THÀNH PHỐ CỦA MẶT TRỜI - CHƯƠNG 24
CỨU VIỆN
Cảnh tượng quỷ dị ấy làm đám chuột ăn
thịt người phía sau vô cùng khiếp sợ, chúng rít lên rồi chạy trốn khắp nơi. Tia
lửa lóe lên lúc nãy báo cho chúng biết, sinh vật hình người trước mặt này cực
kỳ nguy hiểm.
Phan Mẫn thở dốc, cơn bùng nổ vừa rồi
khiến cô càng kiệt sức, nhưng bây giờ không phải lúc nghỉ ngơi, ít nhất cũng
phải đến cạnh nguồn nước. Điều đáng mừng là những con chuột ăn thịt người và
đám sinh vật xung quanh, sau khi bắt gặp ánh lửa vừa rồi của Phan Mẫn, thoáng
chốc không dám lại gần, dù có ngửi thấy mùi vị thơm ngon của Phan Mẫn. Còn viên
bụi thạch mà cô đang cầm trên tay, sau khi tỏa ra luồng sáng khổng lồ, cũng làm
chúng cảm thấy nguy hiểm, không dám giành lấy nữa.
Phan Mẫn lấm tấm mồ hôi, ánh sáng từ
bụi thạch trên tay rất gay gắt, cô có lấy tay che lại cũng không được, có điều
vừa khéo thay thế đèn pin, cô lần theo tiếng nước róc rách, cuối cùng cũng tìm
thấy một mạch nước ngầm.
Mất một lúc lâu, ánh sáng từ bụi
thạch mới giảm dần.
Đó là một dòng nước không biết bắt
nguồn từ đâu, trong đó xen lẫn ít lá khô và cánh hoa, có lẽ nó chảy từ ngoài hang
vào.
Nước nhìn trong vắt, nhưng không biết
có chứa vi trùng nguy hiểm nào không, đến loại động vật dơ bẩn như chuột ăn
thịt người còn sống trong cái hang này, nói không chừng nào phân nào xác… đều
đang nằm dưới đáy.
Phan Mẫn run rẩy lấy một cái túi ni lông,
đổ nước vào đầy túi rồi chắt lớp bọt đổ đi, sau đó mới dám đưa lên miệng uống
thỏa thuê. Đúng là đã khát lâu lắm rồi, dòng nước ngọt lạnh buốt trôi xuống
họng làm cô ho khan vài tiếng, sau khi nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, Phan Mẫn khẽ
liếm những giọt nước vòng quanh miệng.
Thật là, mệt chết mất, nhưng bây giờ
vẫn chưa phải lúc nghỉ ngơi.
Một là tiến về phía trước, men theo
hang động gắng tìm đường ra, hai là quay lại cửa hang, có thể sau khi hổ răng
cưa phát hiện cô đã đi xa, nó sẽ bỏ đi.
Phan Mẫn liếm từng giọt nước, điều
này giúp cô tỉnh táo hơn. Nước rất lạnh, không bao lâu sau đã khiến cái dạ dày
trống rỗng của cô đau đớn từng ồi.
Ánh đèn mỏng manh chiếu vào mạch nước
ngầm, hình như trong dòng còn có cá.
Cô rọi đèn pin ra xung quanh, vách
hang đá trơn nhẵn, không có lấy một cái rễ cây. Thức ăn ở ngay trước mắt, cô
cũng biết vài cách bắt cá, nhưng bây giờ không có cái gì phụ trợ, chẳng lẽ lại
bắt cá bằng tay?
Thoắt cái đã hết một ngày.
Hôm qua cô sống thế nào?
Thời gian cố định có cơm ăn ba bữa,
công việc cũng không bận lắm, có chiếc giường ấm áp cùng giấc ngủ ngon, và cả
Ngải Cát.
Phan Mẫn nhớ cách Ngải Cát đối xử với
cô, cách đối xử làm người ta cảm thấy ẩn trong đó là vô vàn dịu dàng và tôn
trọng. Tuy Ngải Cát bị thiếu mất sợi nơ-ron,
đối xử với cô như cún cưng trong nhà, nhưng không thể không thừa nhận, đôi lúc
Phan Mẫn cũng rất thích điều đó. Nhất là khi Ngải Cát tặng Phan Mẫn khúc xương
lấy lòng, mà cô rất vô tình không nói không rằng ngồi vào góc trong cùng của
nhà ăn, Ngải Cát luôn tỏ ra không biết phải làm sao, giống như anh thật sự
phiền muộn vì mấy chuyện nhỏ nhặt này.
Nếu còn có thể gặp Ngải Cát, nhất
định cô phải nói với anh rằng đừng chăm cô như chăm cún, những thứ như vòng chà
răng, xương chó… vốn không phải thứ dành cho người Trái Đất.
Khóe miệng Phan Mẫn khẽ cong lên nở
nụ cười, tâm trạng tốt nhất thời thổi bay đói khát và cô quạnh.
Cô có cảm giác giờ mình giống như cô
bé bán diêm. Nhưng không sao hết, nghỉ ngơi một lát rồi đi tiếp, chắc chắn có
thể ra ngoài bình an.
Phan Mẫn ôm túi ni lông, dùng nhiệt
độ cơ thể làm ấm nước bên trong, co người lại vào trong hốc đá, cuối cùng không
chống đỡ được nữa, liền ngất đi.
Trong hang động vang lên tiếng bước
chân rất nhỏ.
Vương Văn Đạt vào hang tìm kiếm.
Trước khi nhận được lệnh cứu viện, anh đang tiến hành bảo quản cơ giáp như
thường lệ, những anh em khác trong quân dự bị đều có nhiệm vụ, nên công tác cứu
viện này liền giao lại cho anh.
Từ sau khi bị bắt vào thành phố thực
dân, Vương Văn Đạt được bố trí đến tầng ba, vì học nhanh hiểu nhanh, cấp trên
cho anh sử dụng khoang thuyền thôi miên quan trọng, năng lượng của khoang
thuyền thôi miên có tác dụng nhất định với bộ não của người Trái Đất, nên chỉ
có người Trái Đất màu cam trở lên mới có thể sử dụng. Từ đó về sau, Vương Văn
Đạt bắt đầu nhận nhiệm vụ kiểm tra và bảo quản khoang thuyền cùng những cơ giáp
liên quan.
Lại nói về cơ giáp, một trong những
cột mốc ở thời đại tiến nhập vũ trụ của người Kent, loại máy móc này đã được
nâng cấp vô số lần, ban đầu là thao tác bằng tay, hiện tại đã thao tác bằng
sóng não.
Người Kent phát hiện, trong số những
cơ giáp họ phát minh, có một số loại cơ giáp thích hợp cho người Trái Đất sử
dụng, vì thế thành lập một phân đội cơ giáp người Trái Đất. Những người Trái
Đất này giữ nhiều vị trí quan trọng trong phòng nghiên cứu kỹ thuật, phòng thực
nghiệm và phòng thực chiến cơ giáp.
Phần đầu hang rất hẹp, thiết bị cảm
ứng trên mũ giáp dò được dấu vết hoạt động của con người, trong không khí còn
lưu lại hơi người nhàn nhạt. Sau đó đột nhiên tiến đến một chỗ rộng rãi, trên
mặt đất còn sót lại ít tro xương.
Vương Văn Đạt ngồi xuống, chấm một
chút tro lên ngón tay, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy men theo đường đi, rất
nhiều tro bụi bay tán loạn xung quanh, chỉ còn gần nửa con chuột ăn thịt người
chưa cháy hết, đã có dấu hiệu hấp hối.
Đây là…
Không giống lửa bình thường, càng
nhìn càng thấy giống bị lửa lớn thiêu đốt, hơn nữa ngọn lửa không hề nhỏ, có
thể thiêu chúng thành tro trong nháy mắt.
Anh lưu lại hình ảnh này vào bộ nhớ,
để khi về giao cho máy tính trung ương tiến hành phân tích.
Tầng thứ năm xuất hiện sinh vật nguy
hiểm như vậy từ lúc nào? Người vào trong hang này có thể bình an vô sự đi ra không?
Vương Văn Đạt vội vã đứng lên tìm
kiếm, không bao lâu sau, tiếng nước chảy róc rách càng lúc càng gần. Thông qua
thiết bị cảm ứng hồng ngoại, có thể thấy những sinh vật nhỏ sống trong hang.
Chỉ có một hốc đá ở vách tường, đèn báo màu vàng thể hiện khu vực có nhiệt độ
cơ thể con người.
Hơn nữa, thoạt nhìn nhiệt độ cơ thể
đang hạ thấp.
Anh vội vã bước đến, dừng chân bên
cạnh bóng người nhọ, khẽ gọi: “Phan Mẫn?”
Không ai trả lời.
Anh ngồi xuống, cởi bao tay, đưa tay
lên mũi Phan Mẫn xem hơi thở, may quá, dù nhiệt độ cơ thể đang hạ thấp, vẫn còn
hơi thở. Anh không khỏi cảm khái, đám sinh vật sống trong hang này thật biết
điều, ít nhất đến bây giờ vẫn không tấn công Phan Mẫn đang mất đi ý thức.
Anh cởi mũ sắt, đặt ra bên cạnh. Lục
tìm túi cấp cứu tùy thân, lấy ra dịch dinh dưỡng duy trì nhiệt độ cơ thể, vội
đưa đến miệng Phan Mẫn.
Phan Mẫn hai mắt nhắm nghiền, vẫn
không phản ứng. Đôi môi mỏng dễ dàng mở ra, cho chất lỏng ngọt ngào đi vào,
cũng không có động tác nuốt, mà chất lỏng tự nhiên chảy xuống cổ họng, thoạt
nhìn đã hoàn toàn bất tỉnh.
Có điều Vương Văn Đạt cũng nhìn ra
được, cô không gặp nguy hiểm tới sinh mạng.
Trong khi đó, dòng nước Phan Mẫn ôm
vào trong lòng đang chảy ra từng giọt. Vương Văn Đạt cúi xuống nhìn, chỉ thấy
chứa trong túi ni lông, đưa tay sờ thử, vẫn lạnh như băng, có lẽ ôm chưa được
bao lâu.
Nói cách khác, trước đó không lâu Phan
Mẫn vẫn tỉnh táo.
Anh thở dài, “Khó khăn lắm mới gặp,
mà lại ngủ như chết thế này, em ngốc quá!”. Anh khẽ véo mũi Phan Mẫn, lại đội
mũ giáp và đeo bao tay, quay lại chuẩn bị cõng Phan Mẫn ra ngoài.
Khi anh kéo cánh tay Phan Mẫn, bỗng
cảm thấy có điều bất ổn.
Cúi đầu nhìn, một hình ảnh khiến anh
đổ mồ hôi lạnh. Tay trái Phan Mẫn sao có thể trở nên như vậy, giống như bị axit
ăn mòn.
Anh nín thở, chậm rãi buông tay, đặt
cánh tay bị thương vào lòng, trái tim thắt lại từng cơn, giống như chính mình
chịu đau như thế, không biết cô ấy đã gặp phải chuyện gì, sao có thể chạy tới
đây.
Bây giờ vẫn chưa phải lúc, Phan Mẫn cần
cấp cứu, không thể lề mề. Anh kéo cánh tay không bị thương, đặt Phan Mẫn lên
lưng, nhanh chân bước ra ngoài.
Trên đường đi thấy đám sinh vật rùng
mình trốn vào góc, Vương Văn Đạt không có tâm trạng nào mà cảm khái chúng “biết
điều” nữa, biết điều cái con khỉ! Rốt cuộc là con nào đã tấn công cô?
Vương Văn Đạt còn nhớ như in đôi tay Phan
Mẫn, dáng vóc Phan Mẫn hơi nhỏ nhắn, nhưng là một sinh viên đại học y, cô giữ
gìn đôi tay rất tốt, thoạt nhìn đã biết là đôi tay khéo léo.
Có lúc, anh cũng trộm muốn nắm đôi
bàn tay đáng yêu ấy, vậy mà bây giờ lại trở thành như vậy.
SPOIL CHƯƠNG 25:
“Chúc mừng ngài đã tỉnh, ngài Ngải Cát. Người Trái Đất ngài nhận nuôi đã trở về, bây giờ đang ở khu cứu viện tầng hai.” “Thật sao?”
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
2 nhận xét :
Nàng ơi...nàng đâu rồi....
Nàng ơi, cố lên!!!
Đăng nhận xét