HƯU THƯ KHÓ CẦU - CHƯƠNG 17
CHƯƠNG 17
CHUYỂN NGỮ: THANH THANH
Tôi cảm
thấy, chuyện
cầu hưu
thư, rời
khỏi Mục
vương phủ
đã vô cùng cấp
bách.
Thứ
nhất, dựa
theo suy đoán thấu
đáo của
bản công chúa, tôi đã có thể
kết luận,
tên
Văn
Mặc Ngọc
này
làm
đủ
thứ chuyện
là
vì
muốn giúp bè đảng của Huyền Nguyệt gây xích mích quan hệ giữa tôi và Mục vương phủ, mục đích hả, e là có tới hai: một là, trước khi vùng vẫy hấp hối có thể thành thân với Nguyệt Nhi; hai là vì muốn giúp chủ tử Huyền Nguyệt của hắn báo thù đoạt vợ.
muốn giúp bè đảng của Huyền Nguyệt gây xích mích quan hệ giữa tôi và Mục vương phủ, mục đích hả, e là có tới hai: một là, trước khi vùng vẫy hấp hối có thể thành thân với Nguyệt Nhi; hai là vì muốn giúp chủ tử Huyền Nguyệt của hắn báo thù đoạt vợ.
Tôi không muốn
làm
quân
cờ cho băng đảng
của thái tử
hay Huyền Nguyệt
lợi dụng,
thậm chí trong lúc bọn
họ đấu
đá tranh giành còn bị
lôi
vào,
cho nên,
nhanh chóng
lấy hưu
thư cùng Kỳ Nhi quay
về Hạp
Hách
quốc là nhiệm
vụ vô cùng cấp
bách.
Thứ
hai, tôi
phát
hiện sau nụ
hôn
kia, An Lăng
Nhiên
tựa hồ
“có tình cảm”, ánh mắt
nhìn
tôi
càng
lúc
càng
kỳ
quái.
Về điểm
này,
tôi
thật sự
sợ hãi. Thật
ra sau lúc
đó, tôi cũng đã suy nghĩ kỹ
càng,
cho dù
tôi
có
bị vấp
té,
thì
cũng
tiện đà ‘mi’ xuống
mặt đất
thân
thương – ấm
áp, miệng
của tôi với
tiểu ngu ngốc
cũng
không phải nam châm, sao không bị
lệch đi chút nào mới
tức chứ?
Hơn
nữa căn cứ
vào
động
lực học,
toàn
trọng lượng
cơ thể
tôi
“đáp” xuống
người tiểu
ngu ngốc, lúc đó tiểu
ngu ngốc cũng dùng hết
sức đỡ
lấy tôi, nếu
quả thật
là
ngoài
ý muốn
miệng đối
miệng, còn có hai hàm răng đối
với nhau, hai bên phải
va chảy máu miệng
chứ? Còn đằng
này,
quả thật
là
không
có.
Tôi chỉ
được
hai cánh
môi
mềm mại
của An Lăng Nhiên nhẹ
nhàng
đón lấy.
Đúng! Là đón ~~~ lấy!
Hắn
có
chắc chắn,
có
độ
mạnh mẽ,
nắm rõ tốc
độ
tôi
đánh tới,
sau đó
dùng
miệng đón ~~~ lấy
tôi!
Đầu
óc tôi một
lần lại
một lần
quay ngược về
cái
hoàn
cảnh buổi
chiều hôm đó, sau đó tua lại
ngay đoạn
giữa, lúc tôi từ
từ đỗ
xuống cũng là lúc, tiểu
ngu ngốc An Lăng Nhiên một
bên
tỏ vẻ
sốt ruột
đỡ
lấy tôi, một
bên
đầu từ
từ hướng
về phía tôi, sau đó…
o(>﹏<)o
Tôi ôm mặt
khóc.
Trời
xanh ơi! Mặt
đất
ơi!
Nụ
hôn
đầu
tiên
của tôi cứ
như vậy
mà
mất đi!
Sự
thật lại
một lần
nữa chứng
minh, chủ nhân sao nuôi sói đó.
Lạc
đề
nữa rồi.
Dù sao tôi cũng phải
sớm ngày lấy
được
hưu thư
từ tay con phụng
hoàng
trụi lông kia, rời
khỏi Mục
vương phủ,
rời đi cái tên An Lăng Nhiên không biết
ngốc thật
hay là
giả kia mới
là
cách
tốt nhất.
Hiện
tại, tôi đang ngồi
ở
Tây
viện, dưới
tàng
cây
hòe
nở đầy
hoa, vừa ngửi
mùi
hương thơm
ngát
của bánh hoa hòe [1]
mà lão bà tử mới
làm
xong vừa đọc
‘Các nghi lễ
lớn’. Kỳ thật,
bên
trong Tây
viện này còn có một
vườn hoa, hoa trong đó đều
là
mẫu đơn.
Có
hồng có xanh hồng
nhạt với
trắng, đua nhau khoe sắc,
nghe nói
là
tiểu ngu ngốc
rất thích.
Tôi đối
với mẫu
đơn chỉ
có
hứng thú chút chút, chẳng
qua thấy cái tên của
bọn nó hay hay thôi. Phức
hợp gọi
là
“khuôn mặt
ba màu”, màu vàng thì gọi
là
“Ngọc
tỷ ánh nguyệt”, màu tím gọi
là
“quan thế
mặc ngọc”, màu hồng
nhạt thì gọi
là
“ngân lân bích châu”.
Có điều
bây
giờ năm tháng thoi đưa,
mẫu đơn
kia cũng
liền lung lay theo gió, nở
rồi tàn. Cho nên tôi chỉ
phân
phó
cho bọn nha hoàn đặt
một cái bàn trà dưới
tàng
cây
hoa hòe,
vừa hóng mát vừa
đọc
sách.
Tôi vào phủ
cũng
gần hai tháng, lúc trước
mấy tiểu
nha hoàn
hầu hạ
ở
Tây viện chỉ
thấy tôi ngủ
gật, mắng
người, ngắm
hoa, uống rượu
này
nọ, chứ
chưa bao giờ
thấy tôi đọc
sách,
đều
ngạc nhiên trốn
sau vách
tường nhìn lén, lão bà tử
dưới bếp
cũng
lau nước mắt
cảm thán một
phen:
“Thiếu
phu nhân
thật hiểu
biết a, lại
đang đọc
‘các nghi lễ
lớn’”.
Tôi cười
nhạt, điều
kỳ
diệu ở
trong đó
dĩ
nhiên
người phàm mắt
thịt không hiểu.
Trong quyển
“các nghi lễ
lớn” này, chẳng
qua là
ghi chép
mấy thứ
như tam tòng tứ
đức,
điều
lệ của
thất xuất
chi điều,
nữ tử
bình
thường hay đọc
để
ghi nhớ không được
phạm phải,
còn
bản công chúa đọc,
dùng
để
cân
nhắc xem làm sao mới
bị hưu.
Kỳ Nhi ở
một bên quạt
quạt tôi nói: “Điều
đầu
tiên
của ‘thất
xuất chi điều’ là không vâng theo lời
cha mẹ chồng,
công
chúa
vốn bất
hòa
với Mục
vương phi, tranh cãi một
trận lớn
thật lớn
không
phải mọi
chuyện đều
đại
cát
sao?”
Tôi khép lại
sách
đang định
mở miệng,
lại thấy
có
một người
phong trần mệt
mỏi đi về
hướng chúng tôi, đành phải
khép
miệng không nói, bưng
chén
trà
hớp một
ngụm, lại
ngẩng đầu,
người nọ
đã mang theo nha
hoàn đi tới trước
mặt.
Mỗi
ngày
đều
có
điều
ngạc nhiên, hôm nay đặc
biệt nhiều.
Thẩm
thẩm Trần
Hiền Nhu trước
giờ đối
với đứa
cháu
dâu
như tôi còn không thèm liếc
mắt một
cái
lại tới
đây, vô sự
bất đăng tam bảo
điện*,
cũng
không
biết là muốn
gây
chuyện gì nữa
đây.
*Không có việc
gì
thì
không
đến
tòa
tam bảo (chùa)
Tôi nhếch
miệng đứng
dậy, giả
đò giận
hờn nói: “Thẩm
thẩm sao đột
nhiên
đến
đây, cũng không thông báo trước
một tiếng,
để
con còn
bảo bọn
nha hoàn
chuẩn bị
trà.”
Trần
Hiền Nhu phồng
mũi
hừ hừ
hai tiếng, quay mặt
sang chỗ khác cứ
như ghét bỏ
nói:
“Nước
trà
thì
khỏi cần,
có
điều
ta nghe nói… vừa
rồi cháu dâu có đi vòng qua nam viện”. Nói xong, Trần
Hiền Nhu sờ
sờ búi tóc giả,
quay đầu
lại liếc
mắt nhìn tôi, nhìn đến
khiến tôi hoa cả
mắt.
Nam viện,
là
chỗ ở
của An Lăng Vân và thê tử
Trần Hiền
Nhu của ông ta.
Nói đến
chỗ này, thật
ra còn
có
thêm
một tiết
mục nhỏ.
Từ
trước đến
nay, đều
lấy hướng
tây
làm
phú
quý,
mãi
cho đến
tháng
trước, tây viện
này
vẫn còn là chỗ
ở
của An Lăng Vân và Trần
Hiền Nhu, nhưng
vì An Lăng Nhiên tiểu ngu ngốc
đại
hôn,
bản công chúa được
gả vào đây, đường
đường
là
đóa kim chi ngọc
diệp, đương
nhiên
nơi ở
cũng
không
được
thấp kém. Mục
vương và Mục
vương phi vốn
định
lấy tiền
viện làm chỗ
ở
cho chúng
tôi,
lại bị
An Lăng
gia tộc phản
đối, bảo
rằng công chúa mặc
dù
quý
giá,
nhưng dù sao người
nắm quyền
vẫn là Vương
phi ngài,
con dâu
vẫn là con dâu, công chúa cũng được,
nha đầu
cũng
thế, cũng không nên cưng
chiều quá như
vậy, tốt
nhất là lấy
áp chế
áp.
Cho nên, trái suy phải
nghĩ,
An Lăng Vân và Trần Hiền
Nhu không
cam tâm
mà
chuyển sang ở
bên
Nam viện của
tiểu ngu ngốc,
tiểu ngu ngốc
thích
nhất là vườn
mẫu đơn
nên
dọn sang ở
đây, hai vợ
chồng An Lăng Vân ngược
lại phải
dọn sang Nam viện.
Nam viện đương
nhiên
cũng
chả phải
một chỗ
tốt lành gì, hậu
viện ở
phía
nam là
chỗ ở
của bọn
hạ nhân, còn phía bắc
là
chỗ dành cho khách khứa
ở
tạm.
Tôi nghĩ nghĩ, An Lăng Vân ăn ké
đại ca mình, hai miệng
ăn còn chưa
tính,
trong bụng Trần
Hiền Nhu này, nói không chừng
còn
bực tức
khó
chịu.
Đúng thế,
hôm
nay đúng là đến đây để
kiếm chuyện
đây?
Tôi cười
nói:
“Lời
này
của thẩm
thẩm khiến
ta có
chút
ngạc nhiên, Mục
vương phủ
vẫn là Mục
vương phủ,
khi nào
thì
chia làm
nam viện với
tây
viện, không phải
đều
là
nhà
cả sao? Ta đi dạo
trong nhà
mình
chẳng lẽ
cũng
phạm vào gia quy?”
“Ngươi!” Trần
Hiền Nhu bị
tôi
chọc tức
đến
nỗi trâm cài tóc cũng lệch
sang một bên, nghiến
răng
nghiến lợi
một hồi
mới nói, “được
lắm, vậy
ta xin thỉnh giáo công chúa, ban nãy, không biết
là
ai chạy vòng vòng ~~~ trước
cửa phòng của
ta?!”
Trần
Hiền Nhu nhấn
mạnh từ
“ta” đặc
biệt rõ ràng, âm điệu
cũng
cao hơn nửa
bậc.
Tôi không khỏi
nghi ngờ, không biết
là
chuyện gì nữa?
Chỉ
vì
lắc lư
một vòng bên nam viện,
việc này thì có thật.
Nửa
canh giờ trước,
tôi
thảnh thơi
ngồi ngồi
trên
ghế lắc
lắc ngủ
ngon lành,
sáng
nào
cũng
phải thức
sớm để
phụng trà thỉnh
an con phụng hoàng trụi
lông
kia quả là một
cực hình, vì thế
bình
thường khoảng
chín
mười giờ,
tôi
rất thích ngồi
dưới tàng cây hoa hòe bổ
sung giấc ngủ.
Ngủ
xong một giấc
tôi
thấy cổ
họng hơi
khát. Vì vậy cứ
mơ mơ
màng
màng
lấy tay sờ
kiếm cái cốc,
thời đại
này
rất lạc
hậu, không có cà phê, vì thế
mỗi lần
hơi mệt
mệt, tôi chỉ
có
thể uống
một chút Bích loa xuân hay Thiết
quan âm
gì
đấy,
hơn nữa
mấy loại
này
đều
là
trâu
bò.
Đang lần
mò
chén
trà,
tự nhiên tôi lại
cảm thấy
có
cái
gì
xù
xù,
lập tức
cơn buồn
ngủ chạy
hết phân nửa,
mở to mắt
ra nhìn,
không
thấy một
bóng
ma nào.
Con tiểu
súc
sinh Vượng trạch
này,
hai móng
vuốt của
nó
đang nằm
nhoài
ra trên
bàn
của tôi, miệng
đang ngậm
cái
bánh
hoa hòe
mà tôi thích nhất, liếc
mắt nhìn tôi, tôi lấy
tay vuốt vuốt
đầu
nó,
một cảnh
tượng người
– sói hòa hợp
tốt đẹp
biết bao.
Tôi bực
gớm, tay đang định
túm
lấy con vật
vô
liêm
sỉ này, nhưng
nó
cũng
chẳng có ngồi
yên,
nhanh như chớp
chạy ra xa cách chỗ
tôi
hơn mười
mét.
Tôi đang ngủ
giữa chừng
bị đánh thức,
tâm
trạng đã không thể
nào
tốt được
rồi, lại
nhớ tới
chuyện con tiểu
súc
sinh này
giúp
chủ nhân trêu ghẹo
tôi,
bây
giờ còn học
thói
ăn vụng,
nhất thời
nổi cáu, cầm
chén
trà
ném
qua.
“Tiểu
súc
sinh, mày
có
ngon thì đừng có chạy
trốn!”
Vượng
Trạch dễ
dễ dàng dàng mà phản
ứng,
tránh
được
chén
trà,
còn
quay đầu
lại vẫy
vẫy cái đuôi nhằm
khiêu
khích
tôi,
cái
bộ dáng đó, cứ
giống như
là
đang cười
nhạo tôi vậy.
Tôi tức
giận, thực
sự rất
tức giận.
Vì thế
bất chấp
tất cả
kẹp váy sang bên hông rượt
bắt con tiểu
súc
sinh kia, tôi
thề, hôm nay tôi phải
quyết bắt
sống nó, tôi phải
lột da nó, uống
máu
nó,
ăn thịt
nó!
Đuổi
một mạch
qua tới nam viện,
sáng
hôm
nay lúc
tôi
thức dậy
rửa mặt
chải đầu,
Dương mụ
mụ hầu
hạ tôi cứ
theo lải nhải,
nói
ấn
đường
của tôi biến
thành
màu
đen, hôm nay ắt
gặp phải
tai ương, tốt
nhất đừng
rời khỏi
tây
viện. Tôi không thèm nghe theo,
ai ngờ Dương
mụ mụ
đúng thật
thần kỳ, đi tới
trước cổng
sân
viện của
Trần Hiền
Nhu, tôi
chậc chậc
một tiếng
rồi vấp
ngã, lần này không có An Lăng Nhiên dùng miệng
đón lấy
tôi,
tôi
được
toại nguyện
mà
hôn
môi
với mặt
đất,
chẳng những
đầu
gối bị
trầy sướt,
kể cả
búi
tóc
cũng
rớt ra.
Vượng
Trạch nghe thấy
tiếng động,
giật giật
lắng tai nghe, dừng
lại ngồi
một bên xa xa nhìn
ngắm tôi, đôi mắt
phát
tia sáng
thành
một đường,
cực kỳ giống
bộ dạng
cười xấu
xa của An Lăng Nhiên.
Tôi thề,
tôi
đời
này
cùng
sói
không
đội
trời chung!
Chật
vật thành dáng vẻ
như vầy,
công
chúa
tôi
vẫn còn muốn
giữ thể
diện, may mà lúc đó không có ai nhìn thấy,
tôi
liền ỉu
xìu
sửa sang lại
quần áo rồi
quay về. Ai ngờ
đâu, cũng không biết
bị người
nào
nhìn
thấy, còn đi bẩm
báo
với Trần
Hiền Nhu.
Mục
vương phủ
này,
cái
gì
cũng
không
nhiều, chỉ
rất nhiều
tay trong.
Tôi lặng
lẽ cười
nói:
“Đúng là có chuyện
như vậy,
thẩm thẩm
cũng
lợi hại
thật, việc
nhỏ thế
mà
cũng
biết. Cám ơn
thẩm thẩm
quan tâm,
ta cũng
không
có
việc gì”
Tôi cẩn
thận suy nghĩ, nếu
Trần Hiền
Nhu biết chuyện
tôi
vì
rượt con tiểu
súc
sinh mà
té
ngã,
ắt
phải ra vẻ
giả bộ
quan tâm
tới châm chọc
tôi, tôi không có cách nào, đành phải
giúp
đỡ
bà
ta giả bộ
vậy.
Ai ngờ,
tôi
mới dứt
lời, bộ
dạng Trần
Hiền Nhu nổi
cơn giận
không
thể kiềm
chế được
nói:
“Ngươi
không
có
việc gì? Nhưng
ta có!”
Cái này tôi cũng mù mờ,
tôi
nhớ lúc vào Nam viện,
ngoại trừ
vấp chân té ngã, đè nát một
ít hoa cỏ,
cũng
không
có
làm
chuyện gì xấu,
sao bà
ta lại tỏ
vẻ như
vầy?
Trần
Hiền Nhu nuốt
nuốt giọng
thật sâu, cái mũi đầy
tàn
nhang chĩa
chĩa
vào
người tôi nói: “Được
lắm, ta vốn
cũng
không
định
làm
lớn chuyện,
chỉ muốn
tới đây nhắc
nhở ngươi
biết sai thì sửa,
một khi đã như
vậy, ta cũng không khách khí!”
Tôi cùng Kỳ Nhi liếc
nhìn
nhau, vẻ mặt
mờ mịt.
Tôi nói: “Thẩm
thẩm có chuyện
gì
cứ nói, đừng
ngại”
Lời
này
của tôi nói rất
thật lòng, cung kính khẩn
thiết, nhưng
lại không biết
đã đụng
tới sợi
dây
nào
của Trần
Hiền Nhu, càng lúc càng trở
nên
giận dữ.
Nha hoàn bên người
bà
ta đang
dìu
chủ tử
sắp bị
tức chết,
không
khách
khí
liếc mắt
nhìn
tôi
nói:
“Phu nhân, nàng ta không biết
tốt xấu,
lúc
này
rồi còn giả
làm
người tốt,
người còn cần
gì phải quan tâm đến
thâm
tình
cháu
dâu*?
Phu nhân
không
nói
nô
tì
nói!”
*Chỗ
này
vốn
là
‘thẩm
cháu
dâu’,
cũng
giống
như
hay nói
‘cô
cháu’
vậy.
Trần
Hiền Nhu không ngăn cản,
nha hoàn
kia càng
thêm
càn
quấy hơn
nữa, chống
hông
quát
tôi
với Kỳ Nhi: “Sáng nay, phu nhân nhà
ta đi uống trà với
Mục vương
phi, lúc
về cây trâm ngọc
bích
[1] và vòng phỉ
thúy
[2] đã không thấy
tăm
hơi, mấy
món
đó đều
là
của hồi
môn
của phu nhân ta”
Trần
Hiền Nhu tựa
như đã hít thở
thông,
yếu ớt
bổ sung một
câu:
“Nghe bọn
hạ nhân nói, buổi
sáng
hôm
nay cũng
chỉ có mình ngươi
vào
Nam viện bọn
ta”
Tôi giật
mình,
sửng sốt
không
nói
nên
lời.
Oan uổng!
Trời
ơi
oan uổng!
Nhất
định… nhất
định
là
Vượng Trạch
đã lấy
trộm cây trâm ngọc
bích
gì
đó của
Trần Hiền
Nhu, sau đó
dụ tôi với
nam viện rồi
giá
họa cho tôi!
[1]
[2]
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét