Vì những câu chuyện hoàn

HƯU THƯ KHÓ CẦU - CHƯƠNG 22

Không có nhận xét nào
CHƯƠNG 22


CHUYỂN NGỮ: THANH THANH



Quê quán ca tôi – Thành Đô T Xuyên, có điu m ca tôi sinh ra Nam Hà.
Nh li mt năm trước khi xuyên ti đây, có mt hôm tan làm đi ngang b Nam Hà,
thy 119, 120 đu tp trung đ hết, lin đoán ra được by tám phn là có người rơi xung nước, ngi trên xe đp ngó xung b sông hết mt hi không có kết qu, li đang rt đói bng, vì thế tiếp tc đi dc theo b sông v nhà.
Đi mt lèo, hết hai mươi phút.
B sông này có hàng rào rào chn li, thế nhưng rt có nhiu người bu li rt náo nhit.
Đây là s thích đin hình ca người Thành Đô – thích xem náo nhit.
Cho nên lúc đó, nghe Tiu Hoàn bt ng tung ra mt câu, tôi lp tc trng to mt, nhìn An Lăng Vân không chp mt, s b l mt mt chút biu tình trên mt ông ta.
Nh thúc đáng thương ca tôi, e là sm b da đến choáng váng, người khác sng st sc mt lúc trng lúc xanh, còn ông ta thì trong tím có xanh, trong xanh mang theo chút tái, c như cái giá v b đ, đ mi màu sc ln ln.
Lúc này, lão bà ca ông ta Trn Hin Nhu ngược li li là người phn ng đu tiên, tc gin h h l mũi: “A, ngài a, hóa ra ti qua ông đến Tinh Nhu các?”
Ba ch “Tinh nhu các” va kéo dài li va cao, khiến cho tôi ni hết da gà.
An Lăng Vân âm thm lau m hôi lnh, cui cùng cũng lên tiếng: “Này, này, này… qu thc là vu oan!”
Ông ta không dám quay mt sang bên đây nhìn Tiu Hoàn, còn nnh nt nương t nhà mình nói: “Nhu Nhu, tiu tin nhân này b ti nên nht thi h đ, ti qua không phi ta vn nm bên cnh nàng sao?”
Tôi run ry, đến ngay c trên mt cũng ni da gà. Nhìn xung quanh mt vòng, ngoi tr điu lão đu c người lung lay chu đng đ không té xu, nhng người khác đu đang run ry vut vut cánh tay.
Vương Uyn Dung lên tiếng: “V chng son hai người có mun hp hôn thì làm ơn v phòng mà thân thiết, đng có đây gây náo nhit?”
Trn Hin Nhu vt v lm mt tóm được cơ hi, đương nhiên là v b cm sng – nào có d dàng t v vào mm mình, liếc mt sang nhìn Tiu Hoàn đang quỳ dưới đt, cười mim mm nói: “Biu tiu thư nói rt có lý. Tướng công a, vy chúng ta nên tr v phòng đi, mc công ch này khiến cho oán ph nào đó b chng hưu ghen t đ mt!”
Dt li, Trn Hin Nhu cũng không thèm đi Vương Uyn Dung m ming phn bác, nm c áo An Lăng Vân lôi ra ngoài. Chc chc, đáng thương cho An Lăng Vân, đường đường là nam nhi cao by thước, li b cp m dùng sc lôi đi, thiếu chút na té nhào ra, An Lăng Vân còn không dám m ming nói na ch “không phi”, nhanh chóng ngoan ngoãn đi theo sau lưng.
Nhìn cnh này, tôi không khi thn thc.
Trách không được Nh thúc tôi li đi ra ngoài vng trm, đói bng quá nên đến ngay c trái t khó tiêu như Tiu Hoàn cũng lén lén ăn quàng. Trn Hin Nhu này bên ngoài thì c như nước luc tht nht nho, nhưng bên trong li là mt người ph n chanh chua đanh đá, bt lun cho dù ti hôm qua Tiu Hoàn có hn hò vi Nh thúc Tinh Nhu các hay không, s là hôm nay tr v phòng, An Lăng Vân cũng phi chu tha nhn.
Tc ng nói rt đúng: nơi nào có đàn áp, nơi đó t có phn kháng.
Tôi vn nghĩ đến chuyn Nh thúc phong lưu phóng khoáng, lưu luyến bi hoa là do tri sinh tính, bây gi nhìn thy, e cũng do Trn Hin Nhu mt tay to thành. Nhà có cp m, hung hãn ôi tri, ngu có m c, ham mun hái hoa. Nói sau đi! Nói sau đi!
Tôi yên lng cân nhc trong lòng, ước chng Trn Hin Nhu và An Lăng Vân mi đi được năm bước, l tai tôi bt ng nghe thy mt tiếng quát: “Chm đã!”
Tư thế này, rt có phong phm “đao h lưu nhân.
Tôi ro rc chuyn hướng sang ch nhân ca ging nói đó – Tiu Hoàn, ch hn là không th khiêng ra mt cái ghế nh, va cn ht dưa va xem kch, đây mi là đon cao – trào, cao – trào trong v kch a!
Trong mt Tiu Hoàn ni lên ngn la bùng bùng, xem ra là đnh bng cá chết lưới rách. Ch thy cô ta bt đng dy, lnh lùng phi phi bi bm dính trên đu gi, khóe ming ngoéo ngoéo khó hiu.
Ôi chúa ơi, đây mà là Tiu Hoàn gi b đáng thương lúc nãy đây ư? Bn công chúa bt đu hi hn vì không gi Kỳ Nhi đến, sau đó bình lun bàn bc.
Trn Hin Nhu cũng sm dng bước, quay đu li liếc mt nhìn Tiu Hoàn mt cái. Phía sau, còn có Nh thúc đang run ry.
Trn Hin Nhu nói: “Tiu tin nhân, ngươi bo đng li là đng li à? Nghĩ mình là ch t tht sao?”
Khóe ming Tiu Hoàn hơi ngoác ra thêm mt chút, tôi hơi s l không may ngoác ti mang tai, sau đó bt đu há mm ăn tht người.
Thế nhưng trên thc tế, Tiu Hoàn vn bình tĩnh nói: “A Vân, đến nước này ri không nên giu diếm na, hôm nay đơn gin nói rõ ra hết!”
An Lăng Vân đng sau lưng Trn Hin Nhu càng run d hơn, không nói nên li.
Tiu Hoàn m to mt, có hơi ngc nhiên.
Đa nh đáng thương, mc dù dùng hết tâm cơ đ tiếp cn ch t, nghĩ ra cách dùng m nhân kế đ câu vinh hoa phú quý đến tay, nhưng dù sao cũng là tiu nha hoàn t nh ln lên bên cnh An Lăng Nguyt, không biết nhng nhà quyn quý hung him thâm sâu đến mc nào.
An Lăng Vân có thành tu như ngày hôm nay, đu da vào cha v hết ba phn mt mũi. Mc vương ph sn nghip ln, dù An Lăng Tiêu hin ti không có chút ý đnh đui em trai mình ra khi ca, nhưng sm hay mun cũng có mt ngày, ngôi nhà này cũng phi phân chia. Đến lúc đó, An Lăng Vân càng phi cn nh ti cha v duy trì. Đây cũng là nguyên nhân ln nht sinh ra mt cp m Trn Hin Nhu.
Cưới thiếp, làm ch t, đây là câu nói vô liêm s ca An Lăng Vân lúc đng tình, thế nhưng cũng vì Tiu Hoàn mt phn tình nguyn.
Tiu Hoàn ta h có chút không nghĩ ti tình nhân ca mình li yên lng như thế, ut c cúi đu li gi: “A Vân…”
“Bp!” Nói chưa hết, mt âm thanh vang vng, mt cái tát như tri giáng rt xung gương mt xinh đp ca Tiu Hoàn.
Trn Hin Nhu xì ming: “Phi! Tên ca tướng công ta mà ngươi cũng dám gi à?”
Nói xong, Trn Hin Nhu còn liếc liếc nhìn tướng công mình, cười đến đp mt.
An Lăng Vân đ người, lp tc m ming lên tiếng.
“Là là, tiu tin nhân ngươi, ly trm đ li còn mun hi ta? Nương t, nàng nht đnh đng nghe li ta nói, cho dù có trm, ta sao li thích món hàng như vy ch?”
Phc!
Vương Uyn Dung đng mt bên không phúc hâu cười lên tiếng, kéo kéo búi tóc, nhàn nhã nói: “Nh thiếu gia nói đúng, sao li có th thích mt th như vy? Còn không phi vì ngài my ngày trước đó tính lm s sách, b biu t pht không cho ra khi ph, không có cách… nên mi bng đói ăn quàng thôi~~ ha ha ha!”
Trn Hin Nhu tc gin không dám bc ha, vn l tai An Lăng Vân xoay mt trăm tám mươi đ.
“Gii cho ông a! Còn dám lén lút vng trm, ta c nghĩ năm sáu ngày nay ông chu nghe li, tr v ta s tính s vi ông sao!”
An Lăng Vân đau đến kêu lon, tay chân lc lư lon x, vn không dám phn kháng.
“Nương t tha mng a, ta tht không có ăn vng. Chuyn, chuyn này… là do tiu tin nhân nói nàng ta mun lên làm ch t, ch đng đến câu dn ta, ôi da! Nương t tha mng, đúng tht là nàng ta ch đng câu dn ta, ta gp nguy không lon, nàng ta ghi hn trong lòng, bây gi phm ti nên mi lôi ta theo…”
Ging nói càng lúc càng xa, Trn Hin Nhu đã lôi Nh thúc đi được mt đon. Hai v chng c ngươi đánh ta, ta cu xin ngươi tha th cũng ch phi ngày mt ngày hai, mt sân nha hoàn vi lão bà t cũng ch liếc nhìn chăm chú.
Mt na bên mt đã b sưng lên, vn lc lư trong gió, b dng này, tht s có ba phn tư v “mun được thương xót
Cô ta nước mt lưng tròng, v mt hong ht: “Ông ta nói by, ông ta nói by!”
Nếu là lúc trước, mt bn h nhân s là đã sm nhoi nhoi, thn thc vài câu “Đáng đi, ai biu ngươi mơ mng làm ch t?”, “Tính tình Nh gia ai mà không rõ, ch có cô ta mi ngc như vy!”
Nhưng hôm nay, trong hu vin lúc này, còn mt người nãy gi vn trn gi chính là m phượng hoàng kim quang quang sáng chói sp sa hói đu, mi người vô cùng hiu rõ tính tình m phượng hoàng, bn h có th nói chuyn, nhưng không dám lên tiếng.
Còn Lý m m, Vương m m hu h, điu lão đu trong hu vin sơ sài có ghế ngi xung, con dâu đáng thương như tôi đây, đương nhiên ch có th đng hu h sau lưng.
Túc Phượng m ming nói: “Tiu Hoàn, ngươi có biết mình sai đâu không?”
V mt Tiu Hoàn vn r ri như cũ, Không, không, nô tì đúng là mun được làm ch t!”
Túc Phượng cười lnh: “Mun làm ch t? Trm vài món trang sc tm thường đeo vào là có th được làm ch t sao?”
Tôi không thích câu này tí nào, cây trâm ca Trn Hin Nhu mi là th tm thường, còn ngc bi này, là trân bo tht s.
Tiu Hoàn nghe nói thế, hình như có thêm sinh lc.
“Nô tì không trm trang sc! Nô tì tht s không ly trm!”
Túc Phượng gi b h đ, xoay người hi tôi: “Con dâu, có tht là nàng ta trm không?”
Làm người tt làm ti cùng, din kch din trn b.
Tôi nghiêm trang nói: “M chng, nhân chng vt chng đy đ, trm.”
Tiu Hoàn dùng sc lc đu, búi tóc trên lược rơi xung hơn phân na.
“Không, không, nô tì tht s không có ly trm!”
Điu lão đu nhướng nhướng mày, li nhìn v phía Vương m m: “Vương m m nói xem?”
Vương m m bày tư thế - chính nghĩa lm nhiên.
“Chính tay lão nô tìm thy tang vt trên giường Tiu Hoàn, trm!”
Điu lão đu va lòng mt tiếng, cui cùng ánh mt sc bén quét v phía tt c h nhân trong hu vin.
“Tiu Hoàn có ly trm không?”
Uy hiếp trng – trn!
Trong vin trăm ming mt li, đng lot nói: “Trm!”
“Không…” Tiếng thét chói tai ca Tiu Hoàn chìm ngp trong tiếng ca bn h nhân trung thành và tn ty, rt cuc không có hiu qu.
Túc Phượng nâng mí mt, ra ch th cui cùng.
“Tiu Hoàn ly trm đ, nhân chng vt chng đu có đ, theo quy tc phi trc xut khi Mc vương ph. Ngoài ra còn thêm ti vu cáo Nh gia, trước khi b đui ra, tát vào mm hai mươi cái!
“Vâng !”
Vương m m Lý m m tuân mnh bước ti thi hành, tôi thy tht xu h, thế, sao ging trong truyn “Hoàn châu cách cách” thế?
Đang do d, bn công chúa li nghe điu lão đu không nhanh không chm nói: “Khoan đã! Hai mươi tát này lão thân mun đích thân pht, các ngươi dn nàng ta vào thư phòng ta mau.
Tôi chp chp mt, ách ~~ v gì na đây?
Điu lão đu t đng thêm màn din cũng không thèm nói vi tôi mt tiếng, đúng là đ vô nha.
Vô nha hơn na, còn phía sau.
Vào thư phòng, điu lão đu li đi sang b dng trưởng bi hòa nhã d gn, n cn dy d, tun t như tiến.
Có điu cũng có chút đo lý.
Bà ta nói: “Ngươi đng khóc na, qu tht ta biết ngươi b oan. Mưu kế này kỳ tht là do mt tay con dâu ta bày ra.”
Bc! Ch da vào chuyn tôi đc ti vi bà là mun tôi gánh ‘chuyn tt’ ca bà sao?
Bà ta li nói: “Chuyn hôm nay, ch vì mun ngươi nh ly, nam nhân đu không th tin.”
Câu nói này ngược li khiến tôi có chút kinh ngc, tôi cho rng điu lão đu cao cao ti thượng, chng thèm quan tâm đến my chuyn ân ân ái ái này, không ng lúc này, li có th thnh thơi ngi đây giáo hun mt nha đu phm sai lm.
Tôi vut cm: “M chng nói rt đúng, m ta hi nh cũng có dy ta, ch tin tưởng vào nam nhân mông không mc qun. Tiu Hoàn, hôm nay ngươi cũng ri ch?”
Nói va xong, tôi lin hi hn.
Th nht, cái thi đi c h phong kiến này, ‘mông’ không phi là t mà mt công chúa như tôi có th tùy tin nói ra;
Th hai, tôi hi Tiu Hoàn có nhìn thy rõ nhìn thy bn mt tht ca Nh thúc không, xem thường th tình cm hèn mn vô cùng nhun nhuyn, nhưng nói sao đi na An Lăng Vân cũng là trưởng bi ca tôi, như vy là phm vào ph đc.
Qu nhiên, tiếng nói va dt, trong phòng lin lng xung.
Gió lnh tng cơn, có hơi khiến người ta s hãi.
Đến ngay c Tiu Hoàn đang thút thít cũng nín khóc luôn, còn quỳ đó dùng đôi mt hng hng như con th nhìn chm chm vào tôi. Tôi nht thi nghn li, ngược li không nói gì na.
Cũng may có điu lão đu chuyn hướng đ tài, còn t phía sau lôi ra mt cái gi nng nng nói: “Mc vương ph ngươi cũng chng được na, cm s bc này coi như là Vân đ bi thường cho ngươi, tiết kim chút đnh v thôn nào đó mua mnh đt sng qua ngày cũng đ.”
Tiu Hoàn ôm gói bc nghìn ân vn ta, còn nói my li ân hn, ri lui ra.
Trong khong thi gian ngn, trong phòng ch còn li mi tôi vi Túc Phượng, không biết sao, tôi li có chút khn trương.
Mt lát sau, điu lão đu mi nói: “Liêm Chi, hôm nay ngươi đã hc được gì không?”
Tôi sng st, đây là ln đu tiên điu lão đu gi tên ca tôi, vi pha trò nói: “Hc được hc được!”
“Hc được cái gì?”
“H? Ách ~ cái này…”
Tôi chng cm suy nghĩ hết mt hi, chn ch phân vân cho đã vn đem câu nói kia nói ra ming.
“Đi theo m chng hc được vô nha.” Đng có oán tôi, ai biu điu lão đu hi chi.
Ai ng Túc Phượng li chp chp mt, ch là không phn ng.
Chc lát, “Cái gì gi là vô nha?”
Tôi v v đu, lúc này mi nh ti người c đi không biết “vô” trong ngôn ng mng hin đi, “vô nha” chính là “Vô x”, “vô x” chính là “vô s” thôi!”
Tôi vn vn đu óc, cm thy vn là không nói ra thì hay hơn, bèn cười nói: “Vô nha là câu ca ming quê hương con, là ý nói m chng người ging như mt lão già không có răng trí tu lão luyn.”
Ra tay không đánh người cười, điu lão đu nghe xong li này li thy rt d chu. Va lòng hp mt ngm trà mi bun b nói: “Ta già ri, nhà này sm hay mun cũng cn ti ngươi qun. Bây gi ta cũng bt đu t t dy ngươi chút bn lĩnh, Mc vương ph này nhiu người nhiu ming, có khi khó tránh khi gp phi nhng chuyn như Tiu Hoàn vy, ngươi phi nh, đi vi my chuyn này nht đnh phi hc cách gi ngu không điên.”
Tôi vn nghe rt chăm chú, chc chc còn phi hp vi ging nói ca Túc Phượng gt gt đu, nhưng lúc bà ta phun ra bn ch “gi ngu không điên”, tôi nht thi đ người.
K bt tài kiếp trước thành tích không được tt, làm biếng đc sách, nhưng thành tích ng văn cũng không ti. Đến bây gi tôi vn còn nh như in hàm nghĩa bn ch ‘gi ngu không điên’: thà rng gi b h đ mà không hành đng ngay, cũng tuyt không gi b thông minh mà hành đng thiếu suy nghĩ. Phi bình tĩnh, tht bình tĩnh, thâm tàng bt l, ging như sm sét ch mùa đông mi thi trin.
Thành ng này áp dng vào chuyn Tiu Hoàn qu tht rt đúng, Túc Phượng nếu có th trước tiên trm cây trâm trước ri trước tiên ngăn chn tôi la lên, đã đ nói lên rng bà ta sm có mưu kế, vn sc ch phát đng.
Nhưng lúc này, nghe thành ng này tôi không kìm được li nghĩ ti mt người khác.
Đen như tơ tm, mày như núi xa, An Lăng Nhiên cười tươi như hoa, lúc n lúc hin trước mt tôi.
Điu lão đu t nhiên nói vi tôi ‘gi ngu không điên’ phi chăng đang ám ch tôi chuyn gì? Tên tướng công ngc ca tôi thà rng gi b ngc vì s kin trng đi gì mà c ý không hành đng ngay?
Đu óc tôi bt đu h đ.
Tin đà li không khi nghĩ đến, phi chăng Túc Phượng cũng đang châm chc tôi gi b thông minh ngược li li b tiu ngu ngc đùa bn trong tay? Thế nhưng, bà ta là m ca tiu ngu ngc, không có lý gì li vch trn con mình vi mt đa con dâu là tôi?”
Tôi nghĩ không ra.
Cũng chng mun suy nghĩ na.
Th nht không mun suy nghĩ, là bi vì k bt tài tôi lười, bt đc dĩ lm mi đng não; th hai không mun suy nghĩ, là vì tôi b dày vò c mt bui ti mt chết đi được.
Cho nên bn công chúa quyết đnh, ng trước ri tính sao, t t suy nghĩ.
Nhưng đến khi tôi va mi thư thư th th nm trên giường, ôm gi chun b nhm mt, đt nhiên cm thy trên người khó chu, có vt gì đó nng nng đè lên.
Trn mt, há mm, tc gin.
An Lăng Nhiên cười khì nm trên người tôi, tun dt tiêu sái như trong mng.
OTZ, va ri vì chăm chú suy nghĩ “gi ngu không điên”, li không chú ý trên giường có người.
An Lăng Nhiên bên tai tôi thi hơi nóng, nói mp m: “Nghe nói nương t va mi đi tróc – gian? Chơi vui không?
Da mt tôi run lên, không phát ra tiếng.
An Lăng Nhiên li nói: “Ta còn nghe nói nương dy nàng câu thành ng, vy người có dy nàng, câu thành ng gì mà “xut kỳ vô ý” không?
Nói xong An Lăng Nhiên không khách khí dùng hàm răng bén nhn ca mình cn cn môi tôi.
Tôi trn mt thiếu điu mun li c tròng, xut kỳ vô ý?
Xut kỳ vô ý!
An Lăng Nhiên ngươi đúng tht là xut kỳ vô ý.

Gian – tình li thy gian – tình, không ng phn gian tình này li nhanh chóng rơi xung trên người ca tôi.

Không có nhận xét nào :