HƯU THƯ KHÓ CẦU - CHƯƠNG 14
CHƯƠNG 14
CHUYỂN NGỮ: THANH THANH
Trương
đại
phu đến
đây.
Chỉ
có
điều
lúc
bắt mạch
xem bệnh lại
không
ngừng nhìn tôi, và cả
tiểu ngu ngốc
An Lăng
Nhiên.
Bởi vì trên lưng
An Lăng
Nhiên
có
một vết
bầm tím đã đen lại
rất rõ ràng.
Lão Trương
đồng
chí
vừa đưa
tay xem xét
tình
trạng vết
thương, vừa
thở dài:
“Không đơn
giản ~ không đơn
giản a!”
Lông tóc tôi dựng
đứng,
nhìn
thấy cái vết
thương kia và sắc
mặt tuấn
tú
của An Lăng Nhiên, có hơi
xót
ruột.
“Vết
thương rất
nghiêm
trọng?” Sớm
biết như
vậy, vừa
rồi tôi sẽ
không
xuống chân ngoan độc
như thế.
=_= Tôi thừa
nhận, vết
bầm tím trên lưng
tiểu ngu ngốc
là
do tôi
đá, đều
do hắn tự
chuốc vạ
vào
mình!
Ai bảo hắn
bổ nhào tới
ôm tôi, chăn trên người
tôi
lại bị
kéo
lệch sang một
bên,
cảnh xuân chợt
hé…
Nhất thời
nóng
vội, tôi quơ
chân
một cái, tiểu
ngu ngốc liền
oanh oanh liệt liệt
rớt xuống
giường.
Lúc này, tiểu
ngu ngốc từ
từ nhắm
hai mắt lại,
để
mặc cho ngón trỏ
và
ngón
giữa của
lão
Trương đồng
chí
chạy loạn
trên
vết bầm
tím
của hắn,
từ đầu
đến
cuối chẳng
nói
câu
nào,
nhưng mỗi
khi lão
Trương ấn
một cái trên miệng
vết thương,
sắc mặt
hắn liền
khó
coi thêm
ba phần.
Gặp
tình
trạng như
vậy, ngược
lại tôi có hơi
lo lắng, sốt
ruột.
Một
cái
sa chân
của tôi, đá tiểu
ngu ngốc văng xuống
giường, nếu
Túc
Phượng – con phụng
hoàng
trụi lông kia mà biết
được
chuyện này thì không biết
sẽ còn thế
nào
nữa, vừa
rồi An Lăng Nhiên ngã xuống
giường bịch
một tiếng,
đúng lúc Kỳ Nhi tiễn
An Lăng
Nguyệt quay lại,
thấy tiểu
ngu ngốc mặt
đầy
bụi đất
nằm trên mặt
đất
thì
hoảng sợ,
vội nâng tiểu
ngu ngốc dậy
dỗ dành một
trận.
Cuối
cùng
mới nói:
“Công chúa người
sao phải khổ
công
như vậy?
Mặc dù tiểu
tử này ngu dại,
nhưng dù sao cũng không đối
xử tệ
với người.
Người cũng đừng
lấy oán hận
với Mục
vương phi mà phát tiết
trên
người hắn
đi? Lại
nói,
nếu Mục
vương phi biết
chuyện này, công chúa còn chưa
kịp đánh trả
đã thành tội
nhân
ngược đãi phu quân!”
Tôi hết
đường
chối cãi, lại
nghe Kỳ Nhi hiểu lấy
đại
nghĩa
với An Lăng Nhiên, nói là tôi không cẩn
thận đạp
hắn xuống
giường, khiến
hắn ngoan ngoãn, nhất
định
không
được
nói
ra ngoài.
Dường
như tiểu
ngu ngốc bị
tôi
làm
cho tổn thương,
một đôi mắt
sáng
rực ngó ngó liếc
liếc tôi bên này, rồi
gật đầu
nhíu
mày,
đến
lúc
này
vẫn không nói được
lời nào, trong lòng bản
công
chúa
trái
lại trở
nên
bất ổn.
Lão Trương
lắc đầu,
sờ vuốt
chòm
râu
còn
nói
lại:
“Không đơn
giản a!”
Tôi bị
lão
già
dối trá này làm cho tức
giận đến
giơ chân lên, “Rốt
cuộc vết
thương này thế
nào
mà
lại không đơn
giản, ông nói thử
xem!”
Lão Trương
đồng
chí
bày
ra tư thế
nghênh
ngang –
ho khan hai tiếng, như
có
ý liếc
liếc trên bàn, người
lanh lợi như
Kỳ Nhi, lập tức
khôn khéo dâng chén trà ngọt
ngào
hỏi:
“Trương
đại
phu vất vả.”
Lão Trương
rất hưởng
thụ, lên giọng
“ừ” rồi
mới tiếp
cái
chén
uống trà, cuối
cùng
mới nói:
“Ta nói không đơn
giản là tại
sao tiểu thế
tử ngã từ
giường va vào bình phong mà lại
thành
hình
bàn
chân?”
Tôi và Kỳ Nhi hai mặt nhìn nhau, không nói nên lời.
Giường
mới của
tôi
và
An Lăng
Nhiên
là
giường có bình phong đang khá thịnh
hành
trong giới quý tộc
hiện nay, tức
phần bên ngoài giường
dùng
bình
phong thẳng đứng
che chắn, bình phong chế
tạo từ
cây
gỗ tử
đàn tốt
mà
thành,
mặt trên chạm
trổ đủ
loại kiểu
dáng
hoa cỏ, bên trong và bên ngoài tổng
cộng ba tầng,
nguyên
nhân
là
do “Ba
tấm bình phong”. Như
vậy chủ
ý là khi vợ
chồng ân ái trên giường,
che che đậy
đậy,
có
khoái
cảm yêu đương
vụng trộm
nửa ẩn
nửa hở.
Nhưng bây giờ,
với tôi và tiểu
ngu ngốc ngược
lại lại
như một
loại trào phúng.
Trước
khi lão
Trương đồng
chí
tới đây, Kỳ Nhi đã
căn dặn tiểu
ngu ngốc trước,
nói
hắn là do bản
thân
không
cẩn thận
ngã
xuống giường,
va phải tấm
bình
phong nên
bị thương,
không ngoài dự liệu,
lão
Trương này lại
thật giống
Tôn
Ngộ Không, hỏa
nhãn
tinh tường nhìn thấu
đám bạch
cốt tinh chúng tôi.
Kỳ Nhi nói:
“Trương
đại
phu, ý
này
của ông, rốt
cuộc nãy giờ
ngày
ấn
ấn
xoa xoa trên
lưng phò mã chúng ta, không phải
là
xem miệng vết
thương, mà chỉ
là
đang xem xét hình dạng
của nó?”
Lão Trương
vuốt cằm,
trả lời
không
chút
xấu hổ:
“Đúng vậy!”
An Lăng Nhiên nghe vậy
mở to đôi mắt,
ánh mắt
lạnh như
băng
nhìn
lão
Trương, con ngươi
xinh đẹp
biểu lộ
cảm xúc mà tôi nhìn không hiểu
lắm. Xem ra tiểu
ngu ngốc cũng chưa
có
ngốc quá, còn biết
lão
Trương đùa giỡn
hắn.
Lão Trương
đón nhận
ánh mắt
của tiểu
ngu ngốc, nhưng
không
có
một tia sợ
hãi.
“Tiểu
thế tử
ngươi xem, chuyện
tốt gì đây hả?
Mục vương
phi bảo ta đến,
nhưng chỉ
nói
xem bệnh cho một
mình công chúa. Nếu bây giờ
ta phải đi báo với
Mục vương
phi, phí
chẩn bệnh
này
tính
toán
thế nào đây?”
Uy hiếp!
Uy hiếp
trắng – trợn!
Giữa
uy hiếp còn ngầm
ẩn
giấu khinh thường
cùng
coi khinh bản công chúa!
Lão Trương
này
rõ
ràng
biết An Lăng Nhiên là một
tên ngốc, lại
luôn
mồm thương
lượng cùng hắn,
này
này,
kỳ
thật đây không phải
là
muốn tôi ngậm
miệng trả
tiền đấy
sao?
Tôi đi tới
gần, nói: “Trương
đại
phu, ông
nói
thế là không đúng rồi!
Mẹ chồng
ta vốn bị
ta kinh động
hết một
lần, bây giờ
vất vả
lắm mới
ngủ được,
ông lại
đi làm phiền
bà
ấy,
chẳng phải
thất lễ
hay sao?”
Lão Trương
sờ sờ
râu
không
đáp, còn nhìn tôi cười
tủm tỉm.
Tôi cười
thầm một
tiếng: “Vết
thương này của
tướng công có lẽ
cũng
không
có
gì
trở ngại,
ta thấy vẫn
đừng
cho mẹ chồng
biết thì tốt
hơn, không bằng
như vậy
đi, phí chẩn
bệnh lần
này
là
ta trả!”
Tôi vỗ
vỗ ngực,
giây
tiếp theo lại
bị Kỳ Nhi giữ
chặt.
Kỳ Nhi nhỏ
giọng nói: “Công chúa, tất
cả của
hồi môn của
người còn đặt
trong thương khố
của Mục
vương phủ,
tuy Mục vương
phi đã
nói
toàn
bộ bạc
này
đều
do một mình công chúa tự
mình
sử dụng,
nhưng đêm hôm khuya khoắt
người đột
nhiên
lấy bạc,
sợ là sáng mai sẽ
rơi vào trong tai Mục
vương phi!”
OTZ
Không nói thì tôi lại
quên,
đến
Mục vương
phủ mấy
ngày,
có
ăn có uống,
bạc này cũng chưa
có
chỗ dùng, cho nên tôi đều
dựa vào kho tiền
nhỏ nhà Mục
vương phủ.
Bên này tôi cùng Kỳ Nhi nói thầm,
bên
kia lão
Trương đồng
chí
đã không còn kiên nhẫn.
Gõ gõ cái bàn, lão Trương
nói:
“Công chúa, người
sắp xếp
được
không?
Nếu không có bạc,
lão
phu lại không thể
trì
hoãn
vết thương
của tiểu
thế tử,
hay là
thông
báo
sớm một
chút
thì
tốt hơn.”
Sắc
mặt tôi trầm
xuống, nhìn An Lăng Nhiên bên cạnh
vẫn im lặng
nãy
giờ, bỗng
thấy áy náy không thôi.
Bây giờ
tiểu ngu ngốc
đang nhếch
đôi môi cánh hoa của
mình,
ánh mắt
u buồn, một
cước vừa
rồi ngược
lại làm đứa
nhỏ hiện
ra vẻ đẹp
trắng nhợt
của người
bệnh, bộ
dạng này, làm lòng tôi không khỏi
nảy sinh yêu thương.
Tên nhóc này… vẫn
là
câu
nói
kia, nếu không phải
nhược trí thì tốt
thật.
Tôi lấy
khăn
lụa xoa xoa khóe mắt,
ngồi xuống,
hít
sâu,
cầm tay lão Trương:
“Trả
góp
có
được
không?”
Lão Trương
nháy
mắt mấy
cái
nhìn
tôi,
kỳ
quái
nói:
“Là sao?”
Tôi chép miệng,
nhất thời
quên
mất cổ
nhân
không
hiểu trả
góp
là
gì,
vội sửa
lời nói:
“Ý ta là, ghi giấy
nợ ấy?”
Lão Trương
rất hào phóng, không
cần suy nghĩ, gật
đầu
không
chút
do dự.
“Được,
một ngày năm đồng
tiền, lãi tăng dần!”
Trong chớp
mắt, Kỳ Nhi vốn
đang cầm
giấy bút liền
sững sờ
tại chỗ,
kinh hô:
“Năm đồng
tiền?!”
Tôi cũng vỗ
bàn
nhảy dựng,
“NND, ông còn Hoàng Thế
Nhân
hơn cả
Hoàng Thế Nhân ha!”
Năm đồng
tiền ~~
Năm đồng
tiền là khái niệm
gì
các
đồng
chí
có
biết không?
Được
rồi, để
tôi
cho một ví dụ,
bổng lộc
mỗi nha hoàn hàng tháng trong Mục
vương phủ
là
hai đồng
tiền, như
Kỳ Nhi là một nhất
đẳng
nha hoàn
kề cận,
bổng lộc
mỗi tháng cũng không quá năm đồng
tiền. Lão Trương
lang băm
lòng
dạ hiểm
độc
này,
đòi tôi những năm đồng
tiền lãi một
ngày,
còn
muốn lãi tăng dần!
“Ông định
ăn cướp
hả! Có tin ta gọi 110 bắt ông không!”
Tôi nhất
thời suy sụp,
quên
mất thân tôi bây giờ
còn
đang ở
thời đại
phong kiến lạc
hậu, không có tổ
chức quang minh như
110 cứu khổ
cứu nạn.
Lão Trương
đồng
chí
nhìn
tôi
và
Kỳ Nhi, vẫn cười
hòa
nhã.
“Công chúa không cần
tìm
người tới
bắt ta, để
ta tự đi tìm Mục
vương phi thú thật!”
“Đừng
đừng” nghe thấy
ba chữ “Mục
vương phi”, nhất
thời tôi như
quả bóng cao su tròn trịa
xì
hơi, cười
hề hề
làm
lành,
tay giữ chặt
góc
áo lão Trương
đáng thương
nói:
“Mọi
chuyện còn có thể
thương lượng.
Thế này, chúng ta cùng thảo
luận lại
tiền lãi?”
Kỳ Nhi thấy
thế vội
phối hợp
với tôi, lại
kính
lão
Trương thêm một
chén
trà
đầy,
sắc mặt
lão
Trương dần
hòa
hoãn,
đang muốn
mở miệng,
tôi
cũng
đang hết
sức chăm chú chờ
đợi
lắng nghe, chợt
nghe phía
sau đột
nhiên
truyền đến
một giọng
nam trầm từ
tính.
“Sau lưng
cái
gương đồng,
trong túi
tiền màu lam còn hai lượng
bạc.”
Chúng tôi đều
giật mình, lúc này mới
trợn mắt
há
mồm mà quay đầu
lại nhìn thẳng
An Lăng
Nhiên.
An Lăng Nhiên thật
bình
tĩnh,
còn
cúi
xuống hớp
miếng nước
trà.
Lão Trương
cũng
thực bình tĩnh, cười
nịnh nọt
ngồi đối
diện uống
trà với An Lăng Nhiên.
Tôi không bình tĩnh được,
nổi giận
nhảy dựng
lên
nói:
“Kỳ Nhi ngu ngốc
kia, ngươi ngươi,
ngày
nào
cũng
ngồi trước
gương đồng
chả đầu
cho ta, vậy mà lại
không
phát
hiện chỗ
đó có bạc?”
Kỳ Nhi thật
ấm
ức,
nhưng đôi mắt
to tròn
chợt chuyển
quanh tiểu ngu ngốc
An Lăng
Nhiên,
không
hé
răng.
Tôi nói: “Kỳ Nhi, còn thất
thần làm gì? Đi lấy
bạc mang tới
cho Trương đại
phu.”
Dứt
lời, tôi mới
quay đầu
về phía An Lăng Nhiên, tiểu
ngu ngốc đáng yêu thật,
ở
thời khắc
quan trọng lại
có
chút
tác
dụng như
vậy.
Tôi nghĩ có lẽ
đêm nay tôi đá hắn
mắng hắn,
vậy nên giờ
phút
này
hắn mới
ủ
rũ
không
phấn chấn
như thế.
Lúc
này
bất luận
thế nào tiểu
ngu ngốc cũng đã giải
quyết việc
cấp bách của
tôi,
tôi
hẳn là nên lấy
ơn
báo
oán,
dỗ dỗ
dành
dành
hắn, vì thế
nói:
“Đêm này Nhiên Nhi ngoan lắm,
tỷ tỷ…”
Tôi còn chưa
nói
xong, An Lăng
Nhiên
liền nghiêng đầu
tránh
được
bàn
tay ngọc thon dài của
tôi
đang định
xoa đầu,
lập tức
leo lên
giường, xoay người
vào
trong ngủ.
Tay tôi vẫn
cứng đờ
ở
giữa không trung, trước
mặt lão Trương,
hơi xấu
hổ.
May mắn
lúc
này
Kỳ Nhi đang cầm bạc
lại đây, tôi liền
thuận tay nhận
túi
tiền giao lại
cho lão
Trương, cắn
răng
nói:
“Lão già ngươi
tiết kiệm
một chút!”
Lão Trương
lau lau miệng, một
bộ dạng
cơm no trà đủ
đi ra ngoài.
Nhưng
Kỳ Nhi thật thông minh, nói: “Trương
đại
phu, hình
như ông quên thứ
gì?”
Lão Trương
dừng bước,
quét
mắt qua miếng
điểm
tâm
trên
bàn,
gật đầu
nói:
“À, thứ
này
ta sẽ không mang theo
người, các ngươi
cứ tùy ý!”
Tôi và Kỳ Nhi cùng xấu
hổ một
lúc,
mới nói: “Trương
đại
phu, hình như… ông
đã quên kê đơn cho tướng
công
tôi!”
Lão Trương
rất có tâm thở
dài:
“Thiếu
phu nhân
a, người nói thế
này
không
phải làm lão phu khó xử
sao? Nếu ta viết
đơn,
người âm thầm
đi lấy
thuốc, không may bị
Mục vương
phi bắt được,
bà
ấy
nhận ra nét bút của
ta a!”
Trán tôi nổi
lên
cái
hắc tuyến,
sợ hãi hỏi:
“Ý ngài là?”
Lão Trương
nói:
“Vết
thương của
tiểu thế
tử chỉ
là
vết bầm
tím
bình
thường, dùng chút dầu
hoa hồng tầm
ba năm
ngày
là
đỡ
rồi.”
Tôi lại
nhếch miệng,
có
chút
không
cam tâm.
“Vừa
rồi ông giúp tôi bắt
mạch, cũng không viết
đơn
thuốc phải
không?” Bằng
không
khoản phí kếch
xù
đến
khá
bệnh tại
nhà
không
phải là mất
trắng sao? Tuy tôi hận
Mục vương
phi, nhưng bạc
của Mục
vương phủ
với tôi không oán không hận,
theo đạo
lý,
tôi
còn
phải thương
thảo với
tên
Trương Thế
Nhân
một phen.
Trương
Thế Nhân lắc
lắc ống
tay áo:
“Thiếu
phu nhân
càng
không
có
gì
đáng ngại,
uống chút canh gừng
của quý phủ
là
được,
làm
gì
cần viết
đơn
thuốc cho uổng
phí
tiền bạc.” Nói xong, Trương
Thế Nhân ngâm nga một
điệu
nhạc, làm tôi đau lòng không thôi, bạc
đã đi rồi.
Ra tới
cửa, Trương
Thế Nhân lại
đột
nhiên
nhớ ra điều
gì,
thu bước chân lại,
nói
với vẻ
đầy
ẩn
ý: “À, đúng rồi.
Lần sau nếu
có
cãi
nhau công
chúa
người cũng dịu
dàng
một chút, vết
thương của
tiểu thế
tử dù sao cũng chưa
lành
hẳn. Còn nữa,
mấy thương
tích
nhỏ trên người
thế tử,
nếu tim tiểu
thế tử
lạnh đi sau này công chúa có hối
cũng
không
kịp.”
Tôi cắn
chặt răng, tức
đến
dở khóc dở
cười, chỉ
có
thể trơ
mắt nhìn Trương
Thế Nhân thuận
gió
mà
đi ra như
vậy.
Đã đến
hơn nửa
đêm, vừa
sợ vừa
bị dọa,
ngay cả đơn
thuốc cũng không có, còn bị
Trương Thế
Nhân
vơ vét lấy
hết hai lượng
bạc.
Ngươi
cũng
biết, hai lương
bạc này, tốt
xấu gì cũng là giá bán mình của
ba nha đầu,
là
tiền mà mấy
nha hoàn
trong tiểu viện
có
tích
góp
cả đời,
họ đều
không
với tới
hai lượng tiền
chuộc thân này.
OMG!
Đúng như
lời lão điểu
trụi lông kia nói, lão Trương
này
đúng là quen thói lừa
bịp.
Xã hội
cũ
đại
gian đại
ác a!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét