Vì những câu chuyện hoàn

HƯU THƯ KHÓ CẦU - CHƯƠNG 19

Không có nhận xét nào
CHƯƠNG 19



CHUYỂN NGỮ: THANH THANH






Gng càng già càng cay, vn là lão Phượng hoàng li hi nht.
Túc Phượng va đến, c căn phòng lin lp tc yên lng.
Cúi đu hành l, tiu ngu ngc còn tiếp tc gi b làm nũng gi nương
. Mc dù bn công chúa không tình nguyn, nhưng cũng phi xoay người thnh an con phng hoàng tri lông kia. Túc Phượng cũng chng my may đ ý. Lúc này ch sâu xa nhìn quyn đông cung đ đang nm trong ngc tôi.
Nht thi, lưng tôi ging như có mt mũi nhn đâm vào, hơi hơi khó chu.
Con chim tri lông này xưa nay vn nhìn tôi không thun mt, mi ngày tôi đi thnh an, phng trà cũng ch bc bi h h. Lúc này tht vt v lm mi có cơ hi, còn không nhân dp đó chnh tôi sao?
Nhưng ai ng, ch nghe Túc Phượng nói: “Chng qua ch là mt quyn sách, các ngươi làm gì phi ngc nhiên như thế?”
Trn Hin Nhu c gng nnh b, còn gt đu mnh m nói: “Đúng, đúng!”
Vương Uyn Dung so ra, còn thông minh gp trăm ln, ly khăn tay che ming cười khanh khách nói: “Biu t nói cũng tht là, không thy Nguyt Nhi còn đây sao?”
Lc chú ý ca Túc Phượng thành công chuyn di sang lá chn là An Lăng Nguyt, gương mt nh nhn ca đi phương lin phiếm hng, trm liếc mt nhìn tôi mt cái, ri sau đó mượn lí do thêu thùa chưa xong cáo lui. Dù sao, chế đ phong kiến c h này, ph đc chính là yếu t hàng đu, đường đường là mt thiên kim tiu thư chưa xut giá nếu b truyn ra ngoài là cùng ch dâu xem đông cung đ, đim này qu thc không tt lm.
Tôi thm nghĩ, nếu sau này mui phu Văn Mc Ngc biết được chuyn này, nht đnh s khinh b tôi mt phen cho xem.
Bt quá, Nguyt Nhi đúng tht là mt cô nương tt, chân bước ra khi ca còn không quên nói vi nương ca mình: “Mu thân, chuyn cây trâm nht đnh không phi do ch dâu gây nên, người phi điu tra k càng”
Điu lão đu gt gt đu, nhìn n nhi đi ra khi ca phòng ri mi nói: “Còn đnh tra tiếp? Hin Nhu ngươi điu tra còn chưa đ rõ ràng sao?”
Mt câu nói không nng không nh, li đ đ hù da Trn Hin Nhu đến rung chân. Nghe đn m chng vi cha chng tôi rt coi trng “Gia đình hài hòa”. Trn Hin Nhu hôm nay ch vì mt mt cây trâm hai mươi lượng mà cy quyn cy thế phá v nguyên tc, lúc nãy li còn dám nói xu bn công chúa, châm ngòi ly gián, đi náo c Tây Vin ca tôi lên. Lão Phượng hoàng tri lông này nhìn thế mà cũng rt thông minh, đương nhiên cũng nhìn ra mánh khóe trong đó —— Trn Hin Nhu bt quá là tha nước đc th câu, đến Tây Vin tính n cũ vi tôi thôi.
Có điu, bà ta cũng là đ đu heo. Sao không chu nghĩ ti cái người cm đu đng phía sau màn git dây chính là mu thân ca tiu ngu ngc ch. Bà ta lúc này không ch phm vào kiêng k ca Mc Vương ph, mà còn quên c cái câu nói: “có đánh chó cũng phi ngó mt ch
Hôm nay, bà ta bt b tôi trước mt điu lão đu, cuc sng sau này đương nhiên s không d chu.
Bt quá, gi khc này tôi trái li đi vi cái tách trà chuc li kia có chút nh mong.
Trn Hin Nhu li nói: “Em dâu đáng chết, nht thi nghe nha hoàn xúi gic…”
Li còn chưa nói hết, đã b n cười lnh lùng ca điu lão đu ct ngang, tôi đng không vng, run cm cp, toàn thân ni đy da gà.
Tiu ngu ngc thy vy, cười h h nói: “Nương t, nàng lnh a?”
Tôi tc gin trng mt, bên này nh ging nói: “Có bn lĩnh ngươi kéo ng tay áo lên cho ta xem xem, nói không chng ngươi ni da gà còn nhiu hơn ta.”
Li này ca tôi là mun nói cho An Lăng Nhiên biết, “đi ca ch nói nh ca” , “năm mươi bước đng cười trăm bước”. Ai ng không biết hn nghe lch đi đâu, ch cười m ám vi tôi. Ln này, cái cánh tay vn đã sch trơn mn nht ca tôi li ni sn thêm mt mng.
Cũng may lúc này Túc Phượng chưa phát hin đng tĩnh ca tôi vi tiu ngu ngc bên này mà ch nói:
“Hin Nhu, ngươi hôm nay cũng h đ quá đy, đng nói ch là mt cây trâm nho nh, cho dù có là mt viên d minh châu đi chăng na đ ngay trước mt con dâu ca ta, nàng cũng s không chm ti. Hung h nàng li là công chúa ca mt quc gia, l nào li đ mt đến mt cây trâm nho nh kia sao?”
Nghe vy, tôi c sc nén cười cho không ra tiếng, con chim tri lông này qu tht đúng là người cùng mt nhà vi Vương Uyn Dung. Người kia thì bo cây trâm ca người ta là th đ hư không đáng giá, người này còn xu xa hơn na, nói thng ra là kiu ging như mt cng rơm r bán thân, coi thường không cn nói cũng biết.
Đúng tht là đáng tiếc cho dáng v kiêu căng t ngo va ri ca Trn Hin Nhu, gi li b khí thế ca Túc Phượng áp đo không dám hé mt cái răng, mà ch biết đng đó mt cười hai cui đu khom lưng.
Túc Phượng thân là ch mu cũng không phi là không sáng sut, thy mi vic chuyn biến như d đoán lin kéo kéo Trn Hin Nhu, đi sang điu b hin lành – hòa nhã d gn th dài nói:
“Em dâu ngươi khó x ta cũng biết ch, hai năm nay A Vân đôi khi bên ngoài l mt ít bc, tt c đu do ngươi thay hn chng đ, haiz! N nhân đúng là s kh, v con, ly chng ri là li vì tướng công mình mà hao tâm lo nghĩ; trong nhà, còn phi thay hn qun lý hết mi chuyn, cũng khó trách khi quên mt bn thân mình.”
Tôi im lng ri c im lng, mt nhìn mũi, mũi dng trm ch tâm là được ri.
Điu lão đu đúng là li hi tht a, bà ta mng Trn Hin Nhu không hiu chuyn thì được ri, sao còn đo tay lái sang giáo dc tôi chi? E là chuyn lưng tiu ngu ngc b thương cũng không thoát khi ha nhãn kim tinh ca bà ta. Lòng tôi nht thi có chút ai oán, tôi đang không li b Trương Thế Nhân la tin a!
Túc Phượng li nói: “Trước đó vài ngày, H Đip Hiên có ti đây gii thiu hàng mi, ta thy rt đp, em dâu ngươi vì An Lăng gia ngày đêm làm vic vt v, không bng như vy đi, ta kêu Dương lão bn đi ly cho ngươi vài kiu, ngươi thích cái gì c ly cái đó, coi như người làm ch dâu này tng cho ngươi.
Trn Hin Nhu t chi lia la: “Sao mui li không biết xu h như vy ch?”
Mt bên thì nói vy, mt bên thì s Điu lão đu thay đi ch ý lp tc hành l nói: “Đa t ch dâu, Hin Nhu sau này nht đnh vì An Lăng gia làm vic”
My v nnh hót này không có dính dáng gì ti tôi, tôi ngáp hết ba cái mi nghe hai người h nói xong, Trn Hin Nhu lúc này mi xum xoe phy mông ri đi.
Tôi khinh! Được tin nghi mà còn khoe m, loi n nhân này c đi cũng không qun lý ni gia đình.
Nghĩ li, lão Phượng hoàng qu tht không h danh, biết mm mng tùy lúc, pht trước thưởng sau.
Nhìn bóng dáng đc ý ca Trn Hin Nhu, tôi ta h cm thy dường như đã quên mt vic gì đó, trong lòng có chút bt an, nhìn bóng dáng mt đám người đi xa, tôi đt nhiên nh đến kêu to: “A! Còn trà nhn li ca ta!!”
Tôi mun đui theo ra ngoài, cht nghe phía sau có tiếng nói: “Cũng nh k tht đy”
Trn đnh li tinh thn, tôi mi cht nh Túc Phượng và Vương Uyn Dung còn chưa ra khi phòng. Không ch không đi, hai người còn thoi mái ngi trong nhà ca tôi ung trà.
Túc Phượng nói: “Hôm nay Trn th đến ch ngươi tranh cãi m ĩ là không đúng, bt quá ngươi cũng nên biết t kim đim, ta nghe nói sáng hôm nay ngươi còn kiêu căng rượt theo mt con chó sói?”
Tôi cht d nut nước miếng, không dám tr li.
Ngàn sai vn sai, tt c đu là li ca Vượng Trch, có liên quan gì ti tôi ch?
Túc Phượng li nói: “Thế này, lúc Dương lão bn ca H Đip Hiên đến đây, ngươi cũng chn mt vài món trang sc đi, đng làm cho người khác bàn tán, ngươi haiz! Cũng không trách được hôm này Trn Th ti ch này náo lon.”
Tôi im lng li im lng, đương nhiên biết rõ n ý trong li ca Túc Phượng. Trên tóc tôi hin gi ngoi tr mt cây trâm, không có thêm bt c th gì.
Tôi cm thy, c đi này n t tht vt v. Mt tri mc là dy, mt tri ln là ngng, điu quan trng nht là trên đu còn đi thêm b tóc gi nng trch, ước chng có th làm gy c c người, dưới tình hung ngăn nga tình trng đi tóc gi, tôi kiên quyết không mang thêm th gì khác ngoài mt cây trâm, bước ra cũng là đường đường chính chính thng c mà đi.
Như thế, không chng còn làm mt hết th din ca Mc Vương ph bn h.
Đi tin bước được con phượng hoàng tri lông và con khng tước Vương Uyn Dung cũng đã đến chiu. Túc Phượng hôm nay tâm trng có v tt, đi xá toàn ph nói thân th không được khe, các vin nhà mình ăn cơm không cn phi đến đi snh vn an.
Tôi vi tiu ngu ngc đương nhiên không nói gì, ch sai đu bếp làm ba món mn hai món ngui và mt chén canh gà ung. Bây gi thi tiết ngày mt nóng, tôi li càng không có hng thú ăn. Hơn na hôm nay b quy nhiu hết mt hi, tôi li càng không mun ăn, ch có mình tiu ngu ngc ăn ung rt vui v.
Dưới chân ca hn, còn có đu s gây chuyn hi sáng đang nm lc lư.
Đi khái thy tôi nhìn hn có chút tc gin, đt nhiên An Lăng Nhiên nói: “Nàng không ăn sao?”
Tôi lm bm hai tiếng, mc k câu hi ca hn nói: “Tiu ngu ngc…, ngươi nói sáng nay rt cuc là ai đã ly cây trâm?”
Tiu ngu ngc va nghe, nht thi hai con mt phình to ging như cái chuông đng, bo v Vượng Trch dưới chân nói: “Không phi là do Vượng Trch trm, v nàng không cn tc gin.”
Tôi nghe vy lin cười đến kỳ quái, ước chng tt c rui b trong phm vi mười dm đu b tôi da bay hết. Bt quá Vượng Trch còn tht phi hp đng ti ch, tiếp tc đ tiu ngu ngc đút nó ăn tht dê.
Tôi lin nói: “Ta không có tc gin, sao ta li phi chp nht vi mt con súc sinh ch.”
An Lăng Nhiên ging nói thong th, cười tm tm vi tôi nói: “Ta biết nàng là tt nht”
Tht dê trong bát đã b Vượng Trch ăn láng bóng, ch còn nước, tiếng ung nước vang lên lách cách lách cách.
Sau đó tôi li nói: “Ta cũng không chp nht vi người khác a.”
“Người sao nuôi sói vy!”
Tôi v bàn đng lên, dù sao trong phòng lúc này ch có hai người bn tôi, cho dù có xé nát cái khuôn mt này tôi cũng phi vì chính mình mà đòi mt cái công đo, cui cùng tôi mi cm thy chuyn sáng nay qu tht không đơn gin, có con sói nào khôn đến thế sao? Hay là tiu ngu ngc mê hoc sai khiến nó đến hãm hi tôi.
Tuy rng bây gi Trn Hin Nhu không tìm thy được bt kỳ manh mi nào trong phòng tôi, nhưng đúng là cây trâm đã b mt tht. Lúc tôi chưa được g đến đây, quý ph chưa tng b mt bt c th gì, tôi đúng là hết đường chi cãi a!
Đôi lông mày xinh đp ca tiu ngu ngc cau li, ming m ra nhưng li không phát ra tiếng, rt cuc chng nói câu nào mà bước ti cái ghế quý phi lc tìm th gì đó.
Tôi cm thy c kinh, ban đu ch nghĩ là An Lăng Nhiên và Vượng Trch ch t hai người hp li đùa bn tôi, cũng chưa tng nghĩ đến chuyn cây trâm là do tiu ngu ngc trm ly, sao hn li làm như thế, có l nào.
C người tôi liêu xiêu, ch thy tiu ngu ngc ôm cái hp đi ti.
Tôi nhíu mày, cây trâm nh chút xíu, có cn phi đng trong mt cái hp to thế không?
An Lăng Nhiên đt cái hp xung ri m ra, tôi mi nhìn thy, hóa ra ch là hai ba búi tóc gi.
Nháy mt my cái, tôi không th nào hiu được.
Tiu ngu ngc ho khan, ta h như có chút gì đó hơi thn thùng.
“Sáng nay ta cùng vi Vương m m đi H Đip Hiên mua búi tóc, quên cho Vương Trch ăn, bn nha đu thì tưởng ta cho nó ăn ri. Nó vì đói quá nên mi đi trm bánh ca nàng”
Tôi chép ming, nht thi không nói nên li.
“Ngươi mua búi tóc gi nhiu thế làm gì a?”
An Lăng Nhiên lin quay đu đi ch khác, hai má ng đ.
“Ta biết nàng không thích mang búi tóc, s nng. Cho nên ln này Dương lão bn ra ngoài ly hàng, ta lin dn hn mang theo mt hai cái búi tóc nh v.”
Tôi git mình, c nhìn chm chm cái hp kia mà sng s.
Nếu gi phút này nói tôi không cm đng, đó là gi. Có điu trong s cm đng ca tôi, không hiu sao có chút bi thương. Tôi không phi tên ngc, đương nhiên nhìn thy tiu ngu ngc đi x rt tt vi tôi. Thế nhưng, nơi này lòng người khó đoán, tôi li đi vi ai cũng đoán không ra nhìn không thy, kiếp trước tôi chính là mt người lười đng não. Bây gi đến Mc vương ph tôi li càng không mun nhìn thy nhng th chân chân tht tht này, là tht hay gi.
Tôi ch mong, sm ngày nhn được hưu thư, chân chính ri khi my bè phái ca Huyn Dc, Huyn Nguyt. Bi vy, tôi không dám đào bi trái tim ca vi tiu ngu ngc, tôi càng đn đo thì hn li càng đi đãi vi tôi tht tt. Tôi rt s hn đi x tt vi tôi, là vì thèm mun binh lc ca Hp Hách Quc. Cho nên trước gi, tôi luôn c hết sc gây bt hòa vi tiu ngu ngc, mt đá y cũng là c ý.
Trơ mt, nhìn my cái búi tóc trong hp, lòng tôi có chút gì đó bâng quơ.
Tôi ch nghe chính bn thân mình nói: “An Lăng Nhiên, nếu đi ngược li là người khác, ngươi có đi đãi vi nàng tt như vy không?” Li va ra nói, tôi ch hn không cn đt đu lưỡi mình.
Ánh mt tiu ngu ngc nhìn tôi có chút mê ly, đôi mt li trong sut l lùng.
Hn nói: “Người khác làm sao có th so vi v ca mình?”
Ln này tôi li thc s cn trúng đu lưỡi ca chính mình.
Tri , nhng li này ca An Lăng Nhiên tht ging như sm sét giáng xung trên lưng tôi.
Ti Mc vương ph lâu vy, sao lúc này tôi mi phát hin ra, ch khi nào ch có mi hai chúng tôi An Lăng Nhiên mi gi tôi là “v”, nếu tôi nh không sai. My t “v” là ngôn ng mà người hin đi hay dùng.
Tôi đt nhiên mun hi tiu ngu ngc: rt cuc ngươi đang mun ám ch ta cái gì đây h?

Không có nhận xét nào :