xu h:
“Đúng vy!
An Lăng Nhiên nghe vy m to đôi mt, ánh mt lnh như băng nhìn lão Trương, con ngươi xinh đp biu l cm xúc mà tôi nhìn không hiu lm. Xem ra tiu ngu ngc cũng chưa có ngc quá, còn biết lão Trương đùa gin hn.
Lão Trương đón nhn ánh mt ca tiu ngu ngc, nhưng không có mt tia s hãi.
“Tiu thế t ngươi xem, chuyn tt gì đây h? Mc vương phi bo ta đến, nhưng ch nói xem bnh cho mt mình công chúa. Nếu bây gi ta phi đi báo vi Mc vương phi, phí chn bnh này tính toán thế nào đây?
Uy hiếp!
Uy hiếp trng trn!
Gia uy hiếp còn ngm n giu khinh thường cùng coi khinh bn công chúa!
Lão Trương này rõ ràng biết An Lăng Nhiên là mt tên ngc, li luôn mm thương lượng cùng hn, này này, k tht đây không phi là mun tôi ngm ming tr tin đy sao?
Tôi đi ti gn, nói: Trương đi phu, ông nói thế là không đúng ri! M chng ta vn b ta kinh đng hết mt ln, bây gi vt v lm mi ng được, ông li đi làm phin bà y, chng phi tht l hay sao?
Lão Trương s s râu không đáp, còn nhìn tôi cười tm tm.
Tôi cười thm mt tiếng: Vết thương này ca tướng công có l cũng không có gì tr ngi, ta thy vn đng cho m chng biết thì tt hơn, không bng như vy đi, phí chn bnh ln này là ta tr!
Tôi v v ngc, giây tiếp theo li b Kỳ Nhi gi cht.
Kỳ Nhi nh ging nói: Công chúa, tt c ca hi môn ca người còn đt trong thương kh ca Mc vương ph, tuy Mc vương phi đã nói toàn b bc này đu do mt mình công chúa t mình s dng, nhưng đêm hôm khuya khot người đt nhiên ly bc, s là sáng mai s rơi vào trong tai Mc vương phi!
OTZ
Không nói thì tôi li quên, đến Mc vương ph my ngày, có ăn có ung, bc này cũng chưa có ch dùng, cho nên tôi đu da vào kho tin nh nhà Mc vương ph.
Bên này tôi cùng Kỳ Nhi nói thm, bên kia lão Trương đng chí đã không còn kiên nhn.
Gõ gõ cái bàn, lão Trương nói:
“Công chúa, người sp xếp được không? Nếu không có bc, lão phu li không th trì hoãn vết thương ca tiu thế t, hay là thông báo sm mt chút thì tt hơn.
Sc mt tôi trm xung, nhìn An Lăng Nhiên bên cnh vn im lng nãy gi, bng thy áy náy không thôi.
Bây gi tiu ngu ngc đang nhếch đôi môi cánh hoa ca mình, ánh mt u bun, mt cước va ri ngược li làm đa nh hin ra v đp trng nht ca người bnh, b dng này, làm lòng tôi không khi ny sinh yêu thương. Tên nhóc này… vn là câu nói kia, nếu không phi nhược trí thì tt tht.
Tôi ly khăn la xoa xoa khóe mt, ngi xung, hít sâu, cm tay lão Trương:
“Tr góp có được không?
Lão Trương nháy mt my cái nhìn tôi, k quái nói:
“Là sao?”
Tôi chép ming, nht thi quên mt c nhân không hiu tr góp là gì, vi sa li nói:
“Ý ta là, ghi giy n y?
Lão Trương rt hào phóng, không cn suy nghĩ, gt đu không chút do d.
“Được, mt ngày năm đng tin, lãi tăng dn!
Trong chp mt, Kỳ Nhi vn đang cm giy bút lin sng s ti ch, kinh hô:
“Năm đng tin?!
Tôi cũng v bàn nhy dng, NND, ông còn Hoàng Thế Nhân hơn c Hoàng Thế Nhân ha!
Năm đng tin ~~
Năm đng tin là khái nim gì các đng chí có biết không?
Được ri, đ tôi cho mt ví d, bng lc mi nha hoàn hàng tháng trong Mc vương ph là hai đng tin, như Kỳ Nhi là mt nht đng nha hoàn k cn, bng lc mi tháng cũng không quá năm đng tin. Lão Trương lang băm lòng d him đc này, đòi tôi nhng năm đng tin lãi mt ngày, còn mun lãi tăng dn!
“Ông đnh ăn cướp h! Có tin ta gi 110 bt ông không!”
Tôi nht thi suy sp, quên mt thân tôi bây gi còn đang thi đi phong kiến lc hu, không có t chc quang minh như 110 cu kh cu nn.
Lão Trương đng chí nhìn tôi và Kỳ Nhi, vn cười hòa nhã.
“Công chúa không cn tìm người ti bt ta, đ ta t đi tìm Mc vương phi thú tht!
“Đng đng nghe thy ba ch “Mc vương phi, nht thi tôi như qu bóng cao su tròn tra xì hơi, cười h h làm lành, tay gi cht góc áo lão Trương đáng thương nói:
“Mi chuyn còn có th thương lượng. Thế này, chúng ta cùng tho lun li tin lãi?
Kỳ Nhi thy thế vi phi hp vi tôi, li kính lão Trương thêm mt chén trà đy, sc mt lão Trương dn hòa hoãn, đang mun m ming, tôi cũng đang hết sc chăm chú ch đi lng nghe, cht nghe phía sau đt nhiên truyn đến mt ging nam trm t tính.
“Sau lưng cái gương đng, trong túi tin màu lam còn hai lượng bc.
Chúng tôi đu git mình, lúc này mi trn mt há mm mà quay đu li nhìn thng An Lăng Nhiên.
An Lăng Nhiên tht bình tĩnh, còn cúi xung hp miếng nước trà.
Lão Trương cũng thc bình tĩnh, cười nnh nt ngi đi din ung trà vi An Lăng Nhiên.
Tôi không bình tĩnh được, ni gin nhy dng lên nói: Kỳ Nhi ngu ngc kia, ngươi ngươi, ngày nào cũng ngi trước gương đng ch đu cho ta, vy mà li không phát hin ch đó có bc?
Kỳ Nhi tht m c, nhưng đôi mt to tròn cht chuyn quanh tiu ngu ngc An Lăng Nhiên, không hé răng.
Tôi nói: “Kỳ Nhi, còn tht thn làm gì? Đi ly bc mang ti cho Trương đi phu.
Dt li, tôi mi quay đu v phía An Lăng Nhiên, tiu ngu ngc đáng yêu tht, thi khc quan trng li có chút tác dng như vy.
Tôi nghĩ có l đêm nay tôi đá hn mng hn, vy nên gi phút này hn mi rũ không phn chn như thế. Lúc này bt lun thế nào tiu ngu ngc cũng đã gii quyết vic cp bách ca tôi, tôi hn là nên ly ơn báo oán, d d dành dành hn, vì thế nói: “Đêm này Nhiên Nhi ngoan lm, t t…”
Tôi còn chưa nói xong, An Lăng Nhiên lin nghiêng đu tránh được bàn tay ngc thon dài ca tôi đang đnh xoa đu, lp tc leo lên giường, xoay người vào trong ng.
Tay tôi vn cng đ gia không trung, trước mt lão Trương, hơi xu h.
May mn lúc này Kỳ Nhi đang cm bc li đây, tôi lin thun tay nhn túi tin giao li cho lão Trương, cn răng nói: Lão già ngươi tiết kim mt chút!
Lão Trương lau lau ming, mt b dng cơm no trà đ đi ra ngoài.
Nhưng Kỳ Nhi tht thông minh, nói: Trương đi phu, hình như ông quên th gì?
Lão Trương dng bước, quét mt qua miếng đim tâm trên bàn, gt đu nói: “À, th này ta s không mang theo người, các ngươi c tùy ý!
Tôi và Kỳ Nhi cùng xu h mt lúc, mi nói: Trương đi phu, hình như ông đã quên kê đơn cho tướng công tôi!
Lão Trương rt có tâm th dài: Thiếu phu nhân a, người nói thế này không phi làm lão phu khó x sao? Nếu ta viết đơn, người âm thm đi ly thuc, không may b Mc vương phi bt được, bà y nhn ra nét bút ca ta a!
Trán tôi ni lên cái hc tuyến, s hãi hi: “Ý ngài là?
Lão Trương nói: Vết thương ca tiu thế t ch là vết bm tím bình thường, dùng chút du hoa hng tm ba năm ngày là đ ri.
Tôi li nhếch ming, có chút không cam tâm.
“Va ri ông giúp tôi bt mch, cũng không viết đơn thuc phi không? Bng không khon phí kếch xù đến khá bnh ti nhà không phi là mt trng sao? Tuy tôi hn Mc vương phi, nhưng bc ca Mc vương ph vi tôi không oán không hn, theo đo lý, tôi còn phi thương tho vi tên Trương Thế Nhân mt phen.
Trương Thế Nhân lc lc ng tay áo: Thiếu phu nhân càng không có gì đáng ngi, ung chút canh gng ca quý ph là được, làm gì cn viết đơn thuc cho ung phí tin bc. Nói xong, Trương Thế Nhân ngâm nga mt điu nhc, làm tôi đau lòng không thôi, bc đã đi ri.
Ra ti ca, Trương Thế Nhân li đt nhiên nh ra điu gì, thu bước chân li, nói vi v đy n ý: “À, đúng ri. Ln sau nếu có cãi nhau công chúa người cũng du dàng mt chút, vết thương ca tiu thế t dù sao cũng chưa lành hn. Còn na, my thương tích nh trên người thế t, nếu tim tiu thế t lnh đi sau này công chúa có hi cũng không kp.
Tôi cn cht răng, tc đến d khóc d cười, ch có th trơ mt nhìn Trương Thế Nhân thun gió mà đi ra như vy.
Đã đến hơn na đêm, va s va b da, ngay c đơn thuc cũng không có, còn b Trương Thế Nhân vơ vét ly hết hai lượng bc.
Ngươi cũng biết, hai lương bc này, tt xu gì cũng là giá bán mình ca ba nha đu, là tin mà my nha hoàn trong tiu vin có tích góp c đi, h đu không vi ti hai lượng tin chuc thân này.
OMG!
Đúng như li lão điu tri lông kia nói, lão Trương này đúng là quen thói la bp.

Xã hi cũ đi gian đi ác a!

Không có nhận xét nào :