Vì những câu chuyện hoàn

HƯU THƯ KHÓ CẦU - CHƯƠNG 34

Không có nhận xét nào
CHƯƠNG 34


CHUYỂN NGỮ: THANH THANH





Có câu nói: ai yêu ai, ai không may.
Trong chuyn tình cm, bên yêu nhiu hơn luôn nm trong tình hung bt li, đó là mt bt đng thc. Tr giá càng nhiu, yêu li càng sâu, mà li còn b thương tn nng hơn. Nhưng dù có b tn thương nng, vn càng yêu càng sâu, tr giá li càng nhiu… Mt cái vòng ln qun.
Cho nên nói, ch “luyến” ca “Luyến ái” là t phn trên ca “biến” và phn dưới ca “thái” trong “Biến thái” to thành.
(*) Mi người nhìn hé:
: đây là t “luyến”. 变态: còn đây là t “biến thái”
Ch cn dính ti ch “Luyến” này, thì đu là k điên.   
Trước mt tôi, có mt k điên như thế đang ngi.
Vương Uyn Dung trước đó còn la hét khóc lóc đòi hương tiêu ngc vn, bây gi đang ngi bên cnh tôi mm cười hnh phúc v v cái bng nh mi ch hơi nhô lên, đến c khóe ming cũng ngp tràn n cười ngt ngào chết người, tôi hơi toát m hôi.
Ph n va kết hôn hnh phúc đến mc toàn thân phát sáng này tht s không phù hp vi không khí bên Tây vin ca tôi chút nào.
Hai tháng trước, An Lăng Nhiên ly mt cái c, dn ti phòng sách tin vin ; Túc Phượng cũng ly lý do “Do này sc khe không tt” c tuyt thnh an ca tôi mi ngày; đến ngay c my lão bà t, nha hoàn ca Tây vin cũng theo An Lăng Nhiên đi hơn phân na, ch còn li mi Kỳ Nhi, Vương m m và mt lão đu bếp hu h vi giám th tôi. Nô bc trong vin ít đi, bo v bên ngoài li tăng thêm by tám người, bn công chúa có mun tìm mt l nh ln ra ngoài chơi cũng không được, Vương m m cũng không còn d nói chuyn như lúc trước, mi ngày c m to mt, ch hn không được mt ngày hai mươi bn gi tôi không ri khi mt bà ta.
Tôi hoàn toàn, b giam lng.
Nguyên nhân rt đơn gin, tôi bán đng “Văn Mc Ngc”, thông minh như điu lão đu, có ngc mà b ca không sao, đã sm hoài nghi tôi biết con trai bà ta là “Văn Mc Ngc”, ước chng, cũng đang bt đu hoài nghi tôi là người do Huyn Nguyt phái ti, chuyn ca Lý Đình Chính ln này, An Lăng Nhiên b tn hao mt mt “tay trái vai phi”, Mc vương ph bt đu đ phòng tôi cũng là chuyn bình thường.
Nếu đã b giam lng, tôi cũng lười din trò tiếp.
Va không đến nhà ln cãi ln, cũng không được ra khi vin, mi ngày nhìn chm chm hoa mu đơn mà ngây người ra, đc sách, cũng là cách tt đ phí thi gi.
Tôi nghĩ, lãnh cung trong hoàng cung chc cũng tương t thế.
Cho nên, mi nãy Kỳ Nhi báo, nói biu tiu thư sp sang đây thăm, bn công chúa có hơi không tin vào tai mình.
Tôi biết hôm nay Vương Uyn Dung tr v thăm biu t điu lão đu, nhưng còn biết nh ti ân nhân cu mng mu t nàng là tôi đây tht s là đáng quý.
Tôi vi Kỳ Nhi lt tung hết căn phòng gn c bui tri, mi tìm được mt ít trà bích loa xuân lãnh hi tháng trước, do tiu ngu ngc ung còn dư li trước khi đi. Tht là không có bin pháp, t lúc b giam lng, tôi cũng vô c b thu hi luôn quyn li cung phng vn có hàng tháng, càng không nói ti trà này.
Ai ng đâu, va mi bưng trà đt xung bàn, Vương Uyn Dung li cười cong mt, nàng nói: “Tướng công ta nói, ung trà không tt cho con, hay là mang cho ta mt cc nước m đi.”
Tôi có hơi không chu ni b dng tiêu chun ca mt người v hin lành, du dàng lúc này, bèn quyết đnh dùng li kích nàng mt phát.
Tôi nói: “A, mi có ba tháng, đã thy bng, có phi là tính sai thi gian không?”
Phàm là n nhân, đu rt nhy cm đi vi ch “mang thai”, cái này cũng ging như tính sai thi gian” vi ph n mang thai, bi vì thi gian đúng hay sai có liên quan đến trong sch và chung thy ca mt n nhân.
Tôi còn tưởng nghe bn công chúa nói vy, Vương Uyn Dung s quay li b dng khng tước như lúc trước, đu khu vi tôi, ai ng, tôi ch thy khuôn mt nh nhn ca nàng ng đ, ngượng ngùng cúi đu nói: “Tướng công ta nói, là thai song sinh, cho nên mi có bng sm hơn so vi người khác mt chút.”
Tôi tht tht vng, vô cùng tht vng.
Dáng v h mũi mi ngày trước đó, chìa đuôi khng tước cãi nhau vi tôi đâu mt ri?
Kỳ Nhi lm li đng mt bên chp mt hi: “Biu tiu thư, biu cô gia tht là li hi, ch cn bt mch, đã có th nhìn ra trong bng ngài có hai người con trai?!”
Vương Uyn Dung ly khăn tay che ming cười khanh khách hai tiếng mi sng ging nói: “Huynh y mà biết à, là Trương đi phu nói, sau đó tướng công mi nói cho ta.”
Tôi run ry, không th không cm thán ôi tình yêu vĩ đi.
Nói chuyn mi mười câu, Vương Uyn Dung câu nào cũng thêm “Tướng công ta nói” vào phía trước, tình cm ngt ngào không cn nói cũng biết. Tôi tht s nh nhung hai tháng ri bù đu không ngi dy ni trước đó, my câu mng to Lý Đình Chính là ‘mt người d thú’ ca Vương Uyn Dung.
Tôi vn còn lo lng Vương Uyn Dung sau khi quay v Lý gia s không chu được, hoc là Lý Đình Chính đ l bn tính thc, đi x th ơ vi nàng, gi xem ra, là ti bn công chúa nghĩ nhiu ri.
Vương Uyn Dung không ch không trách tôi hôm đó t mình quyết đnh, còn kéo tay tôi gii bày tâm s.
Nàng nói: “Liêm Chi, người khác không biết, nhưng ta đoán hôm y Tht đin h đt nhiên xông vào, náo lon mi chuyn lên nht đnh là do ngươi bày ra, bng không hôm đó ngươi cũng không ly thuc dưỡng thai gt ta là tng hng hoa. Nh có ngươi, ta mi không làm chuyn ngu ngc mà hi đa con trong bng mình, ch không thì… tướng công ta chc chn s oán hn ta.”
Da mt tôi cng đ. Cái gì mà người khác không biết, người trong khp thiên h này đu biết tôi là gián đip, ch có thiếu ph ngu ngc đang ngp trong hnh phúc ngt ngào như bà mi không phát hin thôi.
Tôi lười gii thích, ch đang tò mò là rt cuc Vương Uyn Dung làm thế nào mà hòa thun tr li vi Lý Đình Chính.
“Không phi ngày đó ngươi nói Lý Đình Chính là đ vương bát đn sao? Làm thế nào mà…”
Tôi còn chưa kp nói xong, ánh mt giết người ca Vương Uyn Dung lin bn sang: “Không được nói tướng công ca ta như vy!”
Tôi chc lưỡi, qu nhiên… thanh quan khó đon vic nhà.(*)
(*) đi loi là cho dù có là thanh quan cũng khó mà công tư phân minh.
Trong đôi mt ng nghch ca Vương Uyn Dung ánh lên s phc tp, “Kỳ tht vào cái đêm Tht tch mà tướng công đến tìm ta, chng qua là mun gii thích vi ta. Hóa ra huynh y vn không đón ta hi ph là vì có k thù đui giết, huynh y s k thù lôi ta ra uy hiếp, nên mi din trò hưu ta ra khi ph, đến c m chng cũng được tướng công bí mt sp xếp đến trong mt ngôi chùa.”
Dng mt chút, Vương Uyn Dung phun nước bt ri mi nói tiếp: “Lúc đu ta mi không nên nghi ng ni kh tâm ca tướng công, nhưng tướng công nói càng ít người biết càng tt, nếu không nh ngươi, thì ta đã t giết chết ct nhc ca mình ri, ân hn c đi, huynh y cũng s thương tiếc đến sut đi.”
Tôi b nghn nước trà, cùng Kỳ Nhi đưa mt nhìn nhau.
Sc mt Kỳ Nhi cũng không tt hơn tôi bao nhiêu, xem ra, chúng tôi qu là người cùng phe.
Cái gì k thù, tôi không h tin. Lý Đình Chính có ni kh trong lòng, nên mi c ý hưu Vương Uyn Dung, đưa m mình lên n trên núi là tht, nhưng đ phòng k thù cũng là gi.
Nếu như bn công chúa đoán không sai, Lý Đình Chính lo mình vi An Lăng Nhiên khi s tht bi, liên ly thê nhi, nên mi có chuyn ba năm nhc lòng cùng Vương Uyn Dung “yêu đương vng trm”.
Nói vy, ln này tôi tht là… có lòng tt đi làm chuyn xu. Lý Đình Chính vi Vương Uyn Dung gương v li lành, bng v mình li đang to nhanh, không biết hn li tính toán làm gì.
Qu nhiên, Vương Uyn Dung kéo áo tôi kh nói: “Liêm Chi, ln này ta đến đây chính là mun cáo t ngươi và biu t. Tướng công nói, cu gia chưa tr, ta vi con mt ngày cũng không an toàn, cho nên cui tháng này ta s ri kinh đến nơi khác đ an thai.”
Tôi trm mc, nóng vi đến thế… xem ra, ngày tiu ngu ngc và Huyn Nguyt khi s không còn xa.
Ph n có thai cm xúc dao đng pha đi(*), không biết Vương Uyn Dung là vì không n xa bn công chúa, hay là luyến tiếc cuc sng an nhàn Mc vương ph, nói xong, đon khóc sướt mướt sut.
(*) dao đng pha đi: nếu ai không nh lt Vt Lý 12 xem giúp mình. đây chc có nghĩa là lên xung tht thường.
Tôi vi Kỳ Nhi nói thêm mt lúc na, Lý Đình Chính mi đến rước Vương Uyn Dung đi.
Lý Đình Chính xem ra cũng là mt chính nhân quân t, bn công chúa hi hn như thế, hn gp ta vn hành l thăm hi, không thiếu chút nào l tiết.
Tôi nói: “Biu dượng không cn đa l như vy, my ngày trước Liêm Chi đã đc ti, xin ngài lượng th.”
Lý Đình Chính dìu ái thê, cười đến vô cùng xán ln.
Chc chc, đôi v chng son này đng trong Tây vin đến ngn c khô cũng không thy ca tôi, tht là vô cùng châm chc.
Hn nói: “Đình Chính mi nên cm t ngài mi đúng. Lúc đu vì chút hiu lm nho nh, thiếu chút na khiến cho nương t b đi ct nhc ca chúng ta, mc dù công chúa phá hy chút cc din, nhưng không có nh hưởng đến toàn cc, ngược li còn cu ba mnh thê nhi ta, cũng coi như là sai lm kp sa. Ta tin công chúa không phi là người bng d ác đc, lúc đó cũng vì xót cho Uyn Dung nên mi bày ra h sách này, cho nên… nếu có chút gì hiu lm, vn là nên sm gii thích rõ ràng vi người trong lòng mình thôi.”
“Đng như ta vi Uyn Dung, vì mt nghi ng nho nh mà giày vò mt thi gian dài, ti gì ch?
Nói xong, v chng son lin ngt ngt ngào ngào, sóng vai nhau ri khi Tây vin.
Tôi thn thc không thôi, Lý Đình Chính qu không h là thuc h ca An Lăng Nhiên, nói ti nói lui chín quo mười tám ngot, ý bo mưu kế nho nh ca tôi không phá hư được đi cc ca An Lăng Nhiên, còn khuyên tôi đi gii thích vi tiu ngu ngc.
Tht là bun cười, mượn đ mt câu nói ca Minh huynh: nếu gii thích có tác dng, thì cn gì ti cnh sát?
Li nói, bn công chúa đến gi cũng chưa tng nghĩ ti chuyn cúi đu trước An Lăng Nhiên, tôi càng chng có cái gi là “người trong lòng”, th mà tôi tâm tâm nim nim, bt quá là ngày khi s không xa, cũng có nghĩa là tôi nên sm tính toán cho tương lai ca chính mình.
Hưu thư, vn là đường ra duy nht ca tôi.
Kỳ Nhi thy tôi kinh ngc nhìn bóng dáng hai người Lý Đình Chính ri đi đến ngn người, cho là tôi khó chu trong lòng, đon lng l nói: “Công chúa, ngài thy thế nào?”
Tôi hít th mt hơi xong, mi nói: “N nhân, phm – tin a…”
Nghe vy, Kỳ Nhi đ ra ba giây, mi cười ha ha.
“Công chúa, ngài có th đ lượng thế là tt ri, ta tưởng ngài trong Tây vin hoang vng lâu ngày nên ngc, ri nh nhung người nào đó y ch!”
Tôi đ người, oán nim trng mt liếc nhìn Kỳ Nhi mt cái.
Nha đu này, tht s là càng lúc càng ln mt. My ngày trước thy bn công chúa ngi trong thư phòng nhìn ch viết ca An Lăng Nhiên đến ngn người lin hung hăng chế nho tôi mt phen, mi ln tôi chăm sóc mu đơn trong vin, cô y cũng nhiu li nhiu l.
Chc chc, đúng tht là thói đi càng ngày. H lc bình dương b chó khi a!
Tôi đánh lc hướng nói: “Vương Uyn Dung này, my ngày trước còn náo lon nói tuyt đi không tin Lý Đình Chính na, còn bo s ct đt sch s vi hn, vy mà bây gi li nhu tình mt ý như thế, ai!”
Đúng tht là y chang như phm – tin, n nhân sao thì mi kh vy đy ch?
Kỳ Nhi chng cm “” nói: “Sao ta li cm thy câu nói này có chút chua nha? Công chúa, đng bo là ngài đang ghen t nha?”
Tôi đang đnh m ming qu trách, li đt nhiên ngi thy mùi gì khét khét.
“Ngươi khng đnh không phi mùi khét mà là mùi chua à?”
Kỳ Nhi nhíu mày, rõ ràng cũng ngi thy mùi.
Phút chc, Kỳ Nhi lin hô ra tiếng sau lưng tôi.
“A! Công chúa, nhà kho bc cháy.”
“Người đâu ri, mau đi ly nước!”
Đi ly nước!
…………
Ái chà, qu là lòng người d thay đi!
Bn công chúa tht sng, bây gi đến c cháy cũng ch ai thèm đến giúp, tôi vi Kỳ Nhi đng khu đt trng la hét c bui tri cũng không thy ma nào, bt đc dĩ, tôi đành qun váy lên, co dò đnh chy đi.
Kỳ Nh vi kéo tôi ngược tr li nói: “Công chúa, người làm gì thế?”
Tôi mc k Kỳ Nhi, “Cu ha y! Đi người ca tin snh ti, chc kho hàng đã cháy thành tro ri.”
Kỳ Nhi hét to: “Công chúa b đi, dù sao cũng đu là my th không đáng giá, cháy thì c cháy.”
“Cái gì mà cháy thì c cháy, trong đó còn có ca hi môn ca ta!”
“Công chúa đng lo, vàng tht không s la!”
“Còn có khăn tay Nguyt Nhi thêu cho ta vào tháng trước!”
“Tiu thư bng d hin lành, s không trách ngài đâu. Đi ngày mai ta giúp ngài đi xin làm li cái mi.”
Tôi rt cuc ni gin, dùng sc đy Kỳ Nhi ra, chng nnh nói: “Trong đó còn có búi tóc cùng vi bc tranh tiu ngu ngc tng cho ta, ai đn cho ta?!”
Nói xong, c tôi và Kỳ Nhi đu sng st.
Người sau càng kinh ngc hơn, trn mt há hc mm d hơn, khóe ming li hơi git git mà lch sang mt bên, tôi cm thy, đây có th coi là đin hình ca “Cười trên ni đau ca người khác.”
Tôi ch hn không th cn đt đu lưỡi ca chính mình, sao li ngu ngc đến ni b Kỳ Nhi d ch.
Tht ra cũng không có gì, tôi ch cm thy lúc trước tiu ngu ngc đi x rt tt vi tôi, ln này li tht s phi là tôi xin li hn, cho nên bn công chúa hin lành xinh đp nhưng vn có chút áy náy, nên đnh gi li bc tranh và my búi tóc hn tng lúc trước, v sau có cm hưu thư ra khi ph cũng có cái làm k nim.
Lúc khóe ming Kỳ Nhi sp ngoác ti mang tai, cô y nói: “Công chúa nói “Bách Hoa Liên Chi” đúng không? Nếu không… ch dp tt la ri, ta cũng đi tìm thiếu gia thnh cu?”
Hai ch cui cùng còn kéo dài âm, thay đi mùi, chc tôi ni hết c da gà.
Tôi không còn li nào đ nói, vì thế dt khoát xoay người, chy v phía kho hàng.
Bách hoa liên chi…
Ngay ti lúc này, đám c di sinh tn trong lãnh cung Tây vin, là châm chc đến c nào.
Cho ti bây gi đu ch thy người mi cười, người cũ khóc.
Tôi cũng ging như Trn hoàng hu kim c tàng kiu kia, đã tng có, chng qua là trong hi c thôi. Nhưng tôi so vi bà y còn đáng bun hơn, hết thy mi chuyn là đu do bn công chúa t mình bày ra.
Kỳ Nhi phía sau hét hai tiếng, thy cn li không được, vì thế lành lnh nói: “N nhân, phm – tin a!”
Tôi nhm mt quyết không dng bước, nha đu chết tit này, coi b phi nên dy d mt phen.
Ln này cô y không phi nói Vương Uyn Dung, mà là tôi!
Trong nháy mt vt vào kho hàng ngp tràn bin la, tôi đt nhiên nh ti mt câu: Bi vì chân ái, cho nên phm – tin.
Pht nói, A di đà pht, ti li ti li.

Tôi nói, hết thy đu là o giác, o giác.

Không có nhận xét nào :