Vì những câu chuyện hoàn

PHÙ SINH LUYẾN - CHƯƠNG 03

Không có nhận xét nào
CHƯƠNG 03

CHUYỂN NGỮ: THANH THANH


Sáng sớm, tuyết đã ngừng rơi.
Ngày vào đông sáng sủa, trời quang mây tạnh.
Ánh nắng sớm vội vã nhô lên, ấm áp.

Tôi cũng không ngồi kiệu, cùng Hà Hương ra khỏi nhà.
Ở trong rừng, từ đằng xa tôi nhìn thấy một nam tử mặc áo xanh.
Tuyết đọng lại trên mặt đất trống hôm qua không biết ai đã quét sạch sẽ, trên ghế đá còn để thêm một cái đệm dày, mặt bàn trải một tấm vải và đặt hai tách trà. Hắn ngồi ở phía bên kia, thưởng thức trà một cách tinh tế. Cứ như mọi thứ ở hoang dã này do hắn tiện tay thay đổi.
Ánh nắng đầu đông ấm áp, đột ngột xuyên qua những tán cây phủ xuống người hắn.
Vẫn điềm tĩnh, thản nhiên.
Dường như là hắn đã sớm biết tôi đang đứng ở đó, nói:
“Tuyết Tiên cô nương, mời ngồi!”.
Tôi lập tức đi tới đó ngồi xuống.
“Đưa cho ta”.
Hắn cười, “Cái gì?”
“Ngọc bội!”.
“Được!”. Hắn nói: “Nhưng bây giờ không nói tới chuyện này. Tuyết Tiên cô nương hãy thưởng thức trà trước đã, ta đã dặn người pha trà là phải ngâm trà vào nước, đáng tiếc không biết là phải dùng nước lạnh, nếu không thì để ta uống chén này?”. Hắn nâng tách trà lên uống liền một hơi, nháy mắt nhìn tôi, vẻ mặt cười gian.
Cái gì mà “điềm tĩnh, thản nhiên” tôi lập tức rút lại suy nghĩ vừa rồi.
“Tuyết Tiên cô nương cô…”.
Tôi có chút tức giận: “Đừng có Tuyết Tiên, Tuyết Tiên mãi, tôi có họ!”.
Hắn tỏ vẻ kinh ngạc hỏi: “Tuyết Tiên cô nương có họ?”.
Tôi tức giận trả lời: “Ta họ Mẫn”.
“À!”. Hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Mẫn Tuyết Tiên”.
“Phì” Hà Hương ở phía sau bỗng nhiên bật cười.
Tôi cũng không muốn so đo với hắn nữa, nói: “Đúng vậy, Mẫn Hạ Nguyệt”. Trong lòng thầm cảm thấy bất lực chẳng biết làm sao. Mảnh lá xanh trong cốc trà mang theo tâm tím bạc, xanh biếc như chồi non, tựa như nụ hoa mới nở. Tôi thổi một hơi, nước vẫn còn nóng.
Hắn đột nhiên quan tâm hỏi: “Mẫn cô nương đã bao nhiêu xuân xanh rồi?”.
Tôi lạnh lùng nói: “Ta với người có quan hệ gì đâu?”.
“Có người hứa hôn chưa?”.
Tôi không trả lời hắn, chỉ là cảm thấy tách trà kia lúc mới uống cảm thấy đắng ngắt, nhưng khi nuốt xuống rồi thì lại thấy ngọt ngào vô cùng, trong miệng vẫn còn đọng lại mùi hương thơm ngát, tôi chợt nhớ ra có lẽ đây chính là bạch trà đắt tiền nhất ở Mẫu Đơn châu.
Hắn lại tiếp tục nói: “Tuy cô nương bây giờ xinh đẹp như hoa, nhưng tiếc là tính tình lại không tốt, chỉ sợ là không gả đi được”. Lại dừng một lát rồi hắn phun một câu: “Hôm qua ta với cô đã lỡ tiếp xúc da thịt, hay cô gả cho ta đi!”
Tôi đột nhiên lặng người, sau đó bất ngờ, ngẩng đầu lên nhìn hắn, hắn dường như đang rất đắc ý. Biết rõ là mình đang bị hắn đùa cợt, cảm thấy chân tay nhất thời luống cuống, không giống tôi lúc ngày thường.
Tôi ngồi thẳng, nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc áo xanh này, không giống các khuê nữ bình thường rụt rè nhìn lén. Hắn cũng không thèm để ý, giống như là chuyện bình thường.
Tĩnh tâm nhìn lại hắn thật kĩ, hắn so với Tử Cẩn lớn tuổi hơn, chừng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, ngũ quan hợp với tuổi tác nhưng ánh mắt lại có chút bất đồng.
Tử Cẩn bằng tuổi hắn nhưng cũng không thể nào so được vẻ trầm tĩnh, chững chạc, xử sự khoan dung mà ôn hòa.
Còn người này,dáng người có chút cường tráng, anh tuấn. Trong ánh mắt hàm chứa khí chất kiêu ngạo, trên mặt viết rõ hai chữ – chán ghét!
Tôi nói: “Công tử, ta hôm nay không phải đến để cùng ngươi bàn bạc chuyện hôn sự, xin người hãy đem ngọc bội đưa lại cho ta.”
“Ôi…”. Hắn dường như là thở phào một cái “may mắn, may mắn.”
Nhìn vẻ mặt của hắn lúc đó thật muốn cho hắn một cái bạt tai ngay tại chỗ thì mới hả giận.
Hắn từ trong người lấy ra một miếng ngọc trong suốt màu ngọc bích, mặt trên khắc hình chòm sao Thương Long: “Đúng là vật này?”
Tôi gật đầu.
“Ta còn một chút việc muốn hỏi cô nương”. Đột nhiên hắn thay đổi thái độ, ngữ khí trở nên nghiêm túc.
“Mẫn cô nương từ đâu mà có được vật này?”.
Nghe hắn nói như vậy, trong lòng tôi cảm thấy bị kéo căng như dây đàn. Tôi nghĩ, đại khái chắc khi hắn nhận được miếng ngọc bội kia, trong lòng chắc chắn cảm thấy có chút hoài nghi. Vì thế tôi cố gắng che dấu sự bối rối, tính toán làm như thế nào để qua được chuyện này. Sau đó trấn tĩnh nói: “Chính là phụ thân trước kia mua ở chỗ bán châu báu buôn lậu”.
Hắn nhíu mày, không biết là tin hay không tin, lại hỏi tiếp: “Vậy chắc lệnh tôn cũng không biết lai lịch của vật này?”.
Tôi khẽ lắc đầu, ra vẻ mê hoặc nói: “Xin công tử hãy chỉ giáo”.
Hắn đứng lên, đi thong thả vài bước, nắm miếng ngọc trong tay, khoanh tay nhìn ra xa, như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Miếng ngọc này có tên là Tử Cẩn, là bảo vật màthượng cổ cao tân hoàng đế trước đây đã làm rơi xuống trấn. Đến nay ngàn năm vẫn được Thiên gia cất giấu rất kỹ. Năm đó, sau khi Tiên Thái tử Thượng Trữcùng chính phi Dương thị của mình cả hai đều mất, sinh hạ duy nhất một vị thế tử. Lúc đó Tiên đế ngay lập tức thưởng miếng ngọc này cho vị tiểu thế tử và cũng ban cho tên ‘Tử Cẩn’.
Sau khi Tiên đế băng hà, Thái tử lại lâm vào nhiều biến cố, miếng ngọc này liền chẳng biết đi đâu. Tháng trước, quân đội ở phía nam nổi loạn, phản tặc lấy danh nghĩa của Tiên đế và cờ hiệu của Uất Tử Cẩn bức bách Đương kim Thánh thượng thoái vị.
Cho nên miếng ngọc này là điềm xấu, xin cô nương hãy giữ cẩn thận, để tránh bị quan gia nhìn thấy và vu là kẻ phản bội.”
Dứt lời, hắn hơi thở dài, dường như là muốn đem chuyện cũ niêm phong lại cất vào kho rồi đứng lên, sau đó đưa miếng ngọc lại cho tôi.
Tôi nhận lấy, miếng ngọc vẫn còn lưu lại hơi ấm của hắn. Tuy rằng đối với ý tốt của hắn cũng có chút cảm kích, nhưng không cách nào tiếp nhận việc hắn dùng phản tặc, nghịch tặc để gọi Tử Cẩn.
Tôi cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, nói: “Chỉ là nghe dân gian đồn với lời nói của công tử không giống nhau lắm. Nghe nói, Từ thái hậu năm đó chính là Từ phi được sủng ái nhất. Trước đây khi Tiên đế bệnh nặng, bà ấy đã cùng cha mình là Từ Hội Dũng tướng quân nắm giữ kinh đô, dùng cấm quân, chi binh khống chế hoàng cung. Mấy ngày sau Hoàng đế được chôn cất lại bí mật không phát tang, cũng trong đêm đó đã đem người âm thầm tiêu diệt cả nhà Thái tử, sau đó sửa lại thánh chỉ đem đứa con trai duy nhất Uất Thượng Duệ lên ngôi”.
Hà Hương hoảng sợ khẽ kéo bả vai tôi, ý bảo tôi đừng nói thêm gì nữa.
Hắn quay đầu, tưởng hắn sẽ lấy làm kinh ngạc, ai ngờ hắn chỉ cảm thán một câu: “Cô nương thật sự là có tài ăn nói, nếu như không phải là đàn bà con gái thì chắc chắn sẽ trở thành xã tắc chi phúc” rồi sau đó nói tiếp “Chính là những lời này cuối cùng cũng không đúng”.
Tôi nói: “Trên phố dân chúng không ai là không biết chuyện này. Nếu là thật sự không phải thì vì sao không thể nói ra sự thật. Nếu là giả, ta chẳng sợ người khác nói”.
Trong mắt hắn hiện lên một chút ý cười rồi lại ngồi xuống, không khí lúc đó có chút trầm mặc.
Sau đó hắn nhìn tôi, vẻ mặt rất nghiêm túc nói: “Mẫn cô nương, khi nào ta có thể đến quý phủ cầu hôn?”. Nháy mắt, tôi lại cảm thấy căng thẳng, bầu không khí lại một lần nữa bị hắn khuấy đảo.
Tôi làm bộ ngượng ngùng, “Hạ Nguyệt còn không biết công tử họ gì?”.
Hắn có chút do dự, không lập tức trả lời.
Tôi nói: “Nếu công tử không tiện nói ra, cũng không phải ta gây khó khăn cho ngươi, không nói cũng được.”
Hắn vẫn trả lời: “Ta họ Uất.”
Quả nhiên.
Không ngoài dự đoán, trong lòng tôi cảm thấy hắn biết rất rõ chuyện của Tử Cẩn rồi chuyện Hoàng gia nắm rất rõ trong lòng bàn tay.
Tôi nói: “Ở kinh đô có dòng họ Thiên gia, nói vậy công tử chính là hoàng thân quốc thích rồi.”
Hắn khoát tay: “Đó chỉ là dựa vào tổ tông mà thôi.”
“À”. Tôi giống như bừng tỉnh, chế nhạo hắn “Ý của công tử là tự nói mình là nhị thế tổ ỷ vào tổ tông mà sống phóng túng chứ gì?”.
Hắn lúc này mới phát hiện là tôi đang trêu trọc hắn để trả thù, không biết làm thế nào ngoài cười và lắc đầu.
Tôi nhẹ nhàng đứng lên cúi thấp người nói: “Uất công tử, miếng ngọc đã được lấy lại nên xin cáo từ, chuyện cầu hôn sẽ không xảy ra. Bất quá nếu công tử sau này mắc bệnh hiểm nghèo hoặc bệnh bất trị, đến nhà ta ta sẽ chẩn bệnh nhất định không lấy một xu để báo ơn vì đã trả lại ngọc”.
Dứt lời, tôi liền dẫn Hà Hương rời đi. Hắn ở lại lộ vẻ mặt dở khóc dở cười.
Lúc này tôi mới nhìn thấy từ xa có người đứng rất lâu, dường như không muốn đến quấy rầy. Thấy tôi rời đi mới tiến lại gần. Thiếu niên kia hình như mới khoảng mười tám, mười chín tuổi, bộ dạng thanh tú yếu ớt. Lúc còn cách tôi vài bước thì liền cúi người chào, tôi cũng hời hợt đáp lễ. Hắn lúc này mới hừng hực đi về phía Uất công tử.

Không có nhận xét nào :