HƯU THƯ KHÓ CẦU - CHƯƠNG 16
CHƯƠNG 16
CHUYỂN NGỮ: THANH THANH
Có câu thành ngữ
thế này: chó cậy
gần nhà, gà cậy
gần chuồng.
(chó cậy thế chủ)
Bây giờ
tôi
mới cảm
thấy câu thành ngữ
này
nói
rất hay, rất
rất rất
chuẩn xác, rất
rất rất
đúng với
Mục vương
phi!
Ba tôi thường
nói,
trên
thế giới
này
vốn không có chó, con người
thuần hóa được
loài
chó
sói,
ba thời đại
sau mới có chó săn, mãi về
sau nữa, mới
có
chó
Nhật, chó Bắc
Kinh, chó
phốc…
Vì thế
cho nên,
chó
cậy gần
nhà,
gà
cậy gần
chuồng, nói xa nói gần,
cũng có thể gọi
là
“sói dựa
thế người”.
Lúc này, Vượng
Trạch mượn
câu
“sói dựa
thế người” nằm
bên
giường của
chủ nhân nó, cản
đường
tôi.
Tiểu ngu ngốc
thấy tôi kích động
bước vào, cũng không thèm lên tiếng,
có
lẽ đang nghỉ
trưa.
Tôi vốn
không
định
so đo
với Vượng
Trạch, bước
tới bên giường,
định
báo
tin vui mang dầu hoa hồng
trong tay đưa
cho An Lăng
Nhiên.
Thế nhưng,
có
lẽ hôm nay Vượng
Trạch bị
trúng
tà
thì
phải, cứ
nhìn
tôi
nhe răng
nhếch mồm,
nói
sao cũng
không
cho tôi
bước tới
bên
giường.
Tôi bước
qua trái, nó liền nhếch
mồm di chuyển
sang trái,
còn
dùng
cái
móng
vuốt sắc
bén
giả bộ
gãi
gãi
như muốn
thị uy với
tôi;
tôi
né
sang phải, nó cũng nhe răng cảnh
cáo
bước sang phải,
cái
mũi
vừa nhíu nhíu, lộ
ra hàm
răng
nanh đều
vo.
Tôi đứng
trước bậc
thềm run rẩy,
con sói này nuôi chưa quen sao. Câu nói này ba tôi, ông nội
tôi,
ông cố
tôi,
ông cố
nội tôi… đã nói qua. Đương
nhiên,
ông cố
tổ tôi tôi còn chưa
có
phước để
gặp mặt,
dù
sao mấy đời
tổ tông đều
nói
như vậy,
đến
ngay cả bác Triệu
Tôn
Tường chuyên lồng
tiếng chương
trình
“thế
giới động
vật” cũng từng
nói
thế.
Thế
nhưng tới
tên
tiểu ngu ngốc
này,
cũng
y chang.
Vượng
Trạch hết
lòng
bảo vệ
chủ nhân, đến
cả Kỳ Nhi cũng không sánh bằng.
Mấy ngày nay, có lẽ
Vượng Trạch
thấy tôi bất
hòa
với An Lăng Nhiên, vì thế
mới nhắm
mắt theo đuôi sát bên cạnh
An Lăng
Nhiên,
kể cả
lúc
ngủ trưa
cũng
không
chịu buông tha cho hai
vợ chồng
trẻ chúng tôi.
Tôi đứng
ngoài
bậc thềm
suy nghĩ
một hồi,
cuối cùng quyết
định
không
nên
so đo
với con súc sinh này, vì thế
ngồi xuống
bàn.
Kể cũng lạ,
tôi
vừa ngồi
xuống, Vượng
Trạch liền
thu lại hàm răng sắc
bén
của mình, cũng là bộ
dáng
cúi
đầu
quy phục nằm
dưới đất.
Tôi cười
“Hắc” một
tiếng, bật
người đứng
lên,
nó
cũng
“Ô ——” rống
một tiếng,
hung thần ác sát đứng
dậy.
Tôi lại
ngồi xuống,
nó
cũng
ngồi xuống.
Tôi tiếp
tục đứng
lên,
bốn cái móng vuốt
của đó cũng chống
đất.
……………
Cứ
lặp đi lặp
lại vài lần
như thế,
đại
khái
tôi
với Vượng
Trạch đùa hơn
nửa canh giờ,
khi cả hai bắt
đầu
mệt rã rời,
An Lăng
Nhiên
rốt cuộc
cũng
chịu tỉnh
lại.
Hắn
cựa cựa
mình, không lên tiếng xoay mình ngồi
dậy.
Tôi bị
kinh hãi
một phen, da mặt
lại theo bản
năng
run rẩy: “Ngươi
tỉnh rồi
sao?”
Tiểu
ngu ngốc quả
nhiên
không
thèm
nhìn
tôi,
chỉ lo gọi
tiểu nha hoàn vào, dặn
ôm Vượng
Trạch ra bên ngoài cho ăn. Mẹ
nó
Vượng Trạch
này hóa ra là một con sói đực
– bực
bội, ở
trước mặt
tôi
thì
sáu
con mắt dựng
thẳng, bộ
dáng
như muốn
ăn thịt
người, lúc tâm trạng
tốt hơn
một chút, cũng chỉ
dùng
lỗ mũi hừ
hừ hai tiếng.
Nhưng lúc nằm
trong tay tiểu nha hoàn trong phủ,
nó
còn
ngoan ngoãn
hơn cả
mèo,
chẹp chẹp
liếm tay tiểu
nha hoàn,
một đôi mắt
ngập nước
chớp chớp
còn
quan sát
người trước
mặt, chỉ
còn
thiếu mỗi
nước phe phẩy
đuôi với
tiểu nha hoàn.
Đối
với điều
này,
tôi
cũng
không
thoải mái cho lắm.
Nói cả
buổi, tình trạng
của tôi ở
Mục vương
phủ càng ngày càng đi xuống.
Tiểu ngu ngốc
thì
quái
gở với
tôi,
ngay cả con sói tiểu
ngu ngốc đang nuôi cũng không muốn
nhìn
tôi.
Một
hồi thổn
thức, tôi không thể
không
tiếp tục
nịnh nọt
lấy lòng An Lăng Nhiên.
Tôi đứng
dậy, nói: “Tiểu
ngu ngốc, ngủ
xong chưa?”
An Lăng Nhiên hạ
mí
mắt không thèm lên tiếng.
Tôi thăm dò bước
tới trước
một bước,
“Tiểu
ngu ngốc, chiều
nay ta dẫn ngươi
đi bắt
châu
chấu chịu
không?”
Vẫn
không
trả lời.
Tôi cũng chả
phải là một
người dễ
dàng
buông
tha cho người khác, cầm
hộp dầu
hoa hồng lại
cười hì hì bước
tới thêm một
bước nói: “Tiểu
ngu ngốc, tỷ
tỷ…….”
Còn chưa
kịp nói xong, rốt
cuộc An Lăng Nhiên cũng chịu
ngẩng đầu,
mở miệng
vàng.
Hắn
ngẩng đầu,
một đôi mắt
đẹp
nhìn
chằm chằm
tôi,
buồn bực
nói:
“Ai là đệ
đệ
của ngươi?”
Tôi chậc
lưỡi, ngươi
không
cần phải
nói.
Nếu tính bằng
đầu
ngón
tay, tôi
còn
nhỏ hơn
An Lăng
Nhiên
vài
tuổi. An Lăng Nguyệt
nói,
ca ca cô
ấy
hai mươi lăm tuổi,
kiếp trước
tôi
dù
gì
cũng
hơn hai mươi,
nhập vào thân thể
Ô bố
lạp thác công chúa này càng thê thảm
hơn, bảo
là
niên
phương hai chín, chẳng
phải so với
An Lăng
Nhiên
còn
lớn hơn
rất nhiều
sao, vì
lẽ gì tôi lại
không được gọi
hắn là một
tiếng “đệ
đệ”?
Cúi gập
đầu,
tôi
rưng rưng
thở dài.
Tiểu
ngu ngốc mặc
dù
ngốc, nhưng
náo
loạn ầm
ĩ cũng đều
dữ dội
hơn bất
kì ai.
Vung tay áo, tôi định
xoay người bước
ra khỏi phòng.
Ai ngờ
mới bước
được
một bước,
lại đột
nhiên
nghe An Lăng
Nhiên
ở
phía
sau hỏi: “Tay ngươi
đang cầm
gì
thế?”
Tôi mừng
rỡ, quay đầu
lại nhe răng cười
ngọt ngào, giơ
dầu hoa hồng
lên
quăng
nguyên
một đoạn
dài:
“Có phải
ngài
đang vì phong thấp
đau nhức
xương cốt,
té
ngã
bị thương,
đau đầu
nhức óc mà phiền
não?
Có
phải ngài vì không thể
đá cầu,
không
thể leo núi, không thể
ngắm hoa uống
rượu mà buồn
bực không? Không cần
sợ! Dầu
Hoa hồng chuyên dùng ngoài da,
hiệu quả
rõ
rệt, trong vòng N ngày, bảo
đảm
với ngài thuốc
đến
bệnh trừ.
Vui lòng
phân
biệt dầu
hoa hồng chính hiệu
ở
các
cửa hiệu
lâu
đời,
sản phẩm
khác
nhau công
dụng cũng khác nhau.”
Tôi nở
nụ cười
đúng chuẩn
của một
nhân
viên
quảng cáo, nhìn về
phía
An Lăng
Nhiên,
hắn chỉ
lại hơi
nâng
mí
mắt lên, rồi
“à” một
cái.
Tôi thực
thất vọng.
Vô cùng
thất vọng.
Không ngờ,
trong thời đại
này,
con người lại
có
thể phát triển
tới mức
như vậy,
ngay cả tin vui của
quảng cáo mang lại
cũng
có
thể mặc
kệ.
Tôi thực
khó
hiểu.
Vô cùng
khó hiểu.
Không phải
trước đó tiểu
ngu ngốc vì tôi không mua dầu
hoa hồng cho hắn
nên
mới bực
bội sao? Sao bây giờ
dầu hoa hồng
nằm ngay trước
mắt, hắn
cũng
không
có
tí
gì
vui vẻ hết
vậy? Không ôm cổ
của tôi mà lải
nhải kêu “nương
tử”?
An Lăng Nhiên quả
thực không như
tôi
đoán trước,
hắn còn lầm
bầm nói: “Không nên tới
đây?” Bộ
dạng này, cũng không khác gì Vượng
Trạch, đúng thật
là
chủ nhân sao nuôi chó ấy.
Tôi đột
nhiên
cảm thấy
câu
nói
này
có
phần chua xót, nhưng
lại không biết
vì
sao.
Còn cầm
hộp dầu
hoa hồng trong tay nói: “Trương
Thế Nhân, không, không đúng, Trương
đại
phu mua”
An Lăng Nhiên lại
“à” tiếp,
“Coi chừng
vài
ngày
nữa Lão Trương
tới đòi bạc
của ngươi.”
Lời
này
đúng thật
là
nhắc nhở
tôi,
bản lĩnh lừa
gạt của
Trương Thế
Nhân
quả thực
khiến tôi bội
phục sát đất,
nếu không sớm
kêu
Kỳ Nhi đem bạc mang đến
cho hắn, nói không chừng
hắn còn đòi tiền
lãi,
ngay cả bản
thân
tôi
lỗ vốn
với hắn
cũng
không
hay biết. Một
bên
sợ hãi lo lắng
không
yên,
một bên đầu
óc tôi đột
nhiên
đổi
hướng.
Hí! Tên tiểu
ngu ngốc này phun rõ từng
chữ, suy nghĩ nhanh nhẹn,
tôi
với Kỳ Nhi còn chưa
kịp nghĩ tới
chuyện vì lọ
dầu hoa hồng
này
mà
bị Trương
Thế Nhân lừa
thêm
tiền, hắn
đã sớm
nghĩ
ra trước. Đây là chuyện
mà
một tên ngốc
có
thể nghĩ tới
hay sao.
Tôi nhìn cái người
quái
dị này mà mở
to hai con mắt, kỳ quái lạ
lùng
mà nhìn An Lăng Nhiên.
An Lăng Nhiên dường
như cũng phát hiện
mình
nói
sai, ho khan một tiếng,
cười tươi
như hoa, hì hì nói: “A? Dầu
hoa hồng này không phải
dùng
để
thoa lên
lưng cho Nhiên nhi sao?”
Giọng
điệu
không
còn
chút
khàn
khàn
thâm
trầm, tiểu
ngu ngốc khôi phục
lại dáng vẻ
hồn nhiên khờ
khạo, trạng
thái
ngu ngốc của
“giọng
trẻ con vô hạn”, tôi cũng lười
suy xét
nhiều, chỉ
cần tiểu
ngu ngốc đừng
giận dỗi
tôi
nữa là tốt
lắm rồi,
vì
thế “Ừ” gật
đầu.
Đợi
tôi
ngẩng đầu
lên,
tiểu ngu ngốc
lại làm một
việc khiến
tôi
kinh hãi
thế tục.
Hắn
tao nhã nhấc tay, đang cởi...
từng lớp
từng lớp
quần áo của
mình.
Con mắt
tôi
thiếu điều
muốn rớt
ra ngoài,
theo phản xạ
phóng
lên
trước một
bước, nắm
chặt ngực
áo nói:
“Ngươi,
ngươi muốn
làm
cái
gì?”
Tiểu
ngu ngốc vô tội
chớp mắt,
“Cởi
quần áo a.”
“Nói thừa,
ta đương
nhiên
biết ngươi
đang cởi
quần áo, ngươi
cởi quần
áo làm gì?”
Tiểu
ngu ngốc bĩu môi, tựa
hồ có chút oan uổng.
“Không phải
nói
giúp
ta thoa thuốc sao?”
Khụ
khụ, đúng rồi,
vết thương
của tiểu
ngu ngốc ở
trên
lưng, không cởi
quần áo ra làm sao thoa thuốc.
Tôi
tự làm xấu
mình
một phen, khuôn mặt
của công chúa này lại
nóng
đến
đỏ
bừng.
Tôi nói lắp
bắp: “Vậy
thì
ngươi đến
chỗ ghế
quý
phi mà
cởi, giường
chật chội,
không
thoa thuốc được.”
Tôi xin lỗi
tiểu ngu ngốc,
là
tôi
gạt hắn.
Thật ra kêu hắn
tới ghế
quý
phi cởi áo ra không phải
là
vì
không
thoa thuốc được,
mà
vì
tôi
sợ chính mình máu huyết
sôi
sục rồi
chết mất.
Mặc dù tân giường
của chúng tôi rất
lớn, có thể
nằm ngủ
đến
bốn năm người,
nhưng ngoài mép giường
lại bị
từng lớp
từng lớp
bình
phong che lại hơn
phân
nửa, nếu
mà
muốn thoa thuốc,
hai người nhất
định
phải ngồi
đối
diện với
nhau, đối
mặt với
một mỹ
nam để
trần, mặc
dù
chỉ là một
tên
ngốc… nhưng
tôi sợ bàn thân tôi nhất
thời kiềm
chế không được
mà
quật ngã hắn,
thế nên đến
chỗ ghế
quý
phi rộng rãi vẫn
hơn.
Có điều,
tôi
lại tính sai nữa
rồi.
Ghế
quý
phi không
chỉ rộng
rãi,
người tựa
lưng vào cửa
sổ, mà còn chiếu
sáng
ngời.
Tiểu
ngu ngốc ngồi
ở
chỗ này thì sáng như
ban ngày,
quyến rũ động
lòng
người mà trình diễn
mỹ nam thoát y, hết
sức yêu nghiệt,
quá
trời gợi
cảm, so với
ánh sáng hơi
tối tối
trên
giường đúng là càng khiến
tôi
thêm
buồn bực
khó
chịu. Vì vậy
việc tôi có thể
làm,
cũng
chỉ có thoa hương
vào lòng bàn tay sau đó chà rồi
chà,
với cái cổ
vừa nuốt
nuốt nước
miếng.
Vì vậy
sau một hồi,
tôi
chợt cảm
thấy tôi giống
một phú bà giàu có bao nuôi tiểu
bạch kiểm,
An Lăng
Nhiên
đang quyến
rũ
tôi
quật đổ
hắn chính là tên tiểu
bạch kiểm
đó.
Thế
nhưng, tên tiểu
bạch kiểm
trước mặt
này
làn
da không
đen cũng không trắng,
làn
da màu
mật ong khúc xạ
dưới ánh sáng mặt
trời đúng thật
mê
người. Bình thường
tiểu ngu ngốc
vẫn được
nuôi
nấng ở
Mục vương
phủ, mỗi
ngày
ngoài
việc ăn chính là ngủ,
nhiều nhất
cũng
là
đến
Tinh Nhu Các đập muỗi,
ra sau vườn bắt
châu
chấu, tuyệt
đối
có
thể nuôi thành một
tên
béo.
Đúng là không ngờ
tới được
a, thân
thể tiểu
ngu ngốc cũng khá cường
tráng
mạnh mẽ,
dáng
người này, diện
mạo này… tuyệt
đối
có
thể câu dẫn
người khác phạm
tội, hơn
nữa còn không phân biệt
nam nữ.
Đang lúc tôi mơ
tưởng xa xôi, An Lăng Nhiên a một
tiếng:
“Đây là cái gì?”
Nói xóng, ngón trỏ
và
ngón
cái
còn
vuốt vuốt,
tôi
cố gắng
kéo
lại suy nghĩ, định
thần xong mới
thấy, kêu to ra tiếng:
“Ôi nha, tiểu
ngu ngốc, sao ngươi
lại bị
chảy máu nè?”
Tiểu
ngu ngốc cười
tủm tỉm
lại nhìn tôi, “Máu này hình như
không
phải của
ta, vợ
là mũi nàng chảy
máu.”
Lưng
tôi
cứng đờ,
tay không
kiềm chế
được
tự mình sờ
sờ cái mũi ướt
sũng.
Hổ
thẹn a hổ
thẹn, cô công chúa này đúng là mất
lịch sự
thật, mới
vậy thôi đã chảy
máu
cam. Cũng
may tiểu ngu ngốc
là
tên ngốc, bằng
không… tôi không muốn
sống a!
Tiểu
ngu ngốc nói: “Bắt
đầu
thoa thuốc chưa?”
“Liền
đây.”
Tôi lấy
khăn
tay lau lau cái
mũi,
lúc
này
mới run rẩy
mà
duỗi mống
vuốt… Không đúng! Là ngón tay ngọc
ngà
xoa quanh chỗ vết
thương bầm
tím
mới đúng.
Có lẽ
do tôi
rất mạnh
tay, tiểu ngu ngốc
đau đến
nỗi la lên rồi
nói:
“Vợ à,
sao giống như
nàng đang chà thuốc
quá
vậy.”
Tôi tôi tôi, thật
sự không phải
là
lỗi của
tôi,
là
do ý
chí
của cô công chúa này không
kiên định, thấy
trai đẹp
là
rối loạn
phương hướng,
tôi
hung hăng
tự tát mình một
bạt tai, lúc này mới
nhanh chóng
thoa thuốc lên lưng
tiểu ngu ngốc.
Vì động
tác
thật sự
cực kỳ mờ
ám, bản
công
chúa
lại nắng
mưa thất
thường, nên cần
phải tìm đề
tài
nói chuyện: “Tiểu
ngu ngốc, ngươi,
mấy ngày nay ngươi
rốt cuộc
giận ta vì chuyện
gì?”
Tiểu
ngu ngốc không lên tiếng,
còn
nghiến răng kêu “rột
rột”.
Tôi nói: “Xoa hơi
nặng tay hả?”
Tiến
sát
lại gần
tiểu ngu ngốc
mới thấy,
rõ
ràng
hắn còn đang nghiến
răng
giận dỗi.
Ách ~ bộ
ta khiến ngươi
giận thật
sao?
An Lăng Nhiên nói: “Ta hỏi
nàng,
có phải nàng với
Kỳ Nhi đang có mưu đồ
bí
mật gì không?”
Tôi kinh hãi, không cẩn
thận, dùng sức
đè lên vết
thương tiểu
ngu ngốc, hắn
đau đến
nỗi kêu trời.
Hắn
nói
đúng, sau khi
Văn Mặc Ngọc
nói
cho tôi
biết chân tướng
sự thật,
tôi
với Kỳ Nhi quả
thật đã có âm mưu.
Âm mưu
lập kế
hoạch rời
khỏi Mục
vương phủ.
Quả
thật hôm đó, tôi biết
Mục vương
phi lừa tôi gả
vào
phủ, tôi liền
hạ quyết
tâm
phải rời
khỏi cái lồng
chim này,
không
muốn sống
cùng
với con phụng
hoàng
trụi lông kia. Kỳ Nhi
từng nói, nếu
bỏ trốn,
nhất định
không
thành
công,
ngược lại
làm
ảnh
hưởng đến
quan hệ bang giao hai nước,
chỉ có thể
dùng
chính
sách
lấy lùi làm tiến
là
tốt nhất.
Tôi hỏi,
vậy dùng cái gì là thượng
sách?
Kỳ Nhi nói, đương
nhiên
là
dùng
kế gậy
ông đập
lưng ông rồi,
náo
cho Mục vương
phủ đến
gà
chó
không
yên,
báo
thù
một phen, khiến
cho Túc
Phượng chịu
không
nổi, rồi
hưu tôi.
Diệu
kế diệu
kế, Kỳ Nhi quả
thật là thiên sứ
mà
ông trời
phái
xuống cho tôi.
Diệu
kế này không gì tốt
hơn, làm cho Mục
vương phủ
gậy ông đập
lưng ông, lừa
tôi
vào
rồi lại
phải tự
mình
tống ra ngoài, như
vậy vừa
là
không
phải lỗi
của bản
công
chúa,
đến
lúc
đó còn có thể
trả đũa.
Cho nên, từ
hôm
đó đến
giờ Kỳ Nhi đang nghiên cứu
Trung Nguyên “Thất xuất
chi điều”, muốn
tìm
trong đó
ra một hai điều
để
lập kế
hoạch.
Không ngờ
là,
tiêu
ngu ngốc lại
biết.
Tôi dưới
đáy lòng im lặng
rồi lại
im lặng, trước
đó mấy
ngày
Kỳ Nhi có tận tâm nhắc
nhở tôi một
chuyện mà khiến
tôi
không
thể không tự
hỏi.
Kỳ Nhi nhắc
nhở tôi chuyện
tiểu ngu ngốc
nhược trí.
Cô ấy
nói,
An Lăng
Nhiên
nhìn
thì
thấy điên điên khùng khùng, gặp
vấn đề
thì
lại tỉnh
táo,
cứ giống
như giả
bộ.
Lúc đó tôi đang ngồi
sau hoa viên
hóng
mát
nghe nhạc uống
trà,
nghe xong câu
này
liền cười
ha ha. Tôi được gả
cho một tên ngốc,
nếu ngay từ
đầu
đã là như
vậy, về
sau tôi
lại nhất
định
phải rời
khỏi cái Mục
vương phủ
chốn thị
phi này,
thoát
khỏi mấy
cái
âm mưu
quỷ kế
của bè phái thái tử,
bè
phái
Huyền Nguyệt
gì
đó, cần
gì
phải quan tâm tới
chuyện hắn
ngốc thật
hay ngốc giả.
Nhưng
lúc
này,
tiểu ngu ngốc
lại phát hiện
âm mưu
của tôi và Kỳ Nhi, nói
không chừng sau này còn cản
trở kế
hoạch của
tôi,
chuyện này không được
hay cho lắm.
Tôi nói: “Hóa ra ngươi
nổi nóng vì chuyện
này?”
An Lăng Nhiên lại
có hơi giận
dỗi, còn bực
bội nói: “Lúc trước
là
do nàng tự
lựa chọn
ở
lại, nàng ——”
Dừng
lại một
hồi, mới
nói:
“Nàng không được
đổi
ý!”
Hai mắt
tôi
hừng hực
lửa giận,
NND, ngươi nghe ta nói lựa
chọn ở
lại lúc nào hả,
là
nương của
ngươi lừa
ta đến!
Lừa ta đến!
Tôi bực
mình,
từ trên cái ghế
đệm
ngồi dậy.
Còn
chưa kịp
nói
thêm
câu
nào,
lòng
bàn
chân
không
ổn,
đột
nhiên
lại bị
vướng.
Bỗng
chốc trời
đất
quay cuồng, sắp
ngã
về phía An Lăng Nhiên, An Lăng Nhiên thấy
vậy cũng muốn
nhào
tới đỡ
tôi,
nhưng cái vật
dưới chân thì lại
vô
cùng
phiền phức,
không
ngờ lại
còn
ngáng
chân
tôi,
tôi
bất đắc
dĩ,
đành phải
nhắm mắt
toàn
thân
nhào
đại
lên
người An Lăng Nhiên, phút chốc,
chỉ nghe “bẹp” một
tiếng, tôi giống
như đụng
vào
hai cái
vật gì đó mềm
mềm êm êm.
Mở
to mắt ra thấy,
trong lòng
rối rắm
nhộn nhạo
không
nói
nên
lời.
Tôi với
An Lăng
Nhiên,
miệng đối
miệng, đang hôn nhau say sưa.
Tâm hồn
của tôi “ầm” một
cái
xịt khói, nhấc
đầu
lên,
không
biết nên bay về
hướng nào, ngoài cửa
tiểu nha hoàn Ngân Linh đang cười
vui vẻ chẳng
kiêng dè gì bước vào: “Vượng
Trạch, đừng
chạy”
Tôi liếc
mắt sang nhìn, cái thứ
vừa rồi
ngáng
chân
tôi
hóa
ra không
phải ai khác, chính là con tiểu
súc
sinh Vượng Trạch
ăn no nê rồi
tới tìm chủ.
Tôi dám chắc,
kiếp trước
tôi
với nó nhất
định
có
thâm
cừu đại
hận.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét