Vì những câu chuyện hoàn

HƯU THƯ KHÓ CẦU - CHƯƠNG 29

Không có nhận xét nào
CHƯƠNG 29


CHUYỂN NGỮ: THANH THANH




My ngày liên tiếp, bn công chúa cũng không rnh ri gì.
Có ba lý do:
Mt, tôi b té t trên mái hiên xung, đây gi là vết thương cũ chưa lành, li thêm vết thương mi, ti đêm đó nm ng tr mình không ngng, đau đến m hôi rơi tí tách tí tách. Trương Thế Nhân nói, đây là b thương gân ct, cn phi ngh ngơi.
Câu nói hay dùng là, thương cân đng ct mt trăm ngày, tôi rt s nếu phi nm trên giường đến ba tháng, cho nên vô cùng phi hp vi Trương đi phu ung thuc ri ngh ngơi.
Thế nhưng c ngh ngơi ri ngh ngơi, càng mun “ngh ngơi li càng không được “ngh”.
Đây chính là lý do th hai.
Li nói ti Lý tiên sinh Lý Đình Chính gì đó, đúng là v tiên sinh mi được mi ti cho tiu ngu ngc tht, quan Hàn Lâm Vin, mc dù tui tác gn bng Tiu ngu ngc, nhưng nói đến vai vế tôi vi An Lăng Nhiên cũng phi gi mt tiếng “thúc bá”, đúng là tui tr đy ha hn, thanh niên tài tun.
Tôi dưỡng bnh đến ngày th hai, Lý Đình Chính đã đến Mc vương ph, tôi được toi nguyn né tránh được l bái sư ca Tiu ngu ngc, li đi ly c ngày “Không được yên n.”
Ngày đu tiên Lý Đình Chính đến quý ph, Vương Uyn Dung nht mình trong phòng, mc cho nha hoàn vi lão bà t kêu gào thế nào cũng không lên tiếng. Nghe tin, rt cuc vn là An Lăng Tiêu vi Điu lão đu đích thân giá lâm, Vương Uyn Dung mi khóc sướt mướt mà chu m ca, ta vào lòng điu lão đu khóc hết sut mt đêm.
Ngày th hai Lý Đình Chính đến quý ph, Vương Uyn Dung ném v mt cái bình c có giá tr nht trong phòng;
Ngày th ba, Vương Uyn Dung đp thư phòng Đông Vin thành mt đng nát bét, sau đó còn đem búa đn hết mt cây đào trong vin.
Ngày th tư, Vương Uyn Dung tht c không xong đã đành, li còn tiếp tc quy tung trong ph t trên xung dưới, người ca Vương gia cũng đến đây hết mt chp, Vương Uyn Dung ôm mu thân mình khóc đến bi thương thu tri, đến mc khiến cho bn công chúa tôi còn đang nm mng đp Tây vin cũng phi git mình tnh li.
Ngày th năm, ngày th sáu…
Ngày qua ngày, Vương Uyn Dung càng cho thy sc công phá kinh người ca mình, càng lúc càng không th cu vãn, ngay đến c điu lão đu cũng không biết làm sao, cui cùng đành dt khoát mc k luôn. Người ca Vương gia mun đón n nhi mình v ph, li b đ loi th đon đòi t sát ca Vương Uyn Dung làm s ti mc không thy bóng dáng. An Lăng Nguyt tt bng, khéo léo khuyên nh hết hai ngày, cui cùng cũng mt kiên nhn, đành quay v Nguyt Tâm tiu uyn ca mình tiếp tc may y phc xut giá.
Ch kh cho bn công chúa tôi, ngày nào cũng nghe thy tiếng khóc lóc, không được yên tĩnh.
Tĩnh dưỡng biến thành nháo dưỡng, bnh dĩ nhiên cũng chm khi.
Ngày nào cũng b cơn ác mng này tra tn, tôi bt đu càng lúc càng mun biết Vương Uyn Dung làm thế rt cuc là mun cái gì, nhưng hi ti chuyn này vi my người trong ph bn h đu t v vào ming mình, có đánh chết cũng không nói na ch.
Đến c Kỳ Nhi cũng nói: “Công chúa nên dưỡng bnh thì hơn, quan tâm ti my vic v vn này làm gì?”
Tôi bt mãn liếc mt nhìn cô y, không đáp li.
Không l là my vic v vn tht sao? Bà ta khóc ti kinh thiên đng đa, đêm nào cũng phá ri gic mơ ca tôi, báo hi tôi không mơ thy Mnh Khương N thì cũng là Đu Nga.
Bn người Kỳ Nhi càng mt ch không nói, càng khiến cho hn phách ca bn công chúa b câu đi mt.
Đúng là vut mèo cào tim – va đau va nga.
Hơn na vut con mèo này còn rt bén nhn, cào đến ni, tht là c người khó chu.
Sau na tháng, tin tc duy nht mà tôi có th dò la được chính là bt lun Vương Uyn Dung có khóc lóc m ĩ đến c nào, Lý Đình Chính ngày nào cũng đu kiên trì Mc vương ph dy Tiu ngu ngc đc sách viết ch, đi vi my hành đng ca Vương Uyn Dung không thèm ngó nhìn, ch cười b qua.
Đi vi chuyn này, tôi tht khó hiu.
Vô cùng khó hiu.
Cc kỳ tò mò.
Vô cùng tò mò.
Suy đi nghĩ li, tôi thy nếu mun được dưỡng bnh cho tt thì trước hết phi quyết cho xong mi tâm bnh này trước đã, ch có mt người mi giúp được tôi – An Lăng Nhiên.
Tiu ngu ngc ngày đêm cùng vi Lý Đình Chính, li ln lên Mc vương ph, cho dù liên can gia Lý Đình Chính và biu di ca hn, hn không hiu được mười phn, tám phn cũng phi có.
Nhưng mà, đây cũng là chuyn th ba đang khiến cho bn công chúa tôi kh não.
Sau khi cùng tôi ‘vng trm’ tr v, thái đ ca tiu ngu ngc đi vi tôi thay đi mt trăm tám mươi đ, cái dáng v lúc trước c vây ly tôi là ‘v ơi, v à’ bun nôn không còn na, nhu tình mt ý, ngây ngô hn nhiên cũng không thy đâu. Bây gi, tiu ngu ngc không phi là không điếm xa ti tôi, mà ch là th dài.
Ánh mt cũng là bun bã mt mát, vô cùng băn khoăn.
Thy tình hình này, tôi li có chút hi hn.
Ngày đó, tôi Hiên Mc Lâu ra v mê trai, khiến cho tiu ngu ngc hết hi vng vi tôi bt quá cũng ch vì nht thi hng khi, không h nghĩ ti hu qu. Bây gi, ánh mt mơ màng ca An Lăng Nhiên nhìn tôi, thái đ lúc nóng lúc lnh ngược li li khiến cho tôi khó chu vô cùng. C chiến tranh lnh như thế được na tháng, tôi còn chưa kp nghĩ ra cách làm thế nào, Văn Mc Ngc li đến đây.
Không ngoài d đoán ca tôi, vn y nguyên là hàng gi.
Hôm đó Tiu ngu ngc mc mt b qun áo vi hoa, tóc bi lên được mt cây trâm ngc bích c đnh gn trên đu, ch có my si nh rơi tn mác trên vai, trên qun áo còn thiêu thêm my đóa ngc lâu đim thúy, tao nhã phóng khoáng không nói nên li. Ch là đôi chân mày trên b da gi ca Văn Mc Ngc nhíu cht, có v như hàm cha nhiu vic khó nói.
Tôi nhìn hn, li ngó sang Trương Thế Nhân đang cười tm tm bên cnh, gi b ni gin nói: “Gii nh, Trương Thế Nhân, m chng bo ông mau ti xem bnh cho tôi, thế mà ông li dám dn theo mt nam nhân khác vào, b không s cha m chng tôi lt da ca ông ra sao?”
Trương Thế Nhân vut vut hàm râu cười mt cách gian trá, nói: “Lão phu đúng là đang cha bnh đó ch, bnh tương tư…” nói xong, lin cười ha ha pht tay áo b đi, cui cùng còn tt bng đóng ca phòng li giùm.
Cùng vi âm thanh hai cánh ca chm vào nhau, lúc này tôi mi run ry hoàn hn li, hơi hơi đăm chiêu chăm chú nhìn An Lăng Nhiên.
Bnh tương tư tr cho tôi? Hay là hn?
An Lăng Nhiên vn chưa ngng đu lên, ch gt gao nm cht cây qut giy trong tay, mt lát sau mi nghn ra được na câu nói.
Hn nói: “Hôm đó cô nói… thích ta…”
Dng mt chút, An Lăng Nhiên mi ngước đu dy, đôi mt lóng lánh: “Vì sao vy?”
Tôi bn lon, chưa kp ly li tinh thn.
Đi đến khi kp phn ng, nht thi hn vía vượt đnh đu, lên ti trên mây.
Ôi… m Maria ca tôi ơi!
Tiu ngu ngc đây là…
Lúc này, tôi đt nhiên hơi cm đng, vành mt cũng kim không được có chút m ướt.
Hôm nay dùng thân phn Văn Mc Ngc gp li, s là trong lòng Tiu ngu ngc… cũng khó chu không ít.
Ngày đó t bit, hn ch vì biết rõ tôi là mt k mê mui hư vinh, trong lòng đu tranh hết mt hi, đnh dt khoát quên tôi đi, cho nên mi lnh nht vi tôi. Ai ng đâu my ngày nay b tiếng khóc lóc ca Vương Uyn Dung tra tn đến chết đi sng li, không th nào ng yên, chính s mt ng này đã khiến cho tiu ngu ngc hiu lm bn công chúa, cho là tôi ngày đêm thương nh tình lang, vì vy hôm nay mi h quyết tâm, ly thân phn Văn Mc Ngc gp li, gii ni kh tương tư giúp bn công chúa.
Đúng là… thiên h đ nht đi ô long mà! (??)
Tiu ngu ngc thy tôi không tr li, kiên nhn hi li.
“Vì sao vy?”
Tinh quang cht lóe, chc có l đến lúc này t đáy lòng An Lăng Nhiên vn còn chút hi vng, đi ch mt câu nói kinh thế hãi tc ca tôi, ri mc k bn thân, li yêu mt k mê mui như tôi thêm ln na.
Tiếc là, th mà trong lòng tôi ch đi, ch có sm ngày ri khi Mc vương ph.
Vì thế, tôi quyết lòng nhm mt li, nói ra lý do thông dng thông dng nht.
Tôi nói: “Bi vì… ta b tài hoa ca Mc Ngc công t làm cm đng.”
Văn Mc Ngc git mình, hin nhiên là không ng ti đáp án này, ch lm bm nói: “Tài hoa…”
Tôi gt đu, Văn Mc Ngc dùng tài hoa hơn người ca mình áp c hoa thơm c l, vì vy mi có hàng ngàn hàng vn cô gái ái m hn, tôi tin đây là lý do thích hp nht tt nht khiến cho An Lăng Nhiên vt b tôi.
Ai ng Tiu ngu ngc li nói: “Ch có vy thôi à?”
Tôi thy hn vn chưa chu t b ý đnh, bèn đ thêm du vào la.
Tôi nói: “Đúng thế, ta thích nht chính là bc tranh mu đơn đ ca Mc Ngc công t.”
Sng lưng tiu ngu ngc cng đ, ging như nghe được câu nói gì khng khiếp lm.
Vic đã đến nước này, tôi cũng không còn cách khác, đành phi kiên trì nói cho hết.
Tôi nói: “Nhng đóa hoa mu đơn y… muôn hng nghìn tía, ung dung lng ly, người thanh cao vt b nó làm người trn tc, là xinh đp đng li hương thơm, người đi thích nó bt quá cũng ch vì v b ngoài ca nó, thy nó lin vui v, như ý cát tường phn hoa. Nhiu thi nhân thương tâm thà rng tô đim hoa sen, ngâm cây trúc cũng không thèm liếc mt mt cái.
Ta li không cho là như vy, khí hu sng ca mu đơn, đt đai, không khí tương đi tt hơn bình thường, so vi bao nhiêu hoa hoa c c cũng tht bình thường. Hơn na nó còn rt được yêu thích, nó là biu tượng tượng trưng cho ước vng và sc sng, người ta ch nhìn vào v bên ngoài đi phú đi quý ca nó cũng chng phi là chà đp nó, tht ra mu đơn còn có nhiu công dng, giúp h huyết áp, gim đau, an thn, kháng viêm và gii nhit, ngoài ra… ôi ôi…”
Tôi còn chưa k ra hết công dng ca mu đơn xong, tiu ngu ngc li bt thình lình ging như Vượng Trch mà nhào ti, môi hung hăng áp trên ming ca tôi, tri đt xoay chuyn, hôn đến mc tôi sp hn vía lên mây.
Hơi th bá đo xc vào trong mũi, tiu ngu ngc say sưa, liu chết dây dưa vi tôi, trên người tôi vn còn vết thương, b hn quy ri như vy, không còn tí sc lc nào, đu óc trng không ch có th cm thy hai c run ry.
Qua cơn điên cung, tiu ngu ngc dùng đôi mt hoa đào du dàng nhìn tôi, thi hơi nóng bên tai tôi, ch nói: “Muôn vàn mu đơn, yêu mi Liêm Chi.”
Tôi chn đng c người, rt cuc… là b nhm ch nào ri? Ti sao lý do tc tng như vy li có th đ đng tiu ngu ngc, kiêu ngo ca ngươi đâu? Thanh cao ca ngươi đâu? Ch mt đóa mu đơn là thu phc được ngươi sao?
OTZ………
Tôi còn chưa kp phn ng, cht nghe ngoài ca có tiếng gì đó, đi tôi vi tiu ngu ngc ly li tinh thn nhìn lên, đng nghĩa vi mun quá ri, mt dáng người cao ráo đng trước ca, cũng không biết đã đng được bao lâu, nhìn nhiu din ít.
Người này không phi là ai khác, va đúng là tiên sinh mi ca tiu ngu ngc – Lý Đình Chính.
Tôi theo bn năng quay đu li nhìn, nhìn kĩ li tư thế ca tôi vi tiu ngu ngc.
Bn công chúa qun áo không ngay ngn nm trên giường, na người ló ra mép giường đè trên người An Lăng Nhiên, còn An Lăng Nhiên thì na quỳ dưới giường, cùng tôi mũi đi mũi, trán đi trán, tóc tai ln xn.
Nếu lúc này, hn không mang cái b da phin phc kia thì cũng không nói làm gì, bt quá là b tiên sinh cười ri thôi, v chng tr dính nhau mt chút, nhưng thế này… này, này, Văn Mc Ngc là phu quân tương lai ca An Lăng Nguyt, tôi thân thiết vi mui phu, bây gi li cùng hn tóc tai hn đn, đây không còn phi là chuyn cu hưu thư na, mà là bn công chúa vng trm, làm nhc danh d Hp Hách Quc, có nh hưởng đến quc gia đi s quan h tt đp ca hai nước.
Tôi kinh hãi, đưa tay đnh đy tiu ngu ngc ra, ai ng còn chưa kp ra tay, cht nghe trước ca có mt ging nói nh vân đm phong khinh: “A, tht xin li, đi nhm ca ri…”
Dt li, Lý Đình Chính còn v v vào đu, ging như quên mt chuyn gì t t ri khi phòng.
Tôi còn chưa kp t trong hong s khôi phc li tinh thn, Lý Đình Chính đt nhiên xoay người li cười mp m vi tôi: “Hai người c tiếp tc.” Cui cùng, còn bt chước Trương Thế Nhân tt bng đóng ca li.
Ánh mt tôi rã ri, trng to ra.

Đây rt cuc là… thế nào thế nào h?

Không có nhận xét nào :