THÀNH PHỐ CỦA MẶT TRỜI - CHƯƠNG 26
HÔN TRỘM
Nhìn cánh tay bị băng bó như xác ướp
của mình, Phan Mẫn không biết làm thế nào.
Khẽ xê dịch vị trí dải băng, vừa
trông thấy tí da, lập tức hít lạnh một hơi, cô đã tự làm mình đau lòng rồi. Kết
quả vẫn không mấy khả quan, nhìn màu da mà xem, trông như bị nhúng vào dầu sôi, thuốc ngấm vào thành nửa đen nửa nâu, còn có cả hiện tượng tróc da.
Cô không khỏi rủa thầm,
mình phẫu thuật cho người khác thần thông thế nào đều là mây bay, một khi đối
tượng là bản thân thì không thể nào xuống tay được. Nhưng cứ nghĩ đến cánh tay
máu me be bét lại thấy đau lòng, cho dù chữa trị, có lẽ cũng chẳng đi
đến đâu. Hơn nữa, dù gì việc cũng xảy ra rồi, chữa được thì tốt, không chữa
được cũng không sao, đừng tự mình đi tìm phiền não.
Nghĩ đến ngón tay bị ăn mòn đến sắp
dính vào nhau, không biết phải làm thế nào đây?
Thử giật giật ngón tay…
Phan Mẫn co rúm người lại, mặt đầy
đau đớn.
--- đau quá---!
Cô chống tay kia xuống giường, cảm giác như màng chân ếch bị căng ra.
Trong băng vải nhất định là thuốc tê
K3 đặc chế, loại thuốc tê này được mệnh danh là một trong ba thành quả y học
của người Kent, có thể chặn lại cảm giác đau đớn khi người bệnh bất động –
nhưng chỉ khi bất động.
Bạch tuộc khốn kiếp, hôm nay nhất
định phải ăn cơm với bạch tuộc!
Tiếng nói chuyện ngoài cửa dừng lại,
sau đó cánh cửa bị kéo ra, Phan Mẫn thận trọng dém chăn lại như
cũ, nằm thẳng đơ trên giường bệnh, mắt nhắm nghiền.
Đây là hành động có tật giật mình
điển hình, không còn cách nào, ai bảo cô làm chuyện xấu.
Cửa mở ra, tiếng bước chân một trước
một sau của hai người càng lúc càng gần.
“Khẽ thôi.” Người sau nói, yêu cầu
người phía trước đi lại nhẹ nhàng.
Là giọng nói của Vương Văn Đạt! Trong
lòng Phan Mẫn cả kinh, sau đó là vui mừng và sung sướng, rất có cảm giác tha
hương gặp lại cố nhân.
Có trời mới biết mấy tháng này cô ở
thành phố thực dân, không có đồng hương, không có bạn bè, cả ngày đối mặt với
một đám người Trái Đất đã hoàn toàn thích nghi với cuộc sống trong thành phố, lúc
nào cũng cảm giác bản thân sắp mất gốc đến nơi.
“Không sao.” Người phía trước nói,
sau một lúc thăm khám cho Phan Mẫn, nói, “Cô ấy hồi phục rất nhanh, có lẽ sắp
tỉnh rồi.” Chắc đây là bác sĩ phụ trách phòng này.”
“Nhưng mặt cô ấy vẫn cắt không còn
giọt máu,” Vương Văn Đạt nói, “Còn chảy mồ hôi.”
Đó là vừa rồi nghịch cánh tay, đau
quá nên đổ mồ hôi lạnh… Phan Mẫn càng lúc càng chột dạ.
“Không vấn đề, chỉ cần nghỉ ngơi đầy
đủ là được.”
“Vậy còn…”
“Về những thứ khác, chờ cô ấy tỉnh
lại rồi nói sau, điều trị bằng dịch nuôi cấy rất nhanh hồi phục, nhưng theo quy
tắc cấy ghép da, phải được sự đồng ý của bệnh nhân mới có thể tiến hành.”
Sau khi nói xong, người kia liền đi
mất, trước khi mở cửa, máy liên lạc trên người ông ta vang lên mấy tiếng, hình
như có tin nhắn mới, ông ta dừng lại, nói với Vương Văn Đạt: “Nghe nói cô ấy
được lĩnh chủ tầng thứ chín nhận nuôi, ông chủ sẽ nhanh chóng đến đón cô ấy về.
Nhưng dù là người Trái Đất nhà ai nuôi, chúng tôi đều chăm sóc cẩn thận.”
Nói như vậy, chắc vị đó là bác sĩ
người Kent.
Trong phòng chỉ còn hai người Vương
Văn Đạt và Phan Mẫn.
Phan Mẫn nhắm mắt, trong lòng thầm
nhủ, mau đi đi, mau đi đi.
Bầu không khí bây giờ thật xấu hổ,
vừa kiểm tra xong, không biết nên “tỉnh lại” thế nào cho tự nhiên đây.
Thế nhưng Vương Văn Đạt không ra
ngoài, nhúng chiếc khăn vào nước ấm, lau “mồ hôi” trên trán cho Phan Mẫn.
Xấu hổ quá, omeio, vì sao vừa nãy
không mở mắt luôn đi, bây giờ biết đối mặt với học trưởng như thế nào mới không
xấu hổ đây.
Vương Văn Đạt dừng lại, anh từ từ thu
tay, Phan Mẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng đang đặt trên mặt mình.
Ùm, cái khăn bị ném vào bồn nước, ném
rất mạnh, làm bọt nước bay tung tóe.
Có vài giọt bắn vào mặt Phan Mẫn, cô
chợt cảm thấy thật đau lòng, có thể cảm nhận được cảm giác thất bại của Vương
Văn Đạt lúc này. Nhất định là vì gặp lại đồng hương trong hoàn cảnh này, và đây
cũng không phải cuộc sống mà anh mong muốn. Hơn nữa, giữa họ và đám con cháu
người Trái Đất sinh sống ở đây hàng thế kỷ, tồn tại “sự khác biệt” rất lớn.
Trong một môi trường xa lạ, gặp lại
người bạn thất lạc từ lâu, thật có bao điều muốn trải lòng, vậy mà cô thật đáng
xấu hổ, lại giả vờ làm người thực vật.
Phan Mẫn cảm thấy xấu hổ với hành
động của mình, nên định mở mắt an ủi anh, nhân tiện hỏi thăm cuộc sống của anh,
sau đó bày tỏ tâm trạng phức tạp của mình.
Nhưng ngay trước khi cô hành động, Vương
Văn Đạt đột nhiên cúi xuống, hai tay khẽ chạm vào má Phan Mẫn, dịu dàng hôn môi
cô.
Phan Mẫn lập tức từ người thực vật
trở thành người hóa thạch.
Vương Văn Đạt dè dặt từng hơi thở,
ngậm môi cô, kích động muốn cắn nuốt lấy.
Rầm!
Cửa đột nhiên bị đâm thủng.
Vương Văn Đạt giật mình, lập tức đứng
thẳng cảnh giác với người ngoài cửa, thầm nhủ nụ hôn trộm vừa rồi chắc không bị
nhìn thấy.
Một bóng xám từ bên ngoài tức tốc lao
vào, thân thể người Kent nói chung cao gầy, vai rộng, eo thon, chân dài hơn
nhiều so với người Trái Đất. Vậy nên Vương Văn Đạt chỉ nhìn một cái đã có thể
xác định người đến là người Kent.
Hai mắt đối phương đeo một mảnh vải
màu xanh thẫm, thắt nút sau đầu, mảnh vải thừa phía sau bay lên theo tóc trong
mỗi bước chân, giống như sinh vật bước ra từ trong gió, làm người khác cảm thấy
thật thần kì.
Vương Văn Đạt không có thời gian cảm
thán bởi cảm giác nguy hiểm người này mang lại.
“Thằng lưu manh này!” Ngải Cát bước
đến gần anh, quên cả sử dụng dị năng, giơ tay túm cổ anh ta, nhấc bổng một
người Trái Đất khỏe mạnh cao to lên khỏi mặt đất, “Mày dám!”
Hai tay Vương Văn Đạt túm lấy bàn tay
Ngải Cát, năng lượng cơ thể bùng nổ trong nháy mắt, xoay người đá một cước vào
một đối phương.
Ngải Cát ném anh lên tường, tránh
khỏi ngón đòn của Vương Văn Đạt, theo đà nhào tới, lần thứ hai bóp cổ Vương Văn
Đạt.
Một tiếng “bộp” rất nhỏ, chiếc khăn
mặt ướt sũng phi tới mặt Ngải Cát.
Cảnh tượng thật chấn động, Vương Văn
Đạt như con gà con sắp bị người ngoài hành tinh bóp chết, người ngoài hành tinh
thì vẻ mặt độc ác khiến người người căm phẫn, sau đó một người Trái Đất bình
thường ném khăn vào khuôn mặt dữ tợn ấy.
Y như một pha quay chậm, chiếc khăn
từ từ rơi xuống, ánh mắt Vương Văn Đạt cũng đi xuống theo chiếc khăn, vẻ mặt
người ngoài hành tinh như sực tỉnh, từ dữ tợn trở nên ngỡ ngàng.
Lại là một tiếng “bộp”, chiếc khăn
ướt rơi xuống đất.
Vương Văn Đạt quay lại, thấy trên
giường bệnh, một bàn tay Phan Mẫn còn hơi giơ lên, hiển nhiên cái khăn ướt nửa
đường phi ra kia là tác phẩm của cô.
Còn Ngải Cát, anh không cần quay lại
cũng có thể cảm nhận được.
Mà Phan Mẫn, mặt đỏ ửng lên, vội ho
vài tiếng, chữa cháy: “Hai người đánh thức tôi!”
“Em tỉnh rồi?” Vương Văn Đạt bị ngộp
thở, mặt càng lúc càng đỏ.
“Em có thấy khó chịu chỗ nào không?
Xin lỗi, làm phiền em.” Ngải Cát nói.
Sau đó Ngải Cát bỗng nhớ ra chuyện
chính, nhặt chiếc khăn trên mặt đất lên, rồi lại đột nhiên vứt xuống, đưa tay
cởi khăn che mắt của mình.
Dù là Phan Mẫn hay Vương Văn Đạt, đều
rất hiếu kì xem anh thế này là muốn làm gì.
Sau đó liền thấy anh cẩn thận cởi
khăn che mắt, cẩn thận đem đến bồn nước, ngâm một lúc, sau đó chùi lên môi Phan
Mẫn.
Chùi rất mạnh, như thể muốn tróc một
lớp da.
Phan Mẫn mở to mắt, mới vài ngày
không gặp, Ngải Cát lại thành ra thế này, vừa có chứng mãn kinh vừa đa nhân
cách!
Đôi mắt trắng của Ngải Cát mở trừng
trừng, không cam lòng, hỏi Phan Mẫn: “Thằng đó là gì của em?”
Phan Mẫn thật thà trả lời rành mạch:
“Bạn học, đàn anh, học trưởng.”
Câu trả lời này thật sự làm Vương Văn
Đạt đau lòng.
Vương Văn Đạt cũng không cam lòng
hỏi: “Hắn là ai?”
Phan Mẫn do dự nói: “Ông chủ, chủ cho
thuê nhà, kiểu vậy…”
Câu trả lời này khiến vẻ mặt hớn hở
của Ngải Cát trở nên khó chịu như bị táo bón.
“Hai người các anh làm sao vậy?”
“Không có gì.” Hai người đồng thời
nói.
Đang xuống giọng, Ngải Cát lại phát
điên, “Nó là thằng lưu manh! Em phải biết bảo vệ bản thân!”
Lưu manh? Phan Mẫn cảm thấy mình
không theo kịp suy nghĩ của Ngải Cát, đó là từ lưu hành từ thập niên 80,90 rồi,
giết người phóng hỏa là lưu manh, tình tự trong rừng cũng là lưu manh, từ này
có nghĩa bao quát rất lớn.
“Tôi lưu manh cái gì!”
“Mày nói xem con người mày có chỗ nào
là không lưu manh!”
…
Phan Mẫn đưa tay lên trán đến chục
lần, sao cô có cảm giác như mình đang ở trong phim truyền hình 8 giờ của Quỳnh
Dao vậy, hóa ra người Kent cũng thích thể loại ấy ư?
“Mày dám làm ra loại chuyện như vậy
đối với cô gái chưa chồng, mày nói xem mày phải chịu trách nhiệm thế nào hả!”
Chuyện gì vậy trời, cái gì mà phải chịu
trách nhiệm?
“Tôi hôn cô ấy thì sao, chúng tôi vốn
tình đầu ý hợp, người ngoài hành tinh chết tiệt, nếu không phải các ông, nếu
không phải các ông…”
“Tình đầu ý hợp thôi mà dám hôn cô
ấy, còn đưa cả lưỡi vào! Mày đây là cưỡng hiếp!”
Sao Ngải Cát lại nói như vậy…
Vương Văn Đạt và Phan Mẫn đều cảm
thấy đầu mình bị cửa kẹp rồi, hai người sững sờ đến quên cả thanh minh chi tiết
chưa đưa lưỡi vào.
Vì sao hôn môi lại là cưỡng hiếp?...
Nhất định là mình tỉnh lại không đúng lúc, nên thính giác có biến chứng. Phan
Mẫn thầm nhủ, rồi trùm chăn lên như cũ.
“Anh… nói… cưỡng……”
“Cưỡng hiếp.” Ngải Cát rất bức xúc
nói.
Nói xong, Ngải Cát nhớ ra cái gì, nói
với máy liên lạc tùy thân, “Anh giải thích cho tên lưu manh này một chút.”
Sau khi máy liên lạc trên tay chiếu
rọi một chùm sáng xanh, trong phòng liền xuất hiện hình ảnh ba chiều.
Một cô gái tóc dài với bộ đồ trắng,
sắc mặt cũng trắng bệch giống như bộ đồ đang mặc.
[Căn cứ vào mục XX trong bộ luật hành
tinh Kent, điều thứ XX quy định…]
Phan Mẫn bất tri bất giác nhớ ra,
sống trong thành phố thực dân lâu như vậy, hình như chưa thấy bộ phim có một nụ
hôn sâu tiêu chuẩn, quá lắm chỉ là cái trán, cái mũi, đến khóe miệng cũng rất
hiếm rồi.
Sau đó lại nghĩ lại lúc bị Tottenham
mang đến tầng năm, bị đám người Kent mới sinh cắn, nhưng chỉ có một người Kent
đưa lưỡi liếm tới liếm lui là bị Tottenham ném đi.
Cái lưỡi gì gì đó, chẳng lẽ thật sự
là bộ phận nhạy cảm trên cơ thể người Kent?
Phan Mẫn thấy như bị sét đánh, hành
tinh Kent còn trong sáng hơn cả Thiên Triều @@!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
2 nhận xét :
Thật lâu~ thật lâu rồi a~~ gần 8 tháng rồi a a a TT.TT
Sau 6 năm quay lại truyện vẫn chưa hoàn =)))))))))
Đăng nhận xét