Vì những câu chuyện hoàn

PHÙ SINH LUYẾN - CHƯƠNG 02

Không có nhận xét nào
CHƯƠNG 02

CHUYỂN NGỮ: THANH THANH


Nhà mẹ đẻ của mẫu thân họ Trần, mấy đời theo nghề y, tổ tiên có vài người là ngự y có tiếng.
“Trữ Thiện Đường” trong nhà cũng là một cửa hiệu lâu đời hơn trăm năm của kinh đô. Nương tinh thông y lý, lúc còn sống thường hay dạy tôi với Tử Cẩn. Bà là cháu gái duy nhất của Trần gia.
Năm đó phụ thân từ quan rời kinh, vốn thỉnh nhị lão cùng nhau đi chung. Thế nhưng, ông ngoại có nói sao cũng không chịu tháo dỡ bảng hiệu “Trữ Thiện Đường”, vì thế bọn họ ở lại. Mấy năm qua thứ nhất do tình hình triều chính căng thẳng, thứ hai vì kinh thành cách Cẩm Châu khá xa, nên cũng không tới lui, chỉ nhờ người gửi thư.
Mùa xuân năm Vĩnh Yên thứ bảy, nương bệnh chết. Phụ thân phái người mang thư đến kinh thành. Người về báo lại, lúc đó ông ngoại chỉ nói một câu, Huệ Trinh gả tới Mẫn gia được hơn mười năm, hiền tế vẫn đối xử với nó không tệ, chúng ta cũng đã mãn nguyện rồi. Cuối cùng thở dài một tiếng không nói thêm nửa lời. Còn bà ngoại ở bên cạnh sớm đã khóc không thành tiếng.
Năm sau, ông ngoại cũng qua đời.
Bà ngoại một mình ở đây chống đỡ gia nghiệp của Trần gia, bơ vơ bất lực. Phụ thân vốn định đưa tôi tới kinh đô phụ giúp bà. Chỉ là, vẫn luôn để tôi bên cạnh nuông chiều, còn mình thì lại không nỡ, cứ thế mà qua năm này đến năm khác. Mãi đến đầu năm nay phụ thân cũng không còn nữa…
Dùng cơm chiều, rồi thu dọn phòng óc xong xuôi, đã là lúc lên đèn.
Mới ngồi xuống nghỉ, bỗng thấy bà ngoại bước vào, theo sau là gã sai vặt đang ôm một cái lò sưởi. Bà ngoại vừa ra dấu cho hắn đặt lên bàn, vừa nói: “Mùa này ở kinh đô ban đêm rất lạnh, không được ấm áp như ở đông vực, chênh lệch rất nhiều. Bà ngoại nhớ trước kia con rất sợ lạnh, bàn tay nhỏ lạnh ngắt, mùa đông đến là cứ duỗi vào cổ cha con sưởi ấm. Thật là!”.
“Phì”, Hà Hương chợt bật cười, tôi cũng không biết xấu hổ nở nụ cười, bởi vì thói quen này đến giờ vẫn chưa sửa được.
Lát sau, bà ngoại ra hiệu cho những người khác lui xuống, kéo lấy tay tôi cùng ngồi cạnh xuống giường nói:
“Ban ngày có người ngoài ta không tiện hỏi, thằng nhóc nhà Uất Trì đâu?”.
“Hồi tháng ba, Tử Cẩn đệ ấy đã cùng với Sở Tần, Sở Trọng đến Huệ Châu”.
Bà ngoại như có chút đăm chiêu gật đầu: “Ừm, xem ra tin đồn là thật. Ai… thằng nhóc này cũng không dễ dàng gì”. Bà thở dài, “Chuyện lớn như vậy, tận mắt chứng kiến mọi người trong nhà chết hết, được hai hộ vệ cứu ra trong lửa, xương cốt lại như thế, ta còn sợ là không sống nổi”.
Chuyện này tôi cũng được nghe từ chỗ khác, Tử Cẩn đệ ấy trước giờ chưa từng kể với tôi, giống như là một quãng ký ức bị mất, yên lặng bị vùi lấp theo thời gian. Nhưng tôi biết đệ ấy vẫn nhớ, mỗi khi nhìn thấy ánh lửa trong đêm tối đệ ấy đều nắm chặt lấy tay tôi, lòng bàn tay vì lạnh mà ươn ướt, tôi biết cả đời này đệ ấy cũng không quên được.
Bà ngoại sửa sang lại tóc trên trán tôi nói: “Nguyệt Nhi, năm nay cũng mười chính rồi nhỉ, đừng làm lỡ chuyện tình cảm, để bà ngoại giúp con tìm một gia đình tốt”.
“Bà ngoại, con…”. Tôi cười khổ, muốn nói rồi lại thôi, hơi chút do dự.
“Sao vậy, Nguyệt Nhi?”.
Thấy vẻ mặt lo lắng của bà ngoại, tôi chu miệng làm nũng nói: “Con không lấy chồng, muốn ở với bà”. Sau đó tựa vào trong lòng bà.
Thời tiết kinh đô càng lúc càng lạnh, rồi có một đêm tuyết bắt đầu rơi. Sáng sớm, tôi với Hà Hương đứng trong vườn, cả hai đều vô cùng hưng phấn. Bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống từ không trung, dính trên vai dùng đầu ngón tay chạm vào liền biến thành bọt nước trong suốt. Đây là thứ mà ở Cẩm Châu chưa từng có. Tôi đưa tay luồn vào ống tay áo, đụng phải chiếc ngọc bội bị mình sưởi ấm, nói thầm. Tử Cẩn, ở chỗ đệ có tuyết rơi này?
Quay về phòng, bà ngoại vừa đau lòng vừa tức giận nói: “Hai người các con ôi!”. Sau đó thay tôi phủi phủi tuyết trên người xuống, “Hôm nay là tuyết đầu mùa, thay bà ngoại đến An Quốc tự thắp nén hương, con cũng nên đi ra ngoài thăm thú một chút. Cỗ kiệu đang chờ, choàng thêm áo vào”.
“Dạ”. Tôi ấm áp mà đáp lại.
An Quốc tự nằm dưới chân núi Di Sơn ngoại ô kinh thành, nghe nói trước kia gọi là Di Sơn tự, hồi tiên đế tại vị thường hay tới đây phẩm trà, đánh cờ, nghe kinh với trụ trì. Sau đó đổi thành An Quốc tự. Dọc theo đường đi có rất nhiều người, có vẻ như hương khói trong chùa khá thịnh, hơn nữa vào tuyết đầu mùa ở kinh đô còn có tập tục tế trời cầu phúc.
Lúc cỗ kiệu mới đến gần chùa bỗng bị hạ xuống. Tôi vén rèm lên hỏi: “Làm sao vậy?”.
Hà Hương nói: “Hình như là Hoàng thái hậu cũng đang thắp hương trong tự. Chắc phải chờ ở đây một lát”.
Tôi buông mành, cúi đầu đi ra khỏi kiệu. Tuyết mới rơi không lâu, mà ven đường rừng đã đống một lớp dày. Bốn bên cửa chùa đều là cấm quân người mặc kim giáp, tay vịn trường kiếm. Trong lòng có một thứ áp lực không nói được.
Tôi nói: “Hà Hương, em ở đây chờ, ta đi dạo một chút, xong rồi nhớ gọi ta”. Không đợi trả lời liền đi thẳng vào rừng, bước chân rất nhanh, cứ như đang chạy trốn.
Tuyết dưới chân dần dần vang lên tiếng “kẽo kẹt, kẽo kẹt” có tiết tấu, còn có tiếng chuông bạc va chạm giòn giã dưới làn váy khiến tâm tình lắng lại. Thấm thoát, đã đi đến phía sau chùa, còn có một bóng lưng màu xanh đang khoanh tay đứng trong tuyết, hắn nhìn chằm chằm vào cái bàn thạch ở giữa chỗ đất trống có chút nhập thần, trên bàn ngoại trừ một lớp tuyết mỏng ra không có gì khác.
Đúng lúc gió nổi lên, lục lạc trên thắt lưng lại kêu “đing đang đinh đang”. Lúc này hắn mới phát hiện, cảnh giác xoay người lại.
Trong chớp mắt đó, tôi nhìn thấy hắn.
Cả người mặc bố y màu xanh, dung mạo tuấn lãng, đường nét quen thuộc, còn có ánh mắt mà tôi mong mỏi đã lâu, bao lần mơ thấy trong chiêm bao. Tôi nghĩ hôm đó ở chợ không phải là ảo giác của tôi, mà là chúng tôi ở sát vai nhau, nhưng lại lạc mất.
“Tử Cẩn!”. Tôi hô lên hai chữ này, đồng thời hốc mắt cũng ướt át. Vừa định nhấc váy chạy tới lại quên mất là mình đang đứng trong tuyết, chân chưa kịp nhấc đã nặng nề ngã ra đất.
Hắn vội vàng đến gần, đỡ tôi dậy hỏi: “Có sao không?”.
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, lắc lắc đầu, nước mắt không ngừng trào ra, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói nhưng không cách nào thành lời.
Hắn hơi sửng sốt, sau đó dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt tôi, nâng cằm của tôi lên, nói: “Nàng là tiên tử trong tuyết ư?”.
Trong ống tay áo của hắn thoảng mùi hương nhàn nhạt, chốc chốc như ẩn như hiện, như cỏ xanh mang theo vị nắng gắt trên thảo nguyên bao la của Tây Vực trong hình dung. Tiếp đó, hắn chậm rãi cúi đầu xuống dùng môi che lại miệng của tôi. Ấm áp mà khiến người ta hít thở không thông.
Bên cạnh cơn gió nhẹ nhàng thổi bay bông tuyết, phớt qua khuôn mặt, hơi dính lại trên lông mi, bị hơi nóng trên chóp mũi hóa thành giọt nước mưa rơi trên hai gò má nóng rực lại vô cùng lạnh lẽo của tôi.
Sự lạnh lẻo này khiến lòng tôi thầm cả kinh, khôi phục lại lý trí. Nhớ tới câu nói vừa rồi của hắn, Tử Cẩn đệ ấy sao lại hỏi như vậy, trong đầu nghi vấn hỗn độn.
Vì thế, tôi đẩy hắn ra. Hỏi: “Ngươi là ai?”. Hắn hơi kinh ngạc nhưng đã lập tức lấy lại được vẻ bình tĩnh tự nhiên: “Ta là ai không quan trọng, mấu chốt cô nương là ai? Là ai giúp cô bày ra cái kế rất tuyệt diệu này”. Nói xong trên mặt còn mang theo chút cười lạnh và đùa cợt.
“Bốp!”.
Một cái tát này của tôi rơi trên gò má trái của hắn, lòng bàn tay hơi bỏng rát và đau đớn. Tôi không hiểu hắn đang nói gì, nhưng giọng điệu này rõ ràng hàm chứa nỗi vũ nhục khiến cho tôi vô cùng xấu hổ và tức giận, loại người này sao có thể là Tử Cẩn được.
Hắn bỗng cười rộ lên, tà quái mà không có nguyên do, có chút mùi vị bất cần đời. Nụ cười hoàn toàn khác xa với Tử Cẩn, tôi tin. Hắn nói: “Giỏi cho một cô gái can trường”. Sau đó từ dưới tuyết đứng dậy, vươn tay với tôi. Tôi trong bối rối cũng đứng dậy rồi lùi liên tục năm, sáu bước. Định thần lại, sau đó xoay người vội vàng chạy mất.
Chạy thẳng ra bìa rừng, bỗng va phải một người, ngẩng đầu nhìn thấy là Hà Hương, lúc này mới an tâm. Hà Hương nhìn về phía sau lưng tôi nói: “Tiểu thư, gặp cái gì à? Sao lại hoảng sợ thế?”. Tôi ôm lấy Hà Hương, tựa trên vai cô ấy thở hổn hển hồi lâu.
Sau đó, trên đường về nhà mới kể hết chuyện ban nãy ra. Hà Hương nghe xong rất kinh ngạc: “Tiểu thư, trên đời cũng có loại chuyện này, khéo thật đấy”. (chuyện người này giống Tử Cẩn ấy)
Bỗng dưng nghĩ tới, kỳ thật hắn đứng dậy giơ tay ra tựa hồ là muốn kéo tôi, cũng không có ý gì khác. Bỗng dưng, trong lòng vốn tĩnh lặng như có gợn sóng trên mặt nước.
Buổi tối, lúc thay quần áo mới phát giác, không thấy miếng ngọc đâu. Ngọc của Tử Cẩn, không biết đã rớt ra khỏi ống tay áo khi nào. Tôi với bọn nha hoàn lục muốn tung toàn bộ khu vườn lên nhưng vẫn không thấy đâu. Tôi ngồi trên ghế, để mình bình tĩnh nhớ lại hết mọi chuyện vào hôm nay: buổi sáng lúc ra cửa vẫn còn, sau đó lên cỗ kiệu đến An Quốc tự, trong rừng cây…
Bỗng dưng tỉnh ngộ nói với Hà Hương: “Có lẽ là rớt trong rừng của An Quốc tự, sáng mai thử đến tìm xem”.
Tối đến, nằm trong trướng ấm áp, nhớ tới nam tử vận đồ xanh hôm nay. Lăn qua lộn lại. Mãi đến khuya mới mơ mơ màng màng thiếp đi.
Trong mộng, lại gặp được Tử Cẩn. Tựa như là được trở lại hồi Tết nguyên tiêu ở Cẩm Lạc quận.
Tử Cẩn đến quận ngoài bái phỏng tiên sinh đã từng dạy hắn, còn tôi thì lại đến thăm Linh Thanh đã gả đi làm vợ người ta năm trước. Cả hai lên đường ước chừng lúc mặt trời xuống đầu cầu, sau đó cùng nhau đi chợ ngắm đèn.
Linh Thanh.
Lớn tuổi hơn tôi. Lấy chồng nửa năm, cũng coi như là bạn thuở ấu thơ với tôi.
Lúc nhìn thấy nàng, bụng đã hơi nhô lên, mang thai đứa bé. Gương mặt tràn ngập yêu thương và thỏa mãn. Nhiều ngày không gặp, hai người tán gẫu mấy chuyện vụn vặt, dùng cơm chiều xong mới chợt nhớ tới là có hẹn với Tử Cẩn.
Vội vàng cáo từ. Đã muộn một hai canh giờ. Gió tháng giêng quất lên mặt, đau đau. Tôi nghĩ, với tính tình của đệ ấy, chắc chắn vẫn còn đang đợi.
Người đến chợ xem đèn, vì thời tiết bất ngờ thay đổi nên đều đã tản bớt. Thưa thớt thoải mái.
Xa xa thấy đệ ấy đừng bên mép cầu, yên lặng nhìn dòng nước chảy dưới cầu, giống như một pho tượng. Bạch y đai gấm, phất phẩy đón cơn gió lạnh thấu xương, có vẻ càng thêm đơn độc. Tôi đến đứng sau lưng mà đệ ấy vẫn chưa phát hiện ra.
Tôi cười khổ.
Đúng vậy, đệ ấy làm sao phát hiện được chứ. Nhìn dáng lưng gầy và cao ngất của đệ ấy. Tôi giơ tay phải, dán lên trên má.
Đệ ấy mới quay đầu lại, thấy tôi, mỉm cười nói.
Nguyệt Nhi, Linh Thanh giữ nàng lại à. Giọng nói không chút hờn giận.
Nhiều năm nay, đệ ấy cũng không gọi tôi là tỷ tỷ. Chỉ gọi, Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi. Ngược lại cứ như là huynh trưởng của tôi. Bảo cũng bảo không được, sau đó đành theo đệ ấy. Từ nhỏ đây là chuyện bốc đồng duy nhất của đệ ấy.
Tử Cẩn cầm tay tôi, đưa tới bên môi nhẹ nhàng thổi, rồi cẩn thận chà xát. Nói, có lạnh không?
Tôi ngẩng đầu nhìn đệ ấy, hai má và miệng đã lạnh đến mức tái nhợt. Mà bàn tay đệ bao lấy tay tôi, còn lạnh hơn.
Chàng yêu tôi sao? Từ trước đến nay tôi vẫn luôn bị đáp án của câu hỏi này quấy nhiễu. Ngày ấy lúc sắp chia tay ở trên cầu, chàng nói, phải, nhưng tôi không dám tin. Có lẽ, đó là thứ tình cảm phức tạp trộn lẫn giữa tình thân và tình yêu, chúng tôi cũng không dám chắc và phân chia ra được. Không có ai biết kết quả. Tôi thà để nó lưu giữ ở nơi nào đấy, cũng không muốn nếm thử.
Thanh Thanh: Mấy bạn thông cảm, vì dạo này mình bận hơn cả chạy show, còn Windy thì đang ôn thi nên bọn mình không post đều được. Chậm thì chậm, nhưng sẽ không drop mọi người cứ yên tâm!

Không có nhận xét nào :