Vì những câu chuyện hoàn

HƯU THƯ KHÓ CẦU - CHƯƠNG 24

Không có nhận xét nào
CHƯƠNG 24



CHUYỂN NGỮ: THANH THANH




Giy mi đng phòng không nhn được, ngược li bn công chúa tôi li nhn được mt bc thư đòi n.
Bc thư đòi n này đi khái có ni dung như vy: tin ta cho ngươi mượn
li sinh li sp xếp thành mt ngn Kim Sơn nh ri, xut phát t lòng tt, ta cm thy tt phi nói cho ngươi mt tiếng. Bây gi công chúa ngươi ch cn đem s tin còn li đến quán trà Lc Nhn, tránh cho vic đ càng lâu càng nhiu ngươi không tr ni, đ ta náo lon Mc vương ph s không tt lm.
Lc khon* là, Trương Thế Nhân.
Nhìn đến ba ch cui cùng, tay cm bc thư ca tôi có chút run, tôi hi Vương m bên cnh:
“Ai vy đưa thư cho ngươi vy?”
Vương m không cn nghĩ ngi: “Trương đi phu.”
Thân mình tôi lung lay thiếu chút na ngã xung, hóa ra lão Trương đng chí và Hoàng Thế Nhân qu tht là người mt nhà, xã hi cũ vn ác a, hai người này ngoi tr ging nhau ch đu thích bóc lt nhân dân lao đng, đến ngay c vic này, tên này cũng… Ai! Không thèm nói.
Tôi loáng thoáng nh li, hình như ln trước tiu ngu ngc b thương, tôi qu thc có thông qua Văn Mc Ngc mua ca Trương Thế Nhân mt mt na l du hoa hng. Chú ý, là na l! Lão nương tôi khi bôi thuc cho tiu ngu ngc mi phát hin l du hoa hng kia đã b khui ra ri. Cho dù tôi có không biết phân bit tt xu, cũng biết l du hoa hng này ch có my văn tin mt l thôi, hung chi là ch có na bình, làm đến bây gi còn chưa đến mt tháng đã… Tôi chp mt nhìn kĩ s tin n ghi trên bc thư, không sao tin được.
Mt cái ‘lá thư đòi n’ này, e là tôi buc phi làm theo ri.
Tôi cũng không dám hi Vương m cái Lc Nhn lâu rt cuc nm ch nào, nên tìm đi mt cái c dn theo Kỳ Nhi ra Mc vương ph.
Kỳ tht, Mc vương ph không được phép tùy ý ra ngoài, đc bit là loi mi vào ca như tôi, li có tướng công ngu ngc cn chiếu c nên con dâu li không d xut môn. Nhưng nghĩ đến s tin n khng b trên lá thư kia cùng vô nha* uy hiếp trng trn (nguyên văn là xích la la), tôi phi nói hết li hơn na còn hi l Vương m bng cây trâm ngc mà điu lão đu mi tng cho tôi, nh bà ta giúp tôi giu giếm hai canh gi, cùng Kỳ Nhi trên đường như rui b không đu chuyn đng na ngày, rt cc cũng đến được Lc Nhn trà lâu mà Trương Thế Nhân ch đnh.
(*) vô nha: vô s y, có gii thích chương trước.
Lc Nhn trà lâu đương nhiên so ra còn kém Hiên Mc lâu tài đi khí thô*, va ho lánh li b trí đơn sơ, tôi được tiu nh dn lên lu, còn chưa kp bước vào phòng ca Trương Thế Nhân, đã thp thoáng nghe thy tiếng nói chuyn.
(*) Tài đi khí thô: có tin nhưng khí cht li thô thin.
Mt ging nam trm thp nói: “Trương đi phu, ngươi la bc nàng như vy, không cm thy rt vô s sao?”
Trương Thế Nhân cười khanh khách hai tiếng: “Không cm thy.”
Tôi đy ca vào, ch nhân ca ging nam trm thp kia đúng là người quen cũ. Lúc đó, người quen cũ cùng Trương Thế Nhân nghe thy đng tĩnh bên ngoài cũng quay đu li nhìn, tôi cười mm mm cúi cúi người:
“Mc Ngc công t, Trương đi phu, đã lâu không gp.”
Phía sau Kỳ Nhi cũng nhu thun hành l.
Xem ra, Văn Mc Ngc này qu thc cùng Trương Thế Nhân rt thân nhau, nói không chng s kin du hoa hng ln này là do hn cùng Trương Thế Nhân cu kết vi nhau làm vic xu, c ý la tôi đến!
Văn Mc Ngc thy hai người chúng tôi dường như cũng có chút kinh ngc, ch hơi hơi ho khan lin quay mt đi, tôi nghĩ hn thy áy náy vì chuyn ln trước đy tôi xung nước, nên cũng không đ ý nhiu.
Trái li v mt Trương Thế Nhân cười rt xu xa: “Công chúa mi ngi bên này.”
Nghe này tiếng xưng hô này cũng đ biết hn là người gian trá, lúc trước Mc vương ph, trước mt điu lão đu, hn m ming là “Thiếu phu nhân” kêu rt vui, hin ti va ra ph, tôi lin t “Thiếu phu nhân” biến thành “Công chúa”.
Văn Mc Ngc ta h cũng t trong kích đng va ri đnh thn li, t mình châm cho tôi chén trà, nói: “Công chúa ra ngoài có tin không?”
Tôi nói: “Hoàn ho, tiu ngu… Tướng công ta còn đang ng trưa.
Nghe vy, Trương Thế Nhân thái đ ái mui vut vut chòm râu, nhìn Văn Mc Ngc.
Tôi không quá đ tâm, cũng không qun vì sao Văn Mc Ngc cũng trong này, ch nói: “Nếu hai v đu biết thi gian ta ra ngoài không được nhiu lm, như vy xin c đi thng vào vn đ đi, s bc kia…”
Tôi dng dng, không nói hết câu sau.
Kỳ tht, thi gian cp bách, tôi cũng không th ôm theo my trăm lượng bc ti đây, hôm nay hn, chính là mun cùng Trương Thế Nhân bàn chuyn giá c.
Ai ng, li nói ca tôi va dt, Trương Thế Nhân lin khng khái lc lc tay áo nói: “Nga, vic này thì thôi. Công chúa cũng thy đy, có người sm đã tr giúp ngài ri, cho nên bc này lão phu không ly.”
Nói xong, sc mt Văn Mc Ngc trng bch.
Tôi cùng Kỳ Nhi phía sau liếc nhau, rt cc bt đu cm thy Văn Mc Ngc này hôm nay có chút kỳ quái. Tuy rng tôi cùng vi hn s ln gp mt không nhiu lm, nhưng mi ln gp nhau, hn đu là tiêu sái tun dt, dáng v không ln đâu được, tóc bóng loáng đến ni khiến tôi hoài nghi mi ln hn ra ngoài đu bôi du, ánh mt sáng ngi khiến cho tôi hoài nghi hn mi na canh gi nh thuc nh mt, kh nghi nht là mt thân áo sam trng như hn, không biết sao, có vài người mc áo sam trng nhìn c như qu, nhưng Văn Mc Ngc mc áo sam trng cũng là qun áo phóng khoáng, phong tùy nh đng. (mi ln di chuyn c như gió… đi loi là như thế)
Tôi hơi bc, ti sao mi ln Văn Mc Ngc đi ra đình, va đng ven đường, gió hiu hiu lin chào đón? C như là phía trước có mt chiếc mô tô hay sao?
Thế nhưng hôm nay, Văn Mc Ngc công t li có chút tht th.
Đu tiên là thy tôi tiến vào không được t nhiên thì không nói, sau li b mt hai câu nói ca Trương Thế Nhân làm đ mt tía tai.
Tôi rt là hoài nghi.
Có điu, Trương Thế Nhân đã cho bn công chúa tôi mt li gii thích rt tt.
Tôi hi: “Trương đi phu không phi bo ta đến thương ngh chuyn tr n sao? Sao li đt nhiên không ly?”
Trương Thế Nhân s s hàm râu, gi đò không thy.
“Trương Thế Nhân ta rt biết gi ch tín, nếu người khác đã thay công chúa tr bc, ta t nhiên s không đòi ln th hai.”
Tôi líu lưỡi, thay tôi tr bc? Người mà ông ta nói không l là Văn Mc Ngc bên cnh tôi sao?
Nếu đúng là như vy, Văn Mc Ngc tht đúng là ci qun đánh rm —— làm điu tha.
Trước giúp Trương Thế Nhân la tôi, sau đó li thay tôi tr n, vic này là thế nào?
Tôi liếc trm Văn Mc Ngc, biu tình ca hn không được tt lm, li còn có chút cng ngc.
“Trương đi phu, ngươi ——
Trương Thế Nhân không đi t “Ngươi phun xong, li nói tiếp:
“Lão Trương ta cũng có ni kh tâm a, công chúa, ngươi nói nếu hôm nay ngươi biết có người lng l thay ngươi tr sch n li va không cho ngươi biết hn là ai, trong lòng ngươi có cm thy khó chu không?”
Tôi a cười mt tiếng, máy móc vut cm: “Khó chu.”
Kỳ tht, hin ti tôi càng khó chu.
“Nếu ngươi biết là ta có biết, nhưng là ta c tình không nói cho ngươi biết, ngươi có khó chu không?”
Tôi b xoay đến chóng mt choáng váng, li gt gt đu: “Khó chu.”
“Vy là được ri!” Lão Trương v v đùi, mt b dáng khng khái hy sinh.
Nhưng lúc này, Văn Mc Ngc cũng đã bt đu tn hơi tha li.
“Trương đi phu, ngươi đã đáp ng vi ta không nói cho bt lun k nào.”
Trương Thế Nhân v v đu, đương nhiên nhìn thng tôi:
“Công chúa, ta có nói cho ngươi là ai thay ngươi tr n không?”
Tôi lc đu.
Trương Thế Nhân li nhìn v phía Kỳ Nhi nhà tôi, “Ta gi công chúa nhà ngươi ti làm cái gì?”
Kỳ Nhi ta như đang tìm t ng, biết Trương Thế Nhân là thay đi bin pháp đùa gin Văn Mc Ngc, cười trm hai tiếng mi nghiêm trang nói: “Trương đi phu bo công chúa nhà ta đến thương tho chuyn tr n, cũng không nói cho biết ai thay nàng tr n. Cho nên…” Kỳ Nhi xoay chuyn đôi mt to, thông minh trng mt nhìn Văn Mc Ngc mi nói: “Cho nên, Trương đi phu không có vi ước nga~
Trương Thế Nhân thc va lòng, gt gt đu nói: “Mc Ngc công t, nghe rõ chưa? Lão phu không có vi ước nga~
Da đu tôi run lên, Trương Thế Nhân cũng đã đến đ tui này ri, còn hc tiu nha đu Kỳ Nhi gi b hn nhiên ngây thơ, còn dùng âm rung.
Văn Mc Ngc cũng là tc gin đến ri tinh ri mù, ngoi tr tha li gii thích, không còn phương pháp nào.
Xem ra, Văn Mc Ngc đúng là tht tâm mun giúp tôi tr n, kế hoch làm chuyn tt không lưu danh, li b Trương Thế Nhân bán đng.
Ti nghip cho đa nh!
Chúng tôi đu là đng bnh tương liên.
Trương Thế Nhân v v b vai Văn Mc Ngc an i, nói: “Tht s không phi li ca lão phu, sai là sai ch, công chúa tht s rt thông minh, ch cn đng tóc lin đã đoán ra là ngươi giúp nàng tr n.”
Tôi phng chng hin ti Văn Mc Ngc đã mun đng chân đng tay.
Kỳ Nhi cũng không sai, la đ thêm dâu, gi b ngc: “Sao cơ? Mc Ngc công t sao li mun giúp công chúa nhà ta tr n? Ln trước li vì sao đưa du hoa hng cho nàng? Ý! Đng nói là Mc Ngc công t coi trng công chúa nhà ta nha?”
Trong lòng tôi thm run ry, phng chng toàn thân sp ni hết da gà.
Văn Mc Ngc có phi đang cùng vi Trương Thế Nhân t biên t din hay không không nói đi, nhưng dáng v ca Kỳ Nhi lúc này tht khiến tôi không chu ni.
Tôi đang đnh m ming, Trương Thế Nhân li v trán nói: “Xem trí nh ta này, công chúa, Mc Ngc công t, lão phu đt nhiên mi nh, có mt bnh nhân đang ch ta chn bnh, vì vy xin cáo t trước.”
Dt li, ngay c l nghi còn chưa kp làm đã không thy bóng dáng đâu.
Kỳ Nhi cũng đi theo làm liu, “Ta đây cũng phi v trước giúp công chúa cáng đáng, nh v sm.”
Thot mt cái, trong căn phòng nho nh ch còn có ta và Văn Mc Ngc.
Tôi đt nhiên có cm giác b la đi xem mt.
Tư v này, thc bt đc dĩ, thc xu h.
Hai người nhìn nhau, tôi bt đu suy đoán Kỳ Nhi vi Trương Thế Nhân có kh năng có mt chân.
Văn Mc Ngc ta h có chút ri rm như trước, ch gây khó d cho cây qut cm trong tay, xếp li ri m ra, thn sc không ging như mi ngày, làm hi bn công chúa cũng không được t ti.
Tht lâu sau, tôi cui cùng nhn không được, cười phá v yên tĩnh.
Tôi nói: “Mc k xut phát t nguyên nhân gì, Liêm Chi cũng phi trước hết đây cám ơn Mc Ngc công t.”
Văn Mc Ngc dng mt chút, mt đôi tinh mâu giương mt xem xét tôi, tao nhã nói: “Bng hu đm như trà, người nhà tế như sa, lý nên như thế.”
Tôi không khi thn thc, Văn Mc Ngc tiu t này tht ra cũng hiu biết tiến lùi, trong tình hung thế này li còn có th ám ngôn vic tôi coi trng tiu ngu ngc, không được vì bng hu đm nht như trà mà sơ sót người nhà t m tn tâm.
Tôi lng l cười nói: “Phi phi.”
Hôm nay Văn Mc Ngc rt là khác thường, hào hoa phong nhã, tao nhã, so vi cái người t đi thanh cao vài ngày trước đó, Văn Trng nguyên gia thi tha kia là hai người. Là o giác ca tôi, hay là trong đó có mt chính là mt n ca hn, cái đó và lúc trước hn che mt cu tôi ra ph li có quan h gì?
Tôi thc hn lon.
Nếu hn tht s là Mông Đan, chng l ngay c nha đu Kỳ Nhi bên người công chúa cũng không biết?
Đu óc ri tinh ri mù, cùng Văn Mc Ngc câu được câu không nói chuyn, chng qua ch là chút vic bình thường, t như tôi thích ăn cái gì, ung trà gì, Lc Vân quc ngày gn đây li xy ra vic mi m gì.
Vì thế, rt cc trà ung cũng không có mùi v gì.
Hai người chúng tôi đu có chút như được th ra, th dài mt tiếng, Văn Mc Ngc nói: “Thi gi không còn sm, công chúa nên tr v sm. Vì không tin đường, ta không th tin được.”
Tôi ch cười không tiếp li, c nhân chính là phin toái như vy. Rõ ràng chính là mui phu tương lai ngươi không tin đưa ch dâu ta hi ph, đây là chuyn mi người đu biết rõ ràng trong lòng, li c tình mun tìm ly cái c đ qua loa tc trách.
Tôi nói:
“Không làm phin ngươi, ta gi c kiu đi v là được ri.”
Bước ra ca, Văn Mc Ngc vn ngi yên không nhúc nhích, ch đng nhìn theo tôi. Bn công chúa cm giác được ánh mt nóng cháy phía sau, đt nhiên cm thy không được thoi mái, vô lun như thế nào, Văn Mc Ngc cũng đã giúp tôi gánh mt món n ln.
Mc dù vi món n này hn cũng có chút trách nhim.
Văn Mc Ngc thy tôi dng li, cũng hi:
“Công chúa còn có vic?”
Tôi không biết xu h mà xoay người tr li, quanh co hi lâu mi nói: “Không biết Mc Ngc công t ngày mai có th rnh ri đến ăn ba cơm rau dưa?
Không ngoài s liu, Văn Mc Ngc ging b sét đánh trúng, ngơ ngác sng s ti ch.
Kỳ tht, khách quan mà nói, hôm nay tôi và Văn Mc Ngc tán gu cũng thc khoái trá, văn hc, lý, phong tc, nhân tình, lin ngay c nói ti bánh hoa quế ca Vương m, hn cũng biết đôi chút cách làm, cùng người chân thành như vy nói chuyn, là mt loi hưởng th.
Li nói, vì còn chưa tr n hết cho hn, dù sao cũng là tôi thiếu hn cái ân tình, mi hn ăn ba cơm rau dưa bt quá cũng là chuyn bình thường.
Tht lâu sau, Văn Mc Ngc ta h h quyết tâm rt ln, vut cm nói: “Được.”
Mt ch, đơn gin lưu loát.
Tôi mm cười: “Quyết đnh Hiên Mc lâu được không?”
Hn vn là mt ch: “Được.”
B dáng này, c như mt tên ngc, ta h tôi nói cái gì cũng được hết.
Tôi nhn không được cười trm, ôm ly khóe ming nói: “Bo Mc Ngc công t lăn qua lăn li năm vòng cũng được hay sao?”
T “Được” đã thành công thc ca Văn Mc Ngc, li đi thanh t khác, “”, cũng liếc mt n n cười.
“Nàng đang la ta đy h?”
Tôi nói: “Chúng ta là bng hu thôi, nói đến ân hu, ta đi tin thanh toán không phi là do ngươi tr hết hay sao?”
Văn Mc Ngc mt chp chp càng li hi, “Công chúa tng nghe qua vô gian không thương chưa?
Tôi nghiêng đu: “Hiên Mc lâu là ca Nh thúc ngươi, như vy gian thương này cũng không phi ca ngươi.”
Nói xong, không biết gió đâu ra, li thy tà áo trng kia ca Văn Mc Ngc hơi hơi dp dn, đón gió, tôi xem xét mt phượng trong sut ca hn, răng trng môi đ mng, nh nhàng nói: “Tt, ngày mai không gp không v.”
Như gió, mi nhoáng cái mt cái, tôi li có chút say.
Li nhoáng thêm mt cái, tôi li đt nhiên cm thy đây là tic Hng Môn Yến.

Li nhoáng lên mt cái, tôi ta h thy tiu ngu ngc rưng rưng vô ti chăm chú nhìn tôi.

Không có nhận xét nào :